Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước

Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước - Chương 30: Khách tới ngoài ý muốn (length: 8374)

Ngày hôm đó, Thôi thị cùng Lý Vân La ở phòng bếp, vừa nấu ăn vừa nói chuyện phiếm về những chuyện khi Tạ Thư Hoài còn nhỏ.
Bất chợt nghe thấy, bên ngoài phòng Lâm Ngọc Hòa thét lên một tiếng thảm thiết.
Thôi thị buông chiếc chảo có cán trên tay, ra đến cửa nhìn thì thấy, Lâm Ngọc Hòa đang ôm bụng ngã trên mặt đất.
Trước mặt nàng, Đông Nguyệt mang vẻ mặt kinh hãi.
Sắc mặt Thôi thị trắng bệch, bà chạy chậm đến bên cạnh Lâm Ngọc Hòa.
Giọng nói có vài phần run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, đỡ Lâm Ngọc Hòa dậy, "Ngọc Hòa, con đây là làm sao vậy?"
"Nương, Đông Nguyệt cô nương không cẩn thận đụng vào con."
Đông Nguyệt hướng Thôi thị cùng Lý Vân La lắc đầu liên tục, chữa lại: "Cô nương, nô tỳ không có."
Lý Vân La dù biết rõ, Đông Nguyệt sẽ không ngốc đến mức làm ra chuyện này, nhưng lúc này nàng cũng chỉ có thể lớn tiếng quát mắng Đông Nguyệt.
Cùng mở miệng xin lỗi Lâm Ngọc Hòa.
Thôi thị phẫn nộ nhìn về phía Đông Nguyệt, "Đông Nguyệt cô nương, nàng lớn như vậy, đứng sau lưng ngươi, ngươi thật sự không nhìn thấy sao?"
"Dù thế nào, trong bụng nàng đang mang cốt nhục của Tạ gia ta."
Nhớ lại thái độ bình thường của Đông Nguyệt đối với Lâm Ngọc Hòa không thích, trong lòng Thôi thị căn bản không tin Đông Nguyệt vô tình.
Khoảng thời gian này, Thôi thị cũng đã nhận ra, Lâm Ngọc Hòa đích thực thay đổi.
Nàng thật lòng đối đãi với Tạ Thư Hoài và các nàng.
Thôi thị đối với Lâm Ngọc Hòa không có nửa điểm hoài nghi.
Ánh mắt bà nhìn về phía Lý Vân La có thêm một chút do dự.
Thôi thị xem đứa bé trong bụng Lâm Ngọc Hòa rất quan trọng, đây chính là đứa cháu trai đầu tiên của bà.
Trước đó, khi Lâm Ngọc Hòa hồ đồ nói muốn phá bỏ đứa bé đã làm bà tức đến ngất đi, bệnh mất mấy ngày.
Sau này khi biết, đứa bé trong bụng Lâm Ngọc Hòa vẫn còn, trong lòng bà khỏi phải nói là vui mừng đến nhường nào.
Thôi thị cũng không nghe Đông Nguyệt giải thích, lôi kéo Lý Vân La vào chính phòng của mình.
"Vân La, con là một cô nương tốt. Coi như con nể mặt thím, hãy về trước đi, sau này cũng ít đến nhà chúng ta."
"Cơm canh của Thư Hoài, cũng không cần con đưa nữa."
"Đại phu đã nói, Ngọc Hòa không thể quá mức bi thương, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, lần trước đã thấy chút máu rồi."
"Nàng ở nhà chúng ta không lâu, chờ nàng sinh con xong, ta và Thư Hoài đương nhiên sẽ để nàng đi."
"Đến lúc đó, con và Thư Hoài đại hôn, thím sẽ tổ chức thật long trọng cho hai đứa."
Huống hồ, chưa đại hôn mà Lý Vân La, một cô nương chưa gả chồng, đến Tạ gia quá thường xuyên, trong thôn đã có người nói những lời không hay về Tạ Thư Hoài.
Thôi thị vừa lúc nhân cơ hội này của Lâm Ngọc Hòa, uyển chuyển nói ra.
Lý Vân La dù trong lòng oán hận Lâm Ngọc Hòa, nhưng vẫn phải nể mặt Thôi thị vài phần, hào phóng nhận lời.
Lập tức rời khỏi Hồng Diệp thôn.
Trên xe ngựa, Lý Vân La phẫn nộ đến nỗi sắc mặt trở nên dữ tợn.
Đông Nguyệt nép mình trong góc, không dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, nàng mới đưa mắt nhìn về phía Đông Nguyệt, phân phó nói: "Lâm Ngọc Hòa không phải có người thân thích ở quý phủ chúng ta sao, nghĩ cách để nàng nhắn cho Lâm Ngọc Hòa."
"Cứ nói Tạ Thư Hoài đã đến quý phủ, còn hướng cha ta xin cưới."
"Ta xem Lâm Ngọc Hòa nàng còn có thể nhịn đến bao giờ."
Đông Nguyệt khẽ hé đôi môi nhỏ, "Cô nương, như vậy đối với thanh danh của người không tốt."
"Thanh danh thứ này, chỉ có các ngươi để ý,"
Đông Nguyệt không dám phản bác, lại nghĩ đến sau này là thọ yến của thái thú phu nhân, yếu ớt nói ra: "Cô nương, sắp tới chính là ngày sinh của thái thú phu nhân, chúng ta ngày mai nên lên đường."
"Cô nương đã chuẩn bị cho thái thú phu nhân lễ vật gì chưa?"
Từ Quảng Lăng quận đến Hứa Dương thị trấn, mất cả một ngày đường.
Lý Vân La nghe Đông Nguyệt nhắc đến việc này, mới thu lại tâm tình thất lạc.
Trước đó còn muốn, trong không gian tìm quà tặng mới lạ độc đáo đưa cho thái thú phu nhân, thu hút ánh mắt của mọi người.
Được trải qua chuyện son phấn lần trước, nàng cũng đã rút ra bài học.
Không còn dám tùy tiện đem đồ vật từ thời hiện đại qua đây nữa.
"Về hỏi Đại ca một chút."
Lúc hoàng hôn, Tạ Thư Hoài từ thư viện trở về.
Lâm Ngọc Hòa ở cạnh chuồng gà cho gà ăn, nàng cũng không tiến lại gần.
Hôm nay đuổi Lý Vân La đi, Lâm Ngọc Hòa sợ Tạ Thư Hoài không nỡ, đành phải mượn lời Thôi thị.
Nàng là tự mình trượt xuống vách tường, đối với đứa bé trong bụng không có chút tổn thương nào.
Thôi thị ở trong phòng vội vàng khâu chiếc hài khác cho Tạ Thư Hoài, nghe thấy tiếng bước chân hắn trở về.
Liền gọi hắn vào.
Hai mẹ con ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện, còn về nội dung, Lâm Ngọc Hòa không cần đoán cũng biết là có liên quan đến Lý Vân La.
Nàng đi ra xa, không muốn nghe lén hai mẹ con nói chuyện.
Bữa tối, vẫn là Tạ Thư Hoài làm như thường lệ.
Lâm Ngọc Hòa nhìn sắc mặt hắn vẫn bình thường.
Lúc ăn cơm, hắn còn nhờ Vận Nhi đến gọi nàng.
Bốn người ngồi vây quanh một chỗ, ba người lớn đều không nói chuyện, trầm mặc dùng bữa.
Nhìn bụng Lâm Ngọc Hòa nhô lên, mắt Vận Tỷ Nhi sáng lên, "Cữu nương, tiểu đệ đệ lại đạp người."
Thôi thị đặt đũa xuống, nói ra: "E rằng là một bé trai, nghịch ngợm vô cùng."
Quần áo mùa hè mỏng manh, Lâm Ngọc Hòa hiện tại đã mang thai năm tháng, ngồi ở chỗ kia liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vận Tỷ Nhi nổi hứng nghịch ngợm, bưng bát đến gần bụng Lâm Ngọc Hòa, "Tiểu đệ đệ, chúng ta ăn cơm, đệ có muốn ăn không?"
"Bữa tối nay không phải tổ mẫu của đệ làm, mà là cha đệ làm đó."
Đúng lúc này, bụng Lâm Ngọc Hòa lại nhô lên.
Như là đang đáp lại Vận Tỷ Nhi.
Khiến cho Lâm Ngọc Hòa và Thôi thị tâm trạng rất tốt.
Vận Tỷ Nhi kinh ngạc: "Cữu nương, tiểu đệ đệ nghe được lời của con."
Thôi thị cười to nói: "Tôn nhi này của ta thính lực thật là tốt, giống hệt phụ thân nó."
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thư Hoài, theo đó nhìn về phía bụng Lâm Ngọc Hòa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Sau khi dùng bữa xong, Lâm Ngọc Hòa đi dạo trong viện một lát, trở lại trong phòng nhất thời chưa ngủ được, liền lấy túi tiền hà bao ra đếm.
Những thứ này đều là nàng bán đồ ăn vặt kiếm được, còn chia một nửa cho Thôi thị.
Đếm được một hai đồng bạc vụn, cộng với một nửa chia cho Thôi thị, có chừng hai lượng bạc.
Trừ đi tiền vốn 300 văn, nói cách khác, hơn một tháng nay các nàng chỉ buôn bán lời được 1700 văn.
Lâm Ngọc Hòa đã rất mãn nguyện.
So với những ngày trước kia hâm mộ hư vinh sống qua ngày, lúc này nàng đã kiên định hơn nhiều.
Theo bản năng, nàng xoa bụng mình, thần sắc không khỏi tối sầm lại, nàng chỉ có thể bán đồ ăn vặt thêm hai tháng nữa.
Thân thể cùng đứa bé trong bụng có chút không chịu nổi.
Còn phải cho con bú hơn một năm nữa, đều không rảnh kiếm tiền.
Tự than thở một tiếng, nếu như có thể có cách kiếm tiền, hai người đều có thể chiếu cố lẫn nhau, vậy thì tốt biết mấy.
Ngày hôm đó, mặt trời rất chói chang, Lâm Ngọc Hòa sợ mình bị cảm nắng, liền bỏ ý định bán đồ ăn vặt.
Thôi thị đương nhiên vui vẻ, mấy ngày trước đã khuyên nàng.
Lâm Ngọc Hòa nhớ tới lời hứa hẹn với Quý đại phu mấy hôm trước, bèn cùng Thôi thị bàn bạc: "Nương, hôm nay chúng ta làm món thịt khô hầm măng có được không?"
"Đến lúc đó, cho Quý đại phu một chén."
Tạ Thư Hoài cũng thích ăn măng, Thôi thị sảng khoái đồng ý.
Lâm Ngọc Hòa lấy măng khô trong tủ ra, dùng nước nóng ngâm.
Thôi thị thì lấy thịt khô trên cột gỗ.
Nhìn thấy số thịt khô còn lại trên cột gỗ không nhiều, Thôi thị có chút đau lòng, lần trước mình nhất thời xúc động cho Quý đại phu hơi nhiều.
Lâm Ngọc Hòa dường như nhìn ra tâm tư của bà, nói ra ý nghĩ trong lòng mình, "Nương, con nghĩ đi chợ mua một con heo lớn hơn một chút về nuôi."
"Hiện tại mới tháng bảy, đợi đến cuối năm làm thịt khô, sang năm chúng ta sẽ bớt phải mua thịt."
Như vậy so với việc trực tiếp mua thịt thì kinh tế hơn một chút.
Thôi thị có chút do dự, bà nghĩ lại là, sang năm vào thời điểm này, Lâm Ngọc Hòa đã rời khỏi nhà bà.
Lý Vân La gả vào, nhà bọn họ sẽ không lo thiếu thịt ăn nữa.
Thuận miệng liền từ chối.
Lâm Ngọc Hòa không biết tâm tư của bà, còn tưởng rằng bà sợ phiền phức, cũng không nhắc lại.
Trong bếp măng còn chưa hầm xong; thì nghe thấy Mặc Mặc gọi.
Lâm Ngọc Hòa ra khỏi phòng bếp vừa thấy, người đến đúng là hộ vệ Phúc An, còn dẫn theo vị tiểu công tử lần trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận