Trọng Sinh Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương (94)

Thiên thu qua đi, đó là ngày các sứ giả của các quốc gia đến hành hương, ở trường hợp như vậy, Lý Trừng cũng muốn Huy Âm cùng hắn tham dự. Đây không phải là hắn thật sự sủng ái thê tử đến mức vô độ, mà là hắn căn bản không tin Huy Âm sẽ cùng người khác nói về chuyện cướp đoạt chính quyền.
Bởi vì nàng muốn cướp thì quá dễ dàng, tùy tiện bưng một bát canh đến đây, hắn căn bản không cần người khác thử độc, đều sẽ trực tiếp uống cạn.
"Đây là lần đầu tiên có sứ giả ngoại quốc đến, chúng ta cũng nên bày ra một chút phong phạm của thiên triều thượng quốc mới phải."
Lý Trừng cười nói.
Huy Âm hiểu rõ Lý Trừng kỳ thật nội tâm vô cùng tinh tường, bằng không sao lại thích cùng người khác tranh cao thấp, hiện giờ 30 tuổi còn hay nói những lời đặc biệt trẻ con. Nàng nhìn hắn nói:
"Loại triều cống này hơn phân nửa đều là chúng ta đưa ra ngoài nhiều, ngài cũng nên kiềm chế một chút, dân chúng bổn quốc của chúng ta, cuộc sống chưa chắc đã dễ chịu."
Nếu không phải hắn là người thân cận, Huy Âm chưa chắc sẽ nói những lời thật lòng này. Nhưng lại sợ đả kích sự tự tin của hắn, chỉ nói:
"Lần này cũng là nhờ hồng phúc của ngài, thiếp mới có thể thấy nhiều người như vậy. 'Thăng Bình Ký Danh Vũ' cũng không biết sắp xếp có ổn thỏa không?"
"Yên tâm, đều sắp xếp ổn thỏa, khúc nhạc là tự mình ta xem qua."
Lý Trừng rất chu toàn, không bỏ sót.
Huy Âm thấy hắn vẫn ngồi ở trong Đoan Minh Điện, không khỏi nói:
"Ngài đều ngồi một ngày, hai chúng ta nếu không ra ngoài đi dạo một chút đi. Thiếp mấy năm trước chính là thích ngồi lâu, kết quả luôn không thoải mái. Sau này tập cưỡi ngựa, eo đều thiếu chút nữa gãy mất. Trước kia ngài thường thường ra ngoài luyện binh, hiện tại mỗi ngày ngồi lâu, dù tốt xấu cũng nên đi ra ngoài vài bước mới được."
Có Huy Âm lên tiếng, Lý Trừng đương nhiên là rất thuận theo bị nắm tay đi ra ngoài. Bên ngoài ngự hoa viên, hoa tươi đua nở, bướm ong lưu luyến ở đây, không biết vì sao hắn lại nhớ tới thời gian ở Từ Châu.
"Huy Âm, nàng còn nhớ rõ vương phủ của chúng ta không?"
Lý Trừng đột nhiên hỏi.
"Sao có thể không nhớ rõ, ta vừa đi, thích nhất chính là hoa viên Hoài Âm Vương phủ. Bằng không nhân gia một mình một người, làm sao có thể qua được."
Huy Âm nhắc tới chuyện trước kia, cảm thấy rất bàng hoàng, quá hạnh phúc liền sẽ cảm thấy ngày tháng trôi qua nhanh chóng, nàng hận không thể ngày tháng trôi qua chậm một chút, chậm thêm chút nữa.
Triều mụ mụ, Vân Tuệ những người này, phảng phất như cách cả một thế hệ.
Những tháng ngày từng bàng hoàng sợ hãi, lo lắng đề phòng, hiện giờ nhớ lại, cũng có một phen ý vị đặc biệt.
Chẳng qua, vợ chồng hai người còn chưa kịp hồi tưởng bao lâu, liền nghe nói Thái hoàng thái hậu đột nhiên té xỉu. Huy Âm cùng Lý Trừng đưa mắt nhìn nhau, đều vội vàng đuổi qua.
Kỳ thật Thái hoàng thái hậu tuy rằng thỉnh thoảng có chút bệnh vặt, thế nhưng không nghiêm trọng. Lần này nếu té xỉu, vợ chồng các nàng vội vàng mời thái y đến.
Thái y mặc dù nói chuyện rất uyển chuyển, thế nhưng ý tứ Huy Âm đã nghe hiểu, tuổi cao còn ăn chay, dẫn đến khí huyết không thông, cho nên mới té xỉu. Lý Trừng sai thái y kê đơn thuốc, lại đem Tần An gọi đến phân phó:
"Thái hoàng thái hậu nơi này, ẩm thực phải tốt, nàng lão nhân gia tuổi đã cao, các ngươi không thể tùy hứng theo ý bà ấy."
Tần An là Đại tổng quản, Lý Trừng phân phó một tiếng, hắn liền biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà Thái hoàng thái hậu vì sao muốn ăn chay, nghe nói là vì thân thể Lý Trừng. Nàng biết được cháu trai chinh chiến nhiều năm, sát hại rất nhiều, cho nên dùng phương pháp này hóa giải.
Kỳ thật phản ứng đầu tiên của Huy Âm là cảm thấy cái này chẳng lẽ không phải kịch bản tranh sủng sao? Ví như cố ý thắt cổ bị phát hiện, hoặc là cố ý giả vờ bất tỉnh, đổ cho là vì hoàng đế cầu phúc. Những thủ đoạn này dùng trong phi tần tranh sủng rất thích hợp, thế nhưng dùng trên thân một Thái hoàng thái hậu, nàng cho dù phát giác cái gì, cũng không tiện nói ra.
Đạo lý 'Sơ bất tại thân', nàng hiểu quá rõ, trước đó Thái hoàng thái hậu cũng là bởi vì cảm thấy là cháu mình, cho nên không hề che giấu. Hiện tại nàng che giấu một chút, nàng nhìn ra, Lý Trừng liền chưa chắc đã hoài nghi những thứ này.
Quả nhiên, Lý Trừng nghe cũng thở dài một tiếng:
"Tổ mẫu, hà tất phải như vậy?"
Huy Âm cũng lộ ra vẻ quan tâm:
"Đúng vậy, theo thiếp thấy, tổ mẫu thành kính như thế là việc tốt, thế nhưng cứ làm tổn hại thân thể cũng không được. Thiếp nhớ kỹ nàng lão nhân gia không phải rất thích một vị cô nương Tuân gia, không bằng để cô nương kia bầu bạn tổ mẫu, chúng ta cũng yên tâm."
So với để cho người khác đề xuất, không bằng tự mình đề xuất, làm cho ngươi giả bộ bất tỉnh cũng phí công.
Lý Trừng cười nói:
"Chủ ý này hay, chỗ nàng hiện tại có Đồng nhi chiếu cố, chỉ sợ không thể làm bạn lâu dài."
Hắn cũng không muốn con dâu mình và mẹ chồng bất hòa, mẹ chồng nàng dâu vốn đã không hợp, còn ở cùng một chỗ, càng là họa vô đơn chí. Hắn rất thích Huy Âm, thế nhưng tổ mẫu dù sao cũng là tổ mẫu của hắn, dứt bỏ không đành.
Hai vợ chồng xem như cho đối phương một bậc thang, đều rất hài lòng.
Lúc này, Tuân gia mọi người đang tụ ở một chỗ dùng cơm, Kiêm Gia quận chúa vừa gả qua đây, thân phận của nàng đặc thù, ngày thường không cùng mọi người dùng cơm chung. Nhưng rốt cuộc cũng không dám ra vẻ, khi xuất giá, Ngụy vương phi dặn dò qua nàng, nói nàng tuy là xuất thân hoàng gia hậu duệ quý tộc, thế nhưng Tuân gia cũng là hoàng thượng thân thích, trong cung còn có Thái hoàng thái hậu, cho nên nàng nên kính trọng Tuân phu nhân.
Đương nhiên, hiện giờ tập tước chính là trưởng tử của Tuân phu nhân, còn phu quân nàng là con út của Tuân phu nhân.
Tuân phu nhân năm đó dùng kế đuổi đi Tuân Nhu, có thể thấy được nàng cũng không phải người lương thiện gì. Nhưng bây giờ lộ ra vẻ mặt hiền lành:
"Ngày mai chúng ta cùng đi miếu thắp hương."
Kiêm Gia cũng thông minh, vội vàng nói:
"Con dâu cũng cùng đi với người."
"Như vậy cũng tốt."
Tuân phu nhân nói xong, lại nhìn về phía cháu gái Tuân Quý Anh:
"Hài tử, con không cần đi cùng chúng ta, lúc này, nữ tử nên giữ gìn sự trinh tĩnh."
Tuân Quý Anh kỳ thật không giống Tuân Nhu, Tuân Nhu là loại người thật sự lưỡi đao liếm máu, chuyện gì cũng làm không có điểm mấu chốt. Nhưng Tuân Quý Anh có lẽ sinh ra ở nơi giàu sang, trưởng thành ở chốn quyền quý thích, ngày thường hay đọc sách thánh hiền, lại vô cùng đoan trang. Năm đó từ trong cung đi ra tám tuổi, hiện giờ vừa tròn mười tuổi, trong lòng nàng đương nhiên rõ ràng vì sao tổ mẫu lại nói với nàng những điều này. Không phải thật sự muốn nàng trinh tĩnh, mà là sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Tuân gia trước kia bất quá là nhà quan nhỏ, dựa vào Thái hoàng thái hậu mới có địa vị hôm nay. Nay Thái hoàng thái hậu tuổi tác quá lớn, nếu nàng lão nhân gia vừa đi, Tuân gia trong kinh đâu còn có địa vị gì? Thiên tử có ngoại gia Thôi gia của mình, Hoàng hậu nương nương nhà ngoại là Trịnh gia một môn lượng tước, Thôi gia và Trịnh gia còn sớm kết thông gia.
Nếu Quý Anh có thể tiến cung, tương lai làm Thái tử phi, khả năng này có thể bảo vệ Tuân gia mấy đời phú quý.
Bởi vì có câu 'gần quan được ban lộc', có Thái hoàng thái hậu trong cung thì luôn có cơ hội.
"Vâng."
Tuân Quý Anh kính cẩn đáp.
Tuân Đại nãi nãi thấy con gái lâu không thể ra ngoài, cũng đau lòng, bèn nói với Tuân phu nhân:
"Con nghe nói Vũ Văn gia muốn làm thi hội, không bằng để Quý Anh đi chơi đùa, vừa lúc nhà các nàng còn gửi thiệp."
Tuân phu nhân cười nói:
"Nữ nhi Vũ Văn gia hiện tại muốn gả cho Thôi gia, cũng coi là xuân phong đắc ý. Thôi, muốn đi thì cứ đi."
Chỉ tiếc, người còn chưa đi được, trong cung đã có người đến, nói là muốn đón Tuân Quý Anh vào cung bầu bạn Thái hoàng thái hậu. Tuân gia mừng như điên, Tuân Quý Anh có chút vui mừng, đồng thời lại có chút bàng hoàng.
Nàng trước tiến cung đi gặp hoàng hậu, Lân Đức Điện là nơi lộng lẫy nhất cả hoàng cung, ngói lưu ly, cuốn lều lợp rất nhiều hoa tươi, hương lô hình thú ngậm khói xanh tỏa ra từng tia, tiến vào phía sau rèm thủy tinh, nàng quỳ xuống thỉnh an.
"Đứng lên đi."
Huy Âm cười nói.
Tuân Quý Anh đứng lên:
"Đa tạ nương nương triệu thần nữ tiến cung bầu bạn Thái hoàng thái hậu."
Huy Âm nhìn về phía nàng:
"Ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, mấy ngày nữa, các sứ giả các nước đều muốn tiến cung, ngươi cũng ra ngoài chơi. Chỗ Thái hoàng thái hậu, nàng dù sao tuổi đã lớn, cũng không cần ngươi thật sự chiếu cố, chỗ nàng tự có hạ nhân, ngươi phân phó một tiếng là được. Ngày thường, ngươi hay trò chuyện với nàng lão nhân gia là được; phần của các ngươi ta đã khước từ, nếu thiếu cái gì, cứ bảo người tìm Tần An."
Kỳ thật làm một thiếu nữ tuổi này, luôn sẽ có chút cảm thấy mất mặt, không muốn đi lấy lòng người khác, cũng không nguyện ý đi làm chút trái lương tâm sự tình. Thế nhưng nữ hài tử luôn hiểu chuyện, thành thục sớm, các đại nhân khuynh hướng thế nào, các nàng cũng sẽ tận lực thỏa mãn đại nhân.
Muốn nói Huy Âm đối nàng kỳ thật cũng không có cái gì quá lớn ác ý. Người, có thể tranh thủ thì cứ tranh thủ, cũng không cần nhục mạ người khác. Hôn sự Thái tử và Nhị hoàng tử cuối cùng vẫn là bọn họ các đại nhân định đoạt, chỉ cần cha mẹ không hồ đồ, người khác lại có thể thế nào.
"Đa tạ nương nương thương cảm."
Tuân Quý Anh là có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói hoàng hậu.
Huy Âm lại cười nói:
"Đi thôi."
Đến đón Tuân Quý Anh chính là cung nữ Bảo Thiền đang hầu hạ ở chỗ Thái hoàng thái hậu. Dọc đường hai người cũng không dám nói nhiều, trong cung quy củ nghiêm ngặt, bình thường nói giỡn đều rất dễ dàng làm cho người ta ghé mắt, nói không có quy củ.
Chẳng qua, ở cửa cung điện, Bảo Thiền nói:
"Tuân cô nương, Thái hoàng thái hậu còn chưa tỉnh, lão nhân gia bà ấy gần đây thường thường ăn chay, dẫn đến tinh thần không tốt. Hoàng thượng muốn chúng ta khuyên bà ấy ăn chút đồ mặn, vậy nên phải phiền cô nương."
Tuân Quý Anh kỳ thật có chút khó chịu, nàng ở nhà cũng là đại tiểu thư, lại là trẻ con, cho nên mọi người đều cưng chiều nàng. Thế nhưng tiến cung, rõ ràng nàng mới mười tuổi, mọi người đều coi nàng là đại nhân.
Sau khi hai người các nàng đi vào, Phạm ma ma vẫy tay với các nàng:
"Đi thiên điện ngủ lại trước đi, lúc này Thái hoàng thái hậu còn chưa tỉnh lại."
Tuân Quý Anh lại đi thiên điện nghỉ ngơi, nào biết nàng đi chuyến này, Thái hoàng thái hậu liền tỉnh lại.
Phạm ma ma kinh hỉ:
"Lão tổ tông, ngài rốt cuộc đã tỉnh lại, hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đều đã đến xem ngài, ngài hiện tại cảm thấy thế nào?"
Đã có tuổi, một chút bệnh vặt cũng dễ dàng không thoải mái, Thái hoàng thái hậu nghe nói Lý Trừng đến đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng ở hậu cung hoàn toàn không có bất kỳ địa vị gì. Thậm chí, đồ vật đoạt được còn kém xa so với hoàng hậu ở Lân Đức Điện. Cho nên lần này, nàng không nói cho ai, bày ra một cái cục đó.
Đó là, liền cả Phạm ma ma đều bị giấu giếm. Nàng đỡ trán:
"Ai gia vẫn còn có chút không thoải mái."
Phạm ma ma vội vàng nói:
"Vừa lúc phòng bếp sắc thuốc, để người mang đến cho lão tổ tông uống."
"Thuốc kia đều không có mùi vị."
Thái hoàng thái hậu dựa vào gối ở phía sau, thoạt nhìn rầu rĩ không vui.
Phạm ma ma liền nói:
"Lão nhân gia ngài không uống thuốc cũng không được, đến lúc đó hoàng thượng khẳng định trách tội, chờ bữa tối hoàng thượng còn muốn tới đây."
Thái hoàng thái hậu vừa nghe liền cao hứng, lần trước hoàng thượng đem cháu gái của bà ta tặng đi, thật mất mặt. Nếu lần này có thể vượt qua, đem người nhà mẹ đẻ gọi lại thì tốt. Cũng tại Trịnh thị kia quá giảo hoạt, nàng chủ động nhắc tới muốn chất nữ Nhi Nhàn tỷ nhi tiến cung, nàng cũng có thể đem người nhà mình đưa vào. Không ngờ Trịnh thị lại nói trái với lễ nghi, bà ta không còn cơ hội, lần này ngược lại là có cơ hội.
Phạm ma ma thấy Thái hoàng thái hậu cao hứng, lại vội hỏi:
"Còn có Hoàng hậu nương nương đem Tuân cô nương triệu tiến cung, hiện giờ ở thiên điện nghỉ ngơi. Các nô tì tuổi tác lớn, không biết nói chuyện mới mẻ, muốn Tuân cô nương đến bồi ngài nói chuyện."
Nàng nói xong, vốn tưởng rằng Thái hoàng thái hậu sẽ cao hứng, không ngờ trên mặt Thái hoàng thái hậu lại một khối hồng, một khối trắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận