Trọng Sinh Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 89

Kỷ thị sau một tháng ở trong cung trở về, Huy Âm chuẩn bị cung gấm thượng hạng 66 xấp, vàng bạc thỏi 24 đôi, nước tường vi của Đại Thực Quốc mười bình, châu bảo ngọc khí mỗi loại sáu hộp, lại có sách mới chế sáu bộ vân vân, đều để Kỷ thị mang về.
Nhưng mà Kỷ thị còn không biết chuyện của Từ thị, vui mừng chia đồ cho mọi người, còn nói với Thôi Nguyệt Hoàn:
"Nước tường vi kia không phải là vật của bổn quốc, là từ vực ngoại đến, so với thứ bán ở chỗ chúng ta trân quý hơn nhiều, những thứ này các ngươi người trẻ tuổi lấy dùng."
Thôi Nguyệt Hoàn thấy hoàng hậu thưởng thứ quý giá nhất, ngoài những tràng hạt còn có bảo ngọc khí, toàn bộ đều là đồ trong cung, âm thầm líu lưỡi. Nàng không phải chưa từng thấy qua đồ tốt, nhưng đồ trang sức trong cung thượng đẳng mà tinh mỹ như vậy, chỉ sợ rất ít gặp đến. Lúc trước khi nàng còn ở Từ Châu, đã từng nghe nói Hoàng hậu nương nương rất thích những đồ vật tinh mỹ này, bởi vậy đồ trang sức chế tạo mọi thứ đều là tinh phẩm.
Những thứ này Kỷ thị chỉ chia một tráp cho nàng, một tráp khác chuẩn bị cho Từ thái phu nhân ở đó.
Thôi Nguyệt Hoàn sợ bà bà liên lụy, vì thế nói rõ chân tướng:
"Lão gia nghe nói việc này xong, đã cho người làm thủy lục đàn tràng siêu độ. Thái phu nhân chỗ đó mới mang theo đại cô nãi nãi từ Diệu Vân Am trở về."
Có thể nghĩ Từ thái phu nhân và Đức Âm hẳn là đều mang nộ khí, nỗ lực của các nàng sẽ không phát tiết trên người Trịnh Vô Hằng, mà sẽ phát tiết lên người Kỷ thị. Cho dù ngoài mặt không nói gì, ai biết được sau này có thể hay không trả thù?
Kỷ thị vốn đang hết sức cao hứng, con gái nàng mang thai, con rể làm hoàng đế không những không trêu hoa ghẹo nguyệt, còn một lòng một dạ muốn làm cho nữ nhi vui vẻ. Thấy tình trạng như vậy, làm sao nàng không vì nữ nhi mà cao hứng cho được? Phàm là những người yêu nhau, cùng hoạn nạn ngược lại dễ dàng, cùng phú quý lại là rất khó.
Không ngờ Từ thị xui xẻo như vậy, nàng đỡ kỷ án trước người ngồi xuống. Thôi Nguyệt Hoàn vội vàng vỗ lưng thay nàng, lại bị Kỷ thị ngăn cản:
"ả nguyền rủa ta, ta không sợ, chỉ sợ ả ngầm nguyền rủa nương nương, nếu nương nương có chuyện gì, cả nhà chúng ta sợ là đều gặp họa."
Thôi Nguyệt Hoàn còn chưa nghĩ đến tầng này, nàng đến cùng vẫn còn trẻ tuổi, không biết trong đó lợi hại, nghe mẹ chồng nói, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
"Thái thái, vậy phải làm thế nào?"
"Ngươi đừng sợ, chuyện này ngươi gọi Tống đạo bà đến, cứ nói ta có lời muốn nói."
Kỷ thị thầm nghĩ quả nhiên là không nên đồng tình với Đức Âm, Từ thị mặc áo đỏ nguyền rủa ai, trong lòng nàng rõ ràng rành mạch.
Thôi Nguyệt Hoàn biết Kỷ thị vốn không giao du qua lại với những đạo bà linh tinh này, nghe nói là Hoàng hậu nương nương không cho phép, nói chuyện như vậy nói lớn dễ thành vu cổ, nói nhỏ dễ thành quái lực loạn thần, làm cho gia đình khó an.
Nàng từ chính phòng đi ra, đến nói trước với Trịnh Vô Hằng:
"Hoàng hậu nương nương đã nói rất rõ ràng với chúng ta, e rằng thái thái chỗ đó là quan tâm sẽ loạn, muốn lấy độc công độc, nhưng loại này..."
"Tốt tốt tốt, chuyện như vậy ngươi nói với ta thật là đúng lúc."
"Trước kia nhìn ngươi chưa từng quản gia trung công việc vặt, chỉ là muốn nói với ngươi một tiếng, không ngờ ngươi ngược lại để ý."
Thôi Nguyệt Hoàn biết trượng phu nhà mình tuổi trẻ, cũng không quản nội vụ, chỉ là ngẫu nhiên thực sự có việc gì mới nói mà thôi.
Trịnh Vô Hằng nói:
"Mẫu thân sợ Từ thị tìm kiếm hài tử của tỷ tỷ, cho nên quan tâm sẽ loạn, nhưng nếu tìm những tăng đạo tục lưu kia lại đây, làm những chuyện không hợp pháp, tương lai bị người ta thiết lập ván cục, vậy thì hỏng rồi. Lần trước ta tiến cung gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ liền nói qua với ta."
Nếu là trước kia, Trịnh Vô Hằng chắc chắn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn, phụ nhân có tuổi đều thích làm việc này, ngay cả Từ thái phu nhân cũng thích như thế, không thích ai liền thích làm phép hại người, hoặc là có phụ nhân không được sủng ái cũng là tìm những người này cố sủng.
Lại có, Trịnh Vô Hằng là người nhỏ tuổi nhất gia tộc, tỷ tỷ bình thường ở nhà hay nói chuyện với hắn, hắn cũng không để trong lòng, thế nhưng sau này trưởng thành, tiến cung nghe tỷ tỷ dạy bảo, chỉ cảm thấy đều là lời vàng ngọc.
Lời này vẫn là Trịnh Vô Hằng nói với Kỷ thị:
"ả khi còn sống còn đấu không lại người, huống chi chết rồi, bắt chúng ta mà nói, trên chiến trường không biết bị đối phương nguyền rủa bao nhiêu lần, bại tướng dưới tay vẫn là bại tướng dưới tay."
Con dâu nói, nàng chưa chắc sẽ nghe, thế nhưng nhi tử của nàng nói, Kỷ thị vẫn là nghe được.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là như thế, Kỷ thị đã coi như là bà bà tốt hiếm có, ngoài mặt trước giờ đều hướng về tức phụ, chưa từng bắt con dâu làm quy củ, nhưng trong lòng nàng, cũng chỉ có nhi tử ruột thịt mới là người một nhà.
"Ngươi nói như vậy, có thể thấy ngươi đã trưởng thành, vậy thì thôi đi."
Kỷ thị nói.
Trịnh Vô Hằng nói:
"Việc này có nên nói với tỷ tỷ hay không !"
"Tuyệt đối không thể, tỷ tỷ ngươi mang thai, làm sao có thể nghe những lời như vậy, ngươi thật là mỡ heo mông tâm, sao lại nói nhảm như thế."
Kỷ thị quát lớn.
Trịnh Vô Hằng đương nhiên biết mẫu thân sẽ không nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ lúc trước ở nhà nổi giận, mẫu thân đều sợ nàng vài phần. Hắn nói như vậy, là nghĩ gợi ra sự chú ý của Kỷ thị.
Mẹ hắn những chuyện khác còn dễ nói, chỉ là ở trên chuyện của Từ thị, nội trạch tranh đấu đến bây giờ, thậm chí còn có lão thái thái và Đại tỷ đều ở trong nhà, cho nên nàng ngồi nằm khó an, dù sao chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm.
Lúc trước, khi tỷ tỷ còn ở trong nhà, phàm là chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, cơ hồ tỷ tỷ đều có tham dự, nàng quyết định rõ ràng, trời sinh là nhân vật thủ lĩnh.
Cho nên, thấy mẹ hắn giọng nói hòa hoãn, bèn cười nói:
"Là ta lỗ mãng rồi, nhi tử nếu không có nương, làm sao có thể sinh ra tốt như vậy."
"Đại ca ngươi chỗ đó ta không cần lo, hắn là người thỏa đáng. Ngươi từ nhỏ đã ở dưới ta và tỷ tỷ ngươi lớn lên, thành hôn mới hiểu chuyện một chút, thường ngày lại không rành công việc vặt. Hiện tại thấy ngươi đã trưởng thành, nương cũng an tâm hơn nhiều."
Kỷ thị ngược lại rất vui mừng.
Không nói Kỷ thị ở nhà thế nào, lại nói Huy Âm mang thai lần thứ ba, phản ứng so với hai lần trước lớn hơn, lúc trước khi đến giai đoạn nôn ọe thì không có nôn ọe, người ta bình thường mang thai bốn tháng là đã ổn định, nàng lại không thoải mái, không biết tại sao, ăn gì đều cảm thấy có mùi cá.
Phòng bếp nhỏ đưa một chén canh ngọt đến, nàng uống một nửa lại không uống nổi. Lý Trừng ở bên gấp xoay quanh:
"Như vậy sao được? Nàng không thể không ăn đồ vật. Tiếp tục như vậy, thân thể sao chịu nổi."
"Không sao, ngươi đừng có gấp đến mức thượng hỏa, thái y không phải nói chỉ cần đúng hạn uống thuốc giữ thai, ba liều là tốt rồi sao. Hiện tại ta tuy có chút không thoải mái, lát nữa tinh thần tốt lên, ta cũng sẽ ăn nhiều một chút, ngươi cứ yên tâm đi."
Huy Âm lắc đầu.
Lý Trừng bèn nói:
"Lần trước mang thai Chiêm nhi, nàng thích ăn thanh mai, lần này sao lại không ăn?"
Huy Âm che miệng cười nói:
"Mỗi lần mang thai, tình trạng cũng khác nhau. Lần này không chừng mang thai là một tiểu công chúa, ngươi không phải cũng mong mỏi sinh công chúa sao? Cũng đừng sốt ruột a."
Lý Trừng ngồi xuống, thở dài:
"Nếu ta không nóng nảy, vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay nàng thường ăn không ngon ngủ không yên, ta nghĩ chi bằng đón mẫu thân nàng vào cung, chăm sóc nàng mấy ngày. Có mẹ ruột ở bên người luôn luôn tốt hơn."
"Đừng, bà ấy vào cung ở một tháng cũng không được tự nhiên, trong cung quy củ lớn, hai chúng ta thân ở trong đó không cảm thấy, ta thấy bà ấy có chút câu nệ, không tốt, lại nói, ta là hoàng hậu, cũng phải làm gương tốt, ngươi không phát hiện mẫu thân ta vào cung một tháng, thái hậu bên kia đã gọi thân thích của bà vào cung nói chuyện rồi sao. Huống hồ thân thể ta như vậy, càng phải tĩnh dưỡng."
Huy Âm rất hiểu điều này, phu thê bọn họ không tính là ngu hiếu, nhưng Thái hoàng thái hậu thân phận ở đây, càng là hoàng đế, người khác càng xem nhất cử nhất động của ngươi.
Lý Trừng ngả ra phía sau, cười lắc đầu nói:
"Lúc trước, khi chưa làm hoàng đế, luôn cảm thấy làm hoàng đế là chuyện đắc ý nhất đời người, nào ngờ càng lên cao, hai chúng ta càng chịu nhiều câu thúc."
"Ngươi đây là nằm nói chuyện không đau eo, ít nhất hai chúng ta hiện giờ không có người nào có thể uy hiếp."
Huy Âm luôn xưng "chúng ta", vừa có ý thân cận, vừa có ý cùng chung quyền lực.
Lý Trừng chỉ cảm thấy Huy Âm khắp nơi vì hắn suy nghĩ, Tuân gia không coi là gì, nhưng nếu Trịnh gia, Tuân gia bắt đầu, mọi người đều luồn cúi, ai còn nghiêm túc làm việc nữa? Hắn lại nắm tay Huy Âm, nói:
"Ta chỉ mong nàng tốt; người khác ta cũng không muốn. Ta ngồi trên vị trí này, là vì bảo vệ người một nhà chúng ta."
Huy Âm mỉm cười, xoa bụng. Nàng hiện tại tạm thời không tính toán với người khác, dưỡng cho khỏe thân mình là chuyện quan trọng nhất. Người cứng đầu, người Tuân gia, nàng chắc chắn sẽ không khách khí.
Trong một tháng này, trong cung Thái hoàng thái hậu cũng là nhiều tiếng nói cười, lại là mua sắm chuẩn bị đồ mới, lại là đánh trang sức. Vị Thái hoàng thái hậu này đối với Tuân Quý Anh tám tuổi, so với Tuân Nhu trước kia, còn tốt hơn.
Thậm chí có một ngày Lý Trừng đi qua thỉnh an, Thái hoàng thái hậu nói tới nói lui, còn muốn phong thưởng cho tiểu cô nương này, lại bị Lý Trừng bác bỏ:
"Hiện giờ tân triều mới lập, trẫm nể mặt Thái hoàng thái hậu đã có rất nhiều ban ân, bởi vì cái gọi là vô công bất thụ lộc, hiện giờ có lộc, vốn nên làm việc cho tốt, sao có thể luôn muốn từ hậu cung mà có được chỗ tốt?"
Kỳ thật, đây đã là rất khách khí, Tuân gia coi như bổn phận, thuần túy là Thái hoàng thái hậu chính mình, rất dễ dàng đánh giá sai vị trí của bản thân. Người ta thấy mấy ngày nay Huy Âm thân thể khó chịu, trong cung không còn nghiêm ngặt, không ít người liền đến chỗ nàng nịnh hót, Thái hoàng thái hậu lại thấy Lý Trừng thường đến thỉnh an, cho nên liền thốt ra.
Thấy hắn không đồng ý, tuy rằng bị hạ thể diện, Thái hoàng thái hậu cũng không giận:
"Việc này không liên quan đến bọn họ, chỉ là cô nương này tuổi còn nhỏ, lại rất có hiếu tâm, Hoàng gia chúng ta cũng không thể bạc đãi người, mới có lời này, hoàng đế không đồng ý thì thôi."
Đây không phải là vị cháu trai quận vương ngày trước kia, khi đó ngay cả nàng cũng phải đi nịnh hót Ngụy thái phi, đối với cháu trai tuy rằng không tệ, nhưng dựa vào chính là Ngụy Vương. Hiện giờ, nàng hoàn toàn dựa vào chính tôn tử của mình, bởi vậy giọng nói cũng tự tin hơn nhiều.
Lý Trừng lại là người mềm không được, cứng không xong, tính tình lại cực kỳ thích tranh cãi, xưa nay Huy Âm có mặt, hắn mới có thể che giấu nhất thời lệ khí. Hiện tại, thấy Thái hoàng thái hậu phảng phất như hắn chuyện bé xé ra to, không khỏi lại xẵng giọng:
"Không phải trẫm không đồng ý, lại không có quy củ như thế. Công chúa nữ nhi cũng phải có đại ân mới phong quận chúa, huống chi con gái một hầu gia, mà muốn ân phong? Xét theo lẽ thường không hợp, theo lễ nghi lại càng không hợp."
Hắn liệt kê từng cái lễ pháp, quy chế phân đất phong hầu, làm cho Phạm ma ma ở một bên sợ hãi. Hoàng thượng sao lại nói những lời này với Thái hoàng thái hậu? Thái hoàng thái hậu chữ to không biết mấy cái, còn phải nghe những lời thâm ảo này, đây không phải là 'đối với vương bát niệm kinh' sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận