Trọng Sinh Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 93

Rất nhanh đã đến sinh nhật Huy Âm, đương nhiên, hiện giờ nàng là Hoàng hậu, sinh nhật phải gọi là thiên thu. Lý Trừng trừ ban thưởng theo thường lệ, còn lén đưa cho nàng một cây trâm do chính tay hắn điêu khắc, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý:
"Ngọc này loại không tệ, ta thấy đầu kia trên khắc Ngọc Lan hoa làm nền cho nàng, nàng cũng đừng ghét bỏ."
Huy Âm lập tức cắm cây trâm lên tóc:
"Ta làm sao có thể ghét bỏ, đây chính là tâm ý của chàng."
Làm Hoàng đế, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, Lý Trừng vốn là người nhàn không được, sáng sớm hắn đã chúc thọ thê tử, biết được lát nữa có nhiều cáo mệnh phu nhân đến đây, bèn nói:
"Hôm nay nàng cứ chơi tận hứng, ta đi Đoan Minh Điện trước."
Huy Âm muốn đứng dậy tiễn hắn, bị hắn ngăn lại, cũng đành bảo người chuẩn bị trang phục, những ngày này phải xuyên đại lễ phục. Ngày lễ mà xuyên đồ đơn sơ, người khác chỉ sợ cũng sẽ chê cười, hồi còn ở Từ Châu, dù nghèo khó đến mấy nàng cũng sẽ mặc tươm tất.
Việc này cũng liên quan đến tính cách mỗi người, có người am hiểu lấy yếu thắng mạnh, dùng sự đơn giản, đáng thương, yếu thế để khiến người khác hết lòng. Nhưng Huy Âm tin rằng nhân tính vốn ác, nàng tình nguyện dùng lợi ích để lay động người khác, nhất là ai cũng có thói hư tật xấu, nhất thời người ta có thể vì đồng tình mà giúp ngươi, nhưng nếu lâu dài gắn bó, vậy phải trao đổi lợi ích.
Ngay cả nhà mẹ đẻ nàng cũng vậy, tình cảm rất sâu, nhưng chỉ dựa vào tình cảm mà muốn người ta vì mình ném đầu rải nhiệt huyết, là bọn họ bản thân đồng ý, chứ người phía dưới không hẳn đã tình nguyện.
Cho nên, nàng vĩnh viễn xuất hiện trước mặt người khác với dáng vẻ ngăn nắp, để mọi người thấy địa vị hoàng hậu củng cố, Thái tử địa vị vững vàng.
Người đến trước là người nhà mẹ đẻ Trịnh gia, Từ thái phu nhân như cũ không đến, Huy Âm vẫn luôn nói thông cảm bà tuổi cao, không cần bà phải vào cung, nhưng trên thực tế đương nhiên là hai bên nhìn nhau không vừa mắt, Huy Âm cũng không hi vọng bà mỗi ngày ở trường hợp lớn lại lấy thân phận tổ mẫu ra để yêu cầu này nọ. Kỷ thị, Tân Thị còn có Thôi Nguyệt Hoàn cùng nhau tới đây, các nàng hành quốc lễ trước, Huy Âm mời các nàng an tọa.
Mấy năm nay mọi người thay đổi rất nhiều, Thôi Nguyệt Hoàn liên tiếp sinh một trai một gái, dáng người so với trước kia đầy đặn hơn không ít, Tân Thị cũng sinh thêm một tử, còn Kỷ thị thì trên trán xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.
Kỷ thị không khỏi hỏi Đồng nhi:
"Sao không thấy công chúa?"
"Con bé mới vừa tỉnh dậy, còn chưa vấn tóc tiểu nữ oa, cố tình còn muốn học ta cài trâm vòng, ta liền để Thượng Phục Cục làm cho con bé mũ đội, trên mũ cài lụa hoa hoa cỏ cho đẹp, làm con bé vui mừng."
Huy Âm còn nghi hoặc bản thân không phải là loại đặc biệt thích đánh phấn điểm trang, nữ nhi lại hoàn toàn khác biệt, tuổi còn nhỏ đã vô cùng thích làm điệu.
Mọi người vừa nghe cũng cười, Kỷ thị ngược lại là xem trọng:
"Thưa nương nương, chỗ ta có chút khăn trùm đầu đẹp, đến lúc đó xin kính hiến cho công chúa, có được không?"
Huy Âm vội vàng xua tay:
"Thôi đừng, ngài cứ giữ khăn trùm đầu lại mà dùng, con bé còn nhỏ, không cần đến những thứ này."
Mấy người vui đùa vài câu, Huy Âm lại cho người mang Nhàn tỷ nhi đến Ngự Hoa Viên chơi, không khỏi cảm khái với Tân Thị:
"Bọn nhỏ lớn nhanh thật, Nhàn tỷ nhi bây giờ cũng xinh xắn duyên dáng, ta thấy rất có phong thái của tẩu tẩu."
Đây là việc Tân Thị kiêu ngạo nhất, nàng cố gắng ngăn ý cười nơi khóe miệng:
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi, nó cũng chỉ trước mặt người ngoài như vậy, ở nhà bướng bỉnh lắm. Tương lai, còn nhờ nương nương dạy dỗ thêm."
Huy Âm mỉm cười:
"Đó là đương nhiên, Nhàn tỷ nhi là cháu gái ruột của bản cung."
Kỳ thật nàng từng cân nhắc qua việc đón cháu gái vào cung ở bên cạnh, nhưng sau này vẫn từ bỏ, như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm rằng nàng hướng Nhàn tỷ nhi đến vị trí Hoàng hậu. Trên đời này làm gì có chuyện thiên thu vạn đại cho ngoại thích, vốn dĩ Bùi Sóc cùng Trịnh gia đã được phong thưởng, chỉ cần nàng còn, Trịnh gia đương nhiên vẫn là huân thích đứng đầu, nhưng tương lai khi nàng không còn, còn phải xem Trịnh gia có thể có được nhân tài hay không, nếu không, đó chính là chuyện của đời sau, không liên quan gì đến nàng.
Huống chi, sau này nàng có Đồng nhi, con cái của chính mình còn chưa chắc đã có thể yêu thương hết, làm sao còn có thể phân ra cho con người khác? Hơn nữa, nhất thời sơ sẩy, ngược lại thành ra oán hận.
Trước kia, Nhàn tỷ nhi còn nhỏ, hiện giờ con bé lớn rồi cũng hiểu chuyện, đâu có không biết phân biệt đối xử?
Được rồi, đến cả con cái ruột của nàng còn không nhất định có thể làm cho chúng nó cảm thấy công bằng, huống chi là cháu gái? Cho nên Huy Âm chỉ ban thưởng thêm chút ít, cũng không đón người vào cung.
Tân Thị trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh phía kia báo Thôi gia cùng Vũ Văn gia cùng nhau đến, nàng cũng không còn tâm tư đến những chuyện đó. Muốn nói Vũ Văn phu nhân và Giang Bích Ba tốt như một người, thường đi cùng nhau, hai nhà lại bởi vì chuyện hôn nhân của con cái mà tách ra đến.
Mọi người đều biết duyên cớ, cũng sẽ không nói toạc ra.
Chỉ chốc lát, mọi người đều đã đến đông đủ, Huy Âm cũng theo lẽ thường nói đôi lời, liền nghe Kỷ thị nói với nàng:
"Thôi gia đang có chuyện vui, thảo nào Thôi phu nhân và Đại nãi nãi mặt mày đều hồng hào."
"A, không biết là chuyện vui gì? Mợ vui mừng như thế."
Huy Âm hỏi.
Thôi phu nhân nhìn Vũ Văn phu nhân một cái, mới nói:
"Là tiểu lang nhà chúng ta muốn kết thân cùng Vũ Văn gia cô nương."
Nguyên lai cháu trai Thôi gia chuẩn bị cưới con gái nhà Vũ Văn, thảo nào hôm nay Vũ Văn phu nhân không còn vẻ buồn bã, Thôi gia là danh môn trong danh môn, lại là cữu gia của thiên tử, tước vị còn cao hơn cả Quách gia.
Huy Âm lập tức phản ứng kịp, chúc mừng các nàng:
"Đúng là ông trời tác hợp, giai ngẫu thiên thành, lại nói đây thật là một mối hôn nhân tốt."
Mọi người đều thầm nghĩ không hổ là Hoàng hậu nương nương, nghe được chuyện này vẫn thản nhiên như không, khí độ này không phải ai cũng có. Giang Bích Ba cũng không buông bỏ được, con gái nhà Vũ Văn hiện tại được gả vào nhà cao, người khác chỉ sợ còn chê cười Quách gia là có mắt không biết Thái Sơn.
Vũ Văn gia giấu kỹ càng như vậy, bây giờ chỉ có mình Kỷ thị biết.
Trong điện vang lên liên tiếp những lời chúc mừng, Vũ Văn phu nhân lúc này mới có chút hãnh diện, Thôi tiểu lang so với Quách Hưng tướng mạo khôi ngô hơn, lại còn là đích ấu tử, con gái mình tuy rằng hơn vài tuổi, gả đi rồi không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, thật là Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc.
Vốn là thiên thu của Huy Âm, bây giờ lại thêm chuyện vui này, đến tối khi Lý Trừng gặp Huy Âm còn hỏi:
"Ta nghe nói tiểu thư Vũ Văn gia muốn gả cho cháu họ của ta."
"Đúng vậy, Thôi gia thật biết nắm bắt thời cơ, chàng tin tưởng nhất là Vũ Văn Đương, nhà bọn họ liền cùng Vũ Văn gia kết thân. May mà Vũ Văn gia cũng biết chừng mực, ta nghe nói Dự Chương vương tựa hồ cũng có ý này."
Huy Âm ngày thường cùng các cáo mệnh phu nhân nói chuyện phiếm, cũng có thể nghe ra rất nhiều uẩn khúc.
Lý Trừng nhíu mày:
"Dự Chương vương?"
Huy Âm vội hỏi:
"Đúng vậy, nhưng mà thiếp chỉ là nghe nói, vẫn chưa nói ra, có thể thấy Dự Chương Vương mẫu phi vẫn có phân tấc. Hoàng thượng đừng giận, nào, hôm nay mì thọ thiếp vẫn chờ chúng ta cùng nhau dùng."
Một bát mì thọ vô cùng đơn giản, chỉ có mấy cọng rau xanh, trên có một quả trứng gà, vậy mà nàng vẫn đặc biệt chờ hắn cùng nhau dùng, hai vợ chồng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi.
"Ngon lắm."
Lý Trừng khen.
Lúc ăn mì, mày hắn vẫn luôn nhíu chặt, Huy Âm biết hắn có rất nhiều chuyện phiền lòng, cũng không quấy rầy hắn, chỉ bảo người dọn bàn sau khi hắn ăn xong.
Lại nói Giang Bích Ba sau khi dùng cơm xong ở chỗ Kỷ thị, cũng chuẩn bị về nhà, Kỷ thị nói với nàng:
"Con cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này không tránh được mấy ngày nay có người bàn tán, nhưng chỉ là qua loa, lâu dần rồi cũng không có gì."
Giang Bích Ba là đặc biệt đến cửa, lấy chuyện con riêng đào hôn, để cầu Kỷ thị đồng tình. Nàng đang lo không có biện pháp thực sự kết giao với Kỷ thị và mọi người, chuyện này ngược lại làm quan hệ với Kỷ thị thân thiết hơn một bước.
"Ngài nói đúng, là con tuổi trẻ, chưa từng trải qua chuyện này, cứ lo lắng không biết mọi người đối đãi với chúng ta thế nào, may có ngài khuyên giải, trong lòng con thấy dễ chịu hơn."
Giang Bích Ba cũng rất biết cách ăn nói.
Kỷ thị còn thầm khen tài ăn nói của mình, hơi có chút đắc ý.
Khi Giang Bích Ba rời đi, Kỷ thị còn vào trong nói với Trịnh Phóng:
"Một mẹ kế ngược lại lo lắng như vậy, ta thấy chuyện này có gì quan trọng."
"Vậy can hệ lớn đấy, kỳ thật con riêng đó thì liên quan gì đến nàng."
Trịnh Phóng làm quan chủ chính rối tinh rối mù, hiện tại nhảy ra khỏi ván cờ, bèn nhìn rõ.
Nhưng Kỷ thị lại không hiểu:
"Đó là vì sao?"
"Nàng ngốc thật, hiện giờ hôn sự của Thái tử mới là quan trọng nhất, tuy hôm nay Thái tử còn chưa đến tuổi tuyển phi. Nhưng ai mà không nhắm đến từ trước mấy năm. Nàng làm mẹ đẻ của Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương muốn chọn con dâu cho nhi tử, không hỏi nàng thì hỏi ai?"
Trịnh Phóng trước kia từng vì các nữ nhi mà ra sức trong chuyện chọn Thái tử phi, há lại không biết uẩn khúc trong đó, năm đó chỗ Hà phu nhân nương và tẩu tử hắn đưa không ít tiền bạc qua.
Kỷ thị lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ:
"Ta, từ trước đến giờ đều nghĩ tốt cho mọi người, trước kia còn có ba phần cảnh giác, hiện tại con cái đều tốt, ta ngược lại không còn lòng cảnh giác. Bất quá, nương nương cực kỳ có chủ kiến, ta cũng không nói được gì."
"Người ngoài làm sao biết những chuyện này, các nàng cảm thấy nương nương rất hiếu thuận nàng, cho nên cảm thấy nàng có tiếng nói."
Trịnh Phóng ngáp một cái, cơn nghiện rượu lại tái phát, hắn hít hít mũi.
Kỷ thị nhớ tới mình vốn dĩ chỉ là một người đơn giản, nếu không phải trải qua nhiều đau khổ, cũng sẽ không có chút tâm cơ, hiện giờ ngày tháng dễ chịu, nàng liền buông lỏng.
Nàng buông lỏng, Dự Chương vương phủ lại không buông lỏng, Ân Lệ Phương lúc ấy nghe nói con gái nhà Vũ Văn không gả đi, tuy có nghi vấn, nhưng vẫn muốn nhặt của hời, dù sao thế lực đằng sau Vũ Văn tiểu thư quá lớn.
Dự Chương vương phủ mọi người nhìn như an nhàn sung túc, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ thực quyền nào, những gia tộc có thực quyền ở trong kinh kỳ thực ra lại xem thường nhà nàng. Ân thứ phi cũng không hi vọng con trai mình tương lai thật sự giống như nuôi heo, đời này còn có vương tước, đời sau chỉ là tôn thất bình thường, cả vương triều đều đợi hàng tập tước, qua vài đời nữa thậm chí chỉ là người bình thường.
Chỉ là không ngờ Tạ Cửu Nghi ngăn cản nàng, hiện giờ Vũ Văn gia cùng Thôi gia kết thân, bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Ân Lệ Nghi hiện giờ cũng thăm dò được tâm tư của tỷ tỷ, lại nói:
"Tỷ tỷ, không cùng Vũ Văn gia kết thân ngược lại là chuyện tốt, xưa nay vọng tộc cưới vợ, gia đình thấp kém gả con, tỷ cùng Ngụy vương phi thường hay bất hòa, bởi vì chuyện của hồi môn mà vị Vương phi kia suýt nữa vơ vét hết của cải vương phủ, ngài nếu tìm gia thế thấp hơn một chút, người lanh lợi chút, tương lai há chẳng phải một lòng với ngài. Nếu có chỗ dựa, lại quá có quy củ, nàng làm sao có thể kính trọng ngài?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận