Trọng Sinh Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 73
Phía Tạ Cửu Nghi bên này đích xác cũng không chịu nổi, Hứa thứ phi năm đó rất có thể đã lôi kéo lòng người, huynh trưởng của cô công bố cầm thư tay của Ngụy Vương, ủng hộ nhị tử Lý Cầm của Ngụy Vương. Lúc đó có một bộ phận người ở chỗ Tạ Cửu Nghi sống không như ý lại không vớt được chỗ tốt, đương nhiên lại ngã về phía Hứa gia huynh muội, bọn họ thậm chí còn nhận được rất nhiều hứa hẹn của Vệ Đạc, chỉ cần trong bọn họ ngoài ứng nội hợp, ngày sau sẽ để thứ tử Lý Cầm của Ngụy Vương làm người thừa kế.
Người bình thường đều cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng có quan tước, túng quẫn quá hóa liều người không phải là ít.
Đây cũng là nguyên nhân Tạ Cửu Nghi bại trận.
Nội gián quá nhiều!
Ân Lệ Nghi giúp Tạ Cửu Nghi bôi thuốc, không nén được sốt ruột:
"Một đám không phân biệt được tốt xấu, bọn họ tưởng rằng đầu nhập vào Vệ Đạc là có thể được chỗ tốt, không nghĩ tới người ta là cố ý lợi dụng bọn họ."
"Nàng làm gì phải tức giận, Lệ Nghi, ta có một ý tưởng, nàng có muốn cùng Dự Chương vương bọn họ đi Dương Châu không, như vậy một khi Kiến Nghiệp thất thủ, chúng ta còn có thể đi Dương Châu."
Tạ Cửu Nghi đã bắt đầu quyết định.
Ân Lệ Nghi vừa nghe chỉ lắc đầu:
"Ta không đi, chàng ở đâu ta liền ở đó."
Nàng thật sự không muốn rời đi trượng phu, nhưng Tạ Cửu Nghi lại nói:
"Nàng quên lần trước nàng bị bắt à, vạn nhất có người bắt nàng uy hiếp ta thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không, lần trước đó là ngoài ý muốn, lần này ta sẽ rất cẩn thận."
Ân Lệ Nghi khẩn cầu.
Tạ Cửu Nghi cuối cùng vẫn không đành lòng:
"Tốt, nhưng Dự Chương vương cùng tỷ tỷ của nàng, các nàng phải đi."
Ân Lệ Nghi gật đầu:
"Ta lập tức liền qua đó khuyên."
Nàng đem lời của Tạ Cửu Nghi nói với Ân Lệ Phương, Ân Lệ Phương tuy rằng do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý, lại nói với Ân Lệ Nghi:
"Muội cũng đi theo ta đi, chúng ta cùng đi."
"Tỷ, tỷ nói gì vậy? Ta muốn ở lại cùng phu quân, các con của ta liền giao phó cho tỷ."
Ân Lệ Nghi vẫn luôn biết mình không thông minh, nhưng nếu Vệ Đạc thật sự đánh tới, nàng sẽ lưu lại cùng.
Ân Lệ Phương nhìn về phía nàng, không thể tin được:
"Muội lần trước liền bị bắt, hiện tại vậy mà lại hồ đồ rồi sao? Muội cũng sẽ không đánh nhau, đây không phải là càng thêm phiền sao? Muội theo chúng ta cùng đi đi."
Ân Lệ Nghi vẫn lắc đầu:
"Tỷ, ta vẫn luôn không bằng tỷ thông minh, ta đi cùng ở Dương Châu cũng chỉ lo lắng vớ vẩn, còn không bằng lưu lại Kiến Nghiệp. Phu quân cũng đáp ứng ta, sẽ tìm một đứa bé không chênh lệch lắm so với Kính Nhi, để ta mang theo đứa bé kia ở tại Ngụy Vương phủ, như vậy, sẽ không có ai biết các tỷ đã đi."
"Muội..."
Ân Lệ Phương giờ mới hiểu được nỗi khổ tâm của muội muội, trong nháy mắt cảm động vạn phần.
"Hay là, chúng ta đều ở lại đây đi."
Ân Lệ Phương băn khoăn.
Ân Lệ Nghi kiên quyết lắc đầu:
"Tỷ, trước kia đều là tỷ chiếu cố ta, cái đứa muội tử không hiểu chuyện này, hiện tại cũng nên đến phiên muội tử chiếu cố tỷ rồi."
Đêm đó, Ân Lệ Phương liền mang theo nhi tử xuống Dương Châu.
Tạ Cửu Nghi tiếp tục nghênh chiến, người xung quanh vẫn đang xem xét.
Lý Trừng bên này sau khi trở về, cũng không hề nhẹ nhàng, bởi vì địa bàn của hắn càng lớn, không còn như trước kia tự thân làm mọi việc, mà cần suy tính toàn cục. Có công ban thưởng, có tội thì phải phạt, nhưng lại không thể bởi vì một ít tỳ vết nhỏ làm cho công thần nản lòng, tóm lại bận rộn vô cùng.
Hắn còn chiêu mộ một đám phụ tá, chuyên môn xử lý công việc, trước đó vị công tử họ Lưu, người giới thiệu Tào cô nương kia cũng được chiêu mộ dưới trướng Lý Trừng.
Những phụ tá này do Lý Trừng một mình phát tiền, số tiền ngoài sổ sách là bao nhiêu, hắn đang thương lượng cùng với Huy Âm.
"Chuyện này chàng hãy lập một danh sách, trợ cấp bao nhiêu, tứ thời bát tiết ta sẽ đưa."
Huy Âm nói.
Lý Trừng gật đầu:
"Ta kỳ thật muốn noi theo triều đình, dùng ba tỉnh lục bộ quản lý nơi này, nếu không, vạn nhất ta xuất chinh, nơi này cũng phải ứng phó được mới tốt."
Huy Âm tán thành:
"Chính là lý này, ba tỉnh lục bộ chế ước lẫn nhau, như thế cho dù chàng không ở, những người làm việc cũng có quy củ."
Nhưng hiền tài khó cầu, Lý Trừng tự mình chuẩn bị khoa thi chọn người tài văn võ, không nhận nhờ vả.
Những người này biết được Lý Trừng không dễ nói chuyện, lại toàn bộ đến chỗ Huy Âm, Mậu phu nhân cùng Huy Âm quan hệ trước nay không tệ, bà tới là để đề cử tiểu nhi tử Mâu Năm.
"Vốn dĩ ta nói không đến, nhưng bọn hắn cứ muốn ta đến nói với vương phi, tiểu nhi tử nhà ta không cần bàn, chỉ toàn là cơ bắp, trung thành nhất."
Đối với chuyện như thế này, Huy Âm nhất định phải bảo trì độ cao nhất trí cùng Lý Trừng, nàng nói:
"Mâu tiểu lang ta đã sớm nghe nói rất có tài học, lần này vương gia chọn lựa là dán tên chế, hắn nhất định có thể làm được, chỉ cần có tài là được cất nhắc."
Mậu phu nhân căn bản không dám trách Huy Âm không giúp một tay nói tốt, hiện giờ địa bàn vương gia đã ngày càng lớn, mà rất nhiều người đều bị chặn ở cửa còn không được gặp, mình tốt xấu còn có thể gặp mặt một lần.
Cho nên, bà vội vã nói:
"Đúng vậy, ngài nói đúng lắm."
Huy Âm nói:
"Mấy ngày nay các người không nên đến đây, tình ngay lý gian, cho dù con trai bà thật có tài, người khác cũng nghĩ rằng bà đến nói tốt cho con trai."
Từ lúc Huy Âm đóng cửa không tiếp khách, ngay cả người nhà họ Trịnh nàng cũng nói, hiện giờ đang thời khắc nhiều việc, chờ sau này gặp lại.
Nhà mẹ đẻ Kỷ thị cũng có người từ Cao Dương tìm đến, Tân Thị Thôi thị đều có, nhất là Thôi gia là nhà cậu của Lý Trừng, đều nghĩ rằng tìm đến đây có thể được quan cao lộc hậu, không nghĩ tới Lý Trừng cần phải khảo thí mới được.
Có người tự cao tự đại, còn cảm thấy Lý Trừng vũ nhục bọn họ.
Giống như cậu của Tân Thị nghĩ vậy:
"Ta ở Ký Châu đã là danh sĩ có tiếng, vậy mà vẫn còn muốn cùng với đám tiểu bối cùng nhau khảo thí, kia cũng thực sự là quá làm nhục người."
Còn phải Bùi Sóc khuyên nhủ:
"Cậu chi danh, ta sớm đã nói cho vương gia, cậu cứ chờ, vương gia chỉ cần người có tài, chắc chắn sẽ được trọng dụng."
"Có lời này của ngươi ta an tâm."
Tân đại nho cũng mong mình gặp được minh chủ.
Bất quá, Bùi Sóc lại nói:
"Nhưng ta cũng không thể hoàn toàn cam đoan, vương gia tựa hồ coi trọng người theo sau, không thích những thứ hào nhoáng. Cậu ở trước mặt vương gia nhất định phải thận trọng."
Vãn bối khó mà nói trưởng bối, Bùi Sóc trước khẳng định Tân đại nho, rồi lại nói Lý Trừng là loại người thế nào, ý là bên cạnh mách bảo Lý Trừng cùng Trịnh Phóng bất đồng. Trịnh Phóng là hàn môn đệ tử, mặc dù có tài cán, nhưng đầu óc không thông minh bằng, nguyên tắc cũng không mạnh, làm việc còn tùy hứng theo tâm ý của hắn.
Bùi Sóc có thể trấn an Tân đại cữu, đại ca của Thôi Nguyệt Hoàn tìm đến Vệ Đạc, nhị ca lại trực tiếp đến chỗ Lý Trừng, hắn là đệ tử Thôi thị, học vấn đương nhiên không tệ, trực tiếp ở trong nhà chuẩn bị. Vì Trịnh Vô Hằng ở trong quân đội, hắn tuổi trẻ, trực tiếp bị Lý Trừng phái đi thủy sư, bảo hắn bắt đầu học thủy sư tác chiến.
Thôi Nguyệt Hoàn chính là lo lắng, không tiện nói gì với nhị ca, ngược lại Kỷ thị tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi nói:
"Nhị ca của con cũng là tài tử nổi danh, vương gia không gặp riêng ở cửa, hắn nếu có thể trổ hết tài năng, ngược lại chứng minh hắn là người có thực học."
Tuy nói quan hệ giữa Thôi gia các nàng cùng với Lý Trừng chặt chẽ, nhưng Lý Trừng đối với Thôi gia nhàn nhạt, Thôi Nguyệt Hoàn không yên tâm.
"Nương, con là nghĩ vương phi chỗ đó."
Kỷ thị chậc lưỡi:
"Con không hiểu tính tình vương phi, nó là người không quá coi trọng tình cảm. Lúc đầu nó có hai vú nuôi, có một vú nuôi thích trộm cắp, sau này làm quá phận, trực tiếp bị nó đuổi ra ngoài, ai nói cũng vô dụng. Ta người làm mẹ này có đôi khi còn bị nó ép xin lỗi, nó sẽ không nghe ta."
Nữ nhi từ nhỏ đã rất có tính tình, hoàn toàn khác biệt với Đức Âm, Đức Âm khi còn nhỏ tùy Từ thái phu nhân đi ra ngoài thăm bạn, vui vẻ chịu đựng, Huy Âm nếu không muốn đi nhà ai, chính là lôi kéo xe ngựa cũng không chịu đi, thái độ kiên quyết, bị người nói cổ quái cũng chỉ biết kiên trì.
Sau này, nữ nhi đọc sách, đối với cách nhìn nhận sự việc đã vượt qua các nàng, ngược lại là bà muốn nghe nữ nhi.
Thôi Nguyệt Hoàn cũng chỉ đành im miệng, trở về cùng Vinh ma ma nói, cũng rất lo lắng.
Vinh ma ma ngược lại khuyên nàng:
"Nhị nãi nãi làm gì phải lo lắng, nhị cữu gia chúng ta cho dù lần thi này không trúng, nhưng dựa vào quan hệ của chúng ta, tương lai nhất định cũng có thể hợp ý vương gia. Tục ngữ nói hay, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, người bên ngoài tài giỏi đến đâu, cũng không bằng thân thích dùng tốt."
"Đả hổ thân huynh đệ, xuất trận phụ tử binh" có nghĩa là: Đánh hổ thì phải có anh em ruột, ra trận thì phải có cha con.
"Là lý này."
Thôi Nguyệt Hoàn nghe xong cũng buông lỏng một hơi.
Thôi, Tân hai nhà đã yên tĩnh, Từ gia lại cầu đến Từ thái phu nhân. Thân huynh đệ của Từ thị vốn dĩ làm quan ở chỗ Ngụy Vương, sau này Ngụy Vương mất, hắn liền về quê, Đông Hải Từ thị cũng là đại tộc, tự nhiên cũng muốn được trọng dụng.
Từ thái phu nhân không hiểu tình thế bên ngoài, còn đồng ý:
"Ta cùng hầu gia nói một tiếng là được."
Bà còn thật sự nói với Trịnh Phóng, nhưng Trịnh Phóng tai này lọt tai kia, đáp ứng xong liền quên mất. Mấy ngày nay vương gia con rể phái hắn đi Dự Châu, Duyện Châu làm khâm sai, nữ nhi lén lút giao phó cho hắn, thứ sử ở những nơi đó nếu có không ổn, bảo hắn nắm nhược điểm, rồi về cùng vương gia nói, lần này nếu hắn làm xong, vương gia chuẩn bị đem 2000 thạch thực ấp ở Ký Châu cho hắn, hắn còn có thể nhớ chuyện của người khác sao?
Trịnh Phóng hoàn toàn đổi mới, cáo biệt Lý Trừng, đi Dự Châu cùng Duyện Châu.
Hắn vừa đi, Huy Âm liền cho Lý Trừng một quyền:
"Chàng thật là xấu, đem cha ta phái đi, đó chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo. Người ta hảo tửu mỹ nữ một chiêu đợi, cha ta nào còn nhớ rõ mình đi làm gì."
"Ta chính là muốn hiệu quả như vậy, nàng nói ta nếu thật sự phái một người cương trực công chính đi, người từ trên xuống dưới chạy không thoát can hệ. Phụ thân nàng đem một khối đất lớn như vậy tặng cho ta, vốn dĩ ta liền định cho bọn họ thực ấp. Về sau nếu có một ngày ta thật sự có thiên hạ, tất nhiên sẽ càng hậu hĩnh hơn."
Lý Trừng kỳ thật cảm thấy còn có chút thiếu.
Thực ấp nếu hơn một ngàn hộ, số lượng lương thực giao nộp bao nhiêu cũng là do trời quyết định, nếu gặp tai họa, không thu hoạch được gì, có khi sẽ không có. Hiện tại Trịnh gia một nhà đến, trực tiếp ban lương thực, giống như thứ sử một châu, Trịnh Phóng hiện tại làm chức quan nhàn tản, không gây chú ý, thật là rất chu đáo.
Huy Âm nắm tay hắn:
"Từng bước một đi. Đúng, chàng ngày mai cũng định để ta đi sao? Như vậy không tốt a."
Ngày mai là lần đầu tiên trên địa bàn Lý Trừng cử hành cái gọi là kén chọn nhân tài, sự kiện như vậy trước kia chưa từng có nữ tử tham gia, nàng cũng sợ phá hư quy củ.
Lý Trừng lại nói:
"Thê giả, tề, vợ chồng ngang hàng. Huy Âm, lần trước nếu không có nàng đưa lương thực đi, chúng ta đánh nhau cũng sẽ không thuận lợi như vậy, chuyện lớn như vậy làm sao nàng có thể không tham gia? Nếu nàng không tham gia, vậy thì thiếu rất nhiều ánh sáng."
Huy Âm vui mừng trong bụng, nhìn hắn nói:
"Cẩn tuân vương gia chi mệnh."
Lần đầu tiên khảo thí, là Lý Trừng tại hiện trường nghĩ ra đề, hắn không có tiết lộ cho bất kỳ ai, mà chờ sau khi thí sinh vào sân, tùy ý chọn một thí sinh, lại lấy đây làm đề.
Ngồi bên cạnh Lý Trừng là Huy Âm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trượng phu ở bên ngoài, hắn không chỉ vũ lược mạnh, văn thao cũng hơn người. Nàng tuy rằng cũng đọc qua sách, nhưng nghe trượng phu nói có sách mách có chứng, cảm giác mình kiến thức thực sự là quá ít, cần phải cố gắng học tập mới được.
Phía dưới đứng toàn bộ đều là những tuấn tài tham dự thi lần này, bọn họ cúi đầu lắng nghe, những người này đến chỗ Lý Trừng, cũng ôm một tia hy vọng có thể phụ tá vị đế vương tương lai. Hiện giờ thiên hạ, Dự Chương vương tuổi nhỏ, Thái tử yếu thế, mà Thái tử ở kinh thành, căn bản là không có cách khống chế toàn cục, ngược lại Hoài Âm Vương thế lực lớn.
Những người này sau khi nghe xong Lý Trừng nói, dưới sự hướng dẫn của quan lại từng người đi từng phòng thi, Huy Âm lần đầu ở trước mặt nhiều nam tử như vậy thể hiện, xuất phát từ phản ứng nhất quán của nữ tử, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy như vậy mình mất mặt, cho nên lấy lại tinh thần.
"Đừng sợ."
Nàng nghe Lý Trừng nói với mình, Huy Âm nghiêm túc gật đầu.
Một nam nhân yêu nàng, không phải ngoài miệng nói với nàng vài câu ngọt ngào, hoặc là đưa chút đồ chơi cho nàng chính là thật sự yêu nàng, yêu nàng là thật lòng nguyện ý cùng nàng chia sẻ quyền lực.
Không biết Lý Trừng vì sao lại làm ra quyết định này, nhưng sau khi có chút sợ hãi, nàng lại càng thêm hưng phấn.
Điều này khác với kiếp trước, kiếp trước cho dù nàng làm thái hậu, chuyện bên ngoài vẫn là phụ thân định đoạt, thậm chí còn có Vệ Đạc những người này là địch, ngay cả phụ thân cũng chưa chắc có biện pháp.
Lý Trừng ngồi bên thưởng thức trà, có mỹ nhân làm bạn, hắn căn bản không mệt, thậm chí hận không thể đem hết tài nghệ của mình bày ra, còn phải biểu hiện cử trọng nhược khinh, bình thản giải quyết việc khó khăn.
Đáng tiếc, Huy Âm không biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngược lại là Đức Âm, từ sau khi phụ huynh phản bội và theo Lý Trừng, tình cảnh của nàng thật sự là gian nan, thậm chí có một ngày thị tẩm cởi sạch quần áo còn bị Thái tử dùng roi ngựa quất mấy roi.
Vệ lương đệ trào phúng nàng, ngược lại Vân Chi lại đến, tự mình bưng canh nóng cho nàng.
"Lương đệ, còn tốt danh hiệu của tỷ hiện tại chưa có bị đoạt, mau uống chút canh nóng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt thôi."
Theo Vân Chi, chỉ cần không có bị đoạt phong hào, ngày sau điệu thấp một chút, bảo trụ mệnh so với bất cứ điều gì cũng đều quan trọng.
Đức Âm nhìn bát canh sâm nàng đưa tới, không khỏi nghĩ đến trước kia Vân Chi theo ý mình sai bảo, năm đó Lữ Tiếu đều muốn tránh né, mà bây giờ lại là một a đầu từng bước cứu tế mình. Nhưng ngoài mặt nàng không lộ ra, còn nói:
"Trước kia là ta sai với cô."
Vân Chi lắc đầu:
"Lương đệ nói lời này, trước kia ta cũng không đúng, không nên phản chủ. Nhưng mà, chúng ta bước vào cửa cung này, cũng vì sống, có thể sống tốt. Ta lén tới, giờ trở về đây, lương đệ bảo trọng."
"A, tốt, đa tạ."
Đức Âm nhìn nàng một cái.
Vân Chi nhanh chóng đi ra, nha đầu bên cạnh hầu hạ nàng nói:
"Ngài làm gì lại đến, ngài trong bụng còn có hài tử đâu, hiện tại trên dưới trong cung không thích nàng, ngài nên tránh xa mới phải."
"Không cho nói bậy."
Nghe mấy lời này, Đức Âm không phải không oán trách cha, vì sao các nàng đều giúp Lý Trừng, thậm chí còn đầu nhập vào Lý Trừng, đem cả sản nghiệp dâng ra, vì sao bọn họ lại bất công như vậy?
Từ nhỏ đến lớn, nàng mọi thứ đều hơn muội muội Huy Âm, nhưng người trong nhà lại bất công, nàng không biết sau này sẽ phải chịu đựng tra tấn như thế nào, lần đầu tiên, nàng hận người nhà mình.
Khảo thí chín ngày sau đó kết thúc, có thí sinh yếu ớt, trực tiếp được mang ra, có người trong lúc khẩn trương lại đến Tần lâu sở quán thả lỏng, còn có người điên cuồng bái Phật, miếu thờ đạo quán phụ cận Từ Châu khói hương nghi ngút.
Thôi nhị lang dù là thế gia xuất thân, cũng có chút lo lắng, bởi vì Lý Trừng áp dụng chế độ dán tên, sau khi dán tên còn để một người tự mình sao chép, căn bản không ai biết được ai là ai, điều này đối với những người xuất thân nhờ ân ấm, hoặc là dựa vào đề cử, nếu thi không đậu thật sự sẽ rất mất mặt.
Điều này liên lụy đến cả ái thiếp cũng không được sủng ái.
Đúng lúc Trịnh Vô Hằng trở về, gặp cữu huynh như thế, ngược lại an ủi:
"Anh vợ làm gì phải lo lắng vô cớ."
"Ta cũng không phải lo lắng vô cớ, cuộc thi lần này khác hẳn mọi lần, vô cùng nghiêm ngặt, vương gia cùng vương phi tự mình giám sát, ngay cả đi ngoài cũng có hai người theo. Chỗ ngồi của ta còn tốt một chút, có người ngồi cạnh nhà xí, thật quá khổ."
Thôi nhị lang trong lòng rất rõ ràng, lần này gần như là tập trung tất cả tinh anh từ trên địa bàn Hoài Âm Vương.
Thứ sử Dự Châu Quách Chiêu nhất thiết huyết, xử lý nghiêm khắc, không nương tay, đầu tiên ở châu của mình mời đại nho đến thi, tuyển ra 50 người đưa đến khảo thí, Từ Châu bản địa càng không cần nói, càng nghiêm khắc, Duyện Châu, Thanh Châu cũng như vậy. Bọn họ mới sáp nhập Ký Châu, còn không có trận chiến lớn như vậy, Thôi nhị lang mừng một hồi, ai ngờ, liền nhìn thấy Trương gia ở Ký Châu, tỷ phu của hắn cũng đến.
Lúc ấy hai người ở trên bàn rượu tỏ vẻ khinh thường, không ngờ ở cửa khảo viện gặp nhau, thực sự lúng túng không thôi.
Khó xử nhất là nếu tỷ phu Trương gia trúng tuyển, còn mình không trúng, vậy càng thảm.
May mắn là hắn cùng Trương tỷ phu đều không trúng, ngẩng đầu lên thấy Lý Trừng tự mình đọc xong 50 người trúng tuyển, bên cạnh có thí sinh hô:
"Ta luôn cảm thấy vương gia còn chưa đọc xong, vương gia văn cầu ngài lại đọc lại một lần đi..."
Những người này chạy đến chỗ Lý Trừng quỳ xuống, Lý Trừng yên lặng lắc đầu, có đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy, sai một ly đi ngàn dặm.
Thôi nhị lang tự nhiên không cần nói rõ thân phận, nhưng nhìn thấy không ít sĩ tử khóc nức nở, trong lòng của hắn cũng không dễ chịu.
Hơn một tháng trôi qua, Thôi nhị lang vẫn không thể khôi phục từ sau thất bại trong cuộc thi, hắn vẫn còn ở nhờ nhà họ Trịnh, thấy Trịnh Phóng mặt mày hồng hào từ bên ngoài trở về, nghe nói hắn được thứ sử Dự Châu cùng Duyện Châu chiêu đãi nồng hậu, lại được vương gia thưởng 2000 thạch thực ấp, thật là cảm khái giữa người với người hoàn toàn khác biệt.
Trịnh Phóng còn chưa phát giác nói:
"Hiền chất, ta mang theo không ít đặc sản trở về, con có muốn cùng ta dùng không."
Dứt lời còn vỗ vai Thôi nhị lang một cái, khiến Thôi nhị lang suýt chút nữa lùi về sau vài bước.
Không nhắc đến chuyện Trịnh Phóng cùng Thôi nhị lang uống rượu hay ảm đạm, Huy Âm lại nhận được một tờ giấy, trên đó viết Ân Lệ Phương đã đến Dương Châu, nàng lập tức đem tờ giấy đưa cho Lý Trừng xem.
Lý Trừng có chút kinh ngạc nói:
"Nàng làm thế nào biết được? Ai là người truyền tin cho nàng?"
Vốn dĩ chuyện này Huy Âm định làm bí mật của mình, dù sao người ta cũng phải đề phòng một tay, nhưng hiện tại nàng thật cảm thấy Lý Trừng ngay cả quyền lợi cũng nguyện ý chia sẻ với mình, thay vì ngày sau bị Lý Trừng phát hiện mình có giấu giếm, không bằng nhân cơ hội này nói rõ.
"Trước kia ta biết được chàng thích ăn mì sợi ta làm, ta liền nghĩ mở một tiệm mì, nghĩ như vậy người thích ăn mì sợi cũng có chỗ để đến, sau này ta định dùng tiệm mì của Trương lão tam cất giấu lương thực, như thế việc vận chuyển lương thực cho chàng sẽ không bị người khác phát hiện. Về sau, không phải chúng ta tự lập ở Từ Châu sao? Cho nên ngẫu nhiên có tin tức gì, bọn họ cũng giúp ta tìm hiểu."
Huy Âm mím môi.
Lý Trừng ho khan hai tiếng:
"Nàng thật sự lợi hại hơn ta tưởng tượng nhiều."
Kỳ thật nội tâm hắn như sóng to gió lớn, lần trước Huy Âm sai người vận lương, trực tiếp tự mình đi cùng thương nhân lương thực thương lượng, lại khiến người ta chở tới đây, toàn bộ hành trình nàng chi ra năm mươi vạn lượng mày đều không nhíu một cái, phải biết hai vợ chồng kỳ thật cũng không giàu có đến mức phú giáp thiên hạ, nàng chưa từng nghĩ tới thất bại, ở việc lớn phi thường quyết đoán.
"Nhưng mà, một tiệm mì bình thường, làm sao có thể biết được chuyện cơ mật như vậy?"
Huy Âm cười nói:
"Chàng đừng tưởng tầng lớp thấp kém không biết gì, bọn họ đi Dương Châu, dù sao cũng phải mua người, mà tiệm mì Trương lão tam của chúng ta thường ở trên đường phố náo nhiệt, nơi nào cũng có tiệm. Mấy kẻ tam giáo cửu lưu, tam cô lục bà ở địa phương đó, ý chỉ nhiều loại người khác nhau trong xã hội, rất thạo tin tức."
"Ta đã được lĩnh giáo."
Lý Trừng cho rằng mình đã rất giỏi, hiện giờ nhìn Huy Âm, lại cảm thấy nàng hết sức giữ bình tĩnh, đồng thời cũng có trí tuệ của riêng mình.
Nàng không phải loại người học vấn cao thâm, nhưng luôn có biện pháp khéo léo.
Huy Âm gặp hắn nghiêm túc, không khỏi nói:
"Ngày thường hai ta hay cười đùa, giờ chàng nói chuyện khách khí vậy."
"À, nàng nói Tạ Cửu Nghi có phải hay không tự mình cũng không có lòng tin?"
Lý Trừng nói.
"Hình như vậy, kỳ thật chàng cũng chỉ muốn Ngô quận, những địa bàn khác của Ngụy Vương chàng không chiếm, một mảnh đất như vậy. Vốn dĩ Triệu Hồng tranh giành Kinh Châu với Tạ Cửu Nghi, hắn chết bất đắc kỳ tử, Tạ Cửu Nghi nên thỏa mãn mới đúng a."
Huy Âm không thể nào hiểu được.
Lý Trừng liền nói:
"Xem thế cục như thế nào, ta nghe nói hoàng đế trong cung thân thể đã không xong."
Kỳ thật kiếp trước hoàng đế đã qua đời, đời này hoàng thượng còn kéo dài tính mạng, cũng thật kỳ quái, nhưng Huy Âm nghĩ mình kiếp trước chính là giết Lý Hành, thiên hạ vẫn không có được thái bình.
Hiện giờ từng bước một tiến tới, càng thêm kiên định.
"Phu quân, cho dù hắn làm hoàng thượng thì sao, mọi người sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn sao?"
Huy Âm nói.
Lý Trừng liền nói:
"Không quan trọng, ta nghe nói Vệ lương đệ sinh một nhi tử, Vệ Đạc chắc hẳn muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, sẽ không để Lý Hành sống sót."
"Lời tuy như thế, nhưng làm sao để Vệ Đạc hạ quyết tâm?"
Huy Âm không hiểu.
Lý Trừng cười nói:
"Ngày xưa Tô Tần, Trương Nghi dựa vào ba tấc lưỡi không nát thuyết phục Sở vương, lẽ nào ta lại không có thuyết khách sao? Nàng hãy yên tâm, ta tự có chừng mực."
"Nguyên lai chàng sớm đã có an bài, nhưng Vệ Đạc hiện tại cùng Tạ Cửu Nghi đang chiến tranh?"
Huy Âm luôn cảm thấy chuyện này nàng nhìn không thấu.
Các nước tung hoành chi thuật, Huy Âm tuy rằng cũng xem qua " Tả truyện ", nhưng có chút nghĩ mãi không thông.
Lý Trừng tự tay dạy nàng:
"Ta nếu trực tiếp đối nghịch Lý Hành, Lý Hành chiếm pháp lý, ta rất dễ bị mọi người nhằm vào, nói ta là người soán vị, cho dù ngàn năm sau, sử sách cũng sẽ viết như thế. Cho dù ta, Lý Trừng có làm bao nhiêu công tích, đều sẽ lưu lại tiếng xấu, còn bị người người vây công, nếu để Vệ Đạc đi trước một bước, ta đối phó Vệ Đạc, như vậy sẽ không thể nói ta là kẻ soán ngôi."
"Nhưng Tạ Cửu Nghi vạn nhất lớn mạnh thì sao?"
Huy Âm nói.
Lý Trừng lắc đầu:
"Vậy thì rất khó, Ngụy sớm đã không còn như Ngụy Vương tại vị, Hứa thứ phi phản loạn, đã thất linh bát lạc, hiện giờ nhìn bọn họ nội đấu, ta phải thật tốt nghỉ ngơi lấy lại sức, dù sao Ký Châu cũng mới lấy về. Đến lúc đó từ Ký Châu lên kinh, với ta mà nói cũng dễ dàng."
Huy Âm nghe hiểu, nhưng không hiểu rõ ràng, nàng tự mình suy nghĩ.
Cách một tuần, Lý Trừng về nói Vệ Đạc phái người bắt Ân Lệ Nghi để Tạ Cửu Nghi lui binh...
Huy Âm triệt để không còn gì để nói, Ân Lệ Nghi sẽ không đánh nhau, nàng lại đi tiền tuyến làm gì, lần này quả nhiên lại là trò cũ...
Người bình thường đều cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng có quan tước, túng quẫn quá hóa liều người không phải là ít.
Đây cũng là nguyên nhân Tạ Cửu Nghi bại trận.
Nội gián quá nhiều!
Ân Lệ Nghi giúp Tạ Cửu Nghi bôi thuốc, không nén được sốt ruột:
"Một đám không phân biệt được tốt xấu, bọn họ tưởng rằng đầu nhập vào Vệ Đạc là có thể được chỗ tốt, không nghĩ tới người ta là cố ý lợi dụng bọn họ."
"Nàng làm gì phải tức giận, Lệ Nghi, ta có một ý tưởng, nàng có muốn cùng Dự Chương vương bọn họ đi Dương Châu không, như vậy một khi Kiến Nghiệp thất thủ, chúng ta còn có thể đi Dương Châu."
Tạ Cửu Nghi đã bắt đầu quyết định.
Ân Lệ Nghi vừa nghe chỉ lắc đầu:
"Ta không đi, chàng ở đâu ta liền ở đó."
Nàng thật sự không muốn rời đi trượng phu, nhưng Tạ Cửu Nghi lại nói:
"Nàng quên lần trước nàng bị bắt à, vạn nhất có người bắt nàng uy hiếp ta thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không, lần trước đó là ngoài ý muốn, lần này ta sẽ rất cẩn thận."
Ân Lệ Nghi khẩn cầu.
Tạ Cửu Nghi cuối cùng vẫn không đành lòng:
"Tốt, nhưng Dự Chương vương cùng tỷ tỷ của nàng, các nàng phải đi."
Ân Lệ Nghi gật đầu:
"Ta lập tức liền qua đó khuyên."
Nàng đem lời của Tạ Cửu Nghi nói với Ân Lệ Phương, Ân Lệ Phương tuy rằng do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý, lại nói với Ân Lệ Nghi:
"Muội cũng đi theo ta đi, chúng ta cùng đi."
"Tỷ, tỷ nói gì vậy? Ta muốn ở lại cùng phu quân, các con của ta liền giao phó cho tỷ."
Ân Lệ Nghi vẫn luôn biết mình không thông minh, nhưng nếu Vệ Đạc thật sự đánh tới, nàng sẽ lưu lại cùng.
Ân Lệ Phương nhìn về phía nàng, không thể tin được:
"Muội lần trước liền bị bắt, hiện tại vậy mà lại hồ đồ rồi sao? Muội cũng sẽ không đánh nhau, đây không phải là càng thêm phiền sao? Muội theo chúng ta cùng đi đi."
Ân Lệ Nghi vẫn lắc đầu:
"Tỷ, ta vẫn luôn không bằng tỷ thông minh, ta đi cùng ở Dương Châu cũng chỉ lo lắng vớ vẩn, còn không bằng lưu lại Kiến Nghiệp. Phu quân cũng đáp ứng ta, sẽ tìm một đứa bé không chênh lệch lắm so với Kính Nhi, để ta mang theo đứa bé kia ở tại Ngụy Vương phủ, như vậy, sẽ không có ai biết các tỷ đã đi."
"Muội..."
Ân Lệ Phương giờ mới hiểu được nỗi khổ tâm của muội muội, trong nháy mắt cảm động vạn phần.
"Hay là, chúng ta đều ở lại đây đi."
Ân Lệ Phương băn khoăn.
Ân Lệ Nghi kiên quyết lắc đầu:
"Tỷ, trước kia đều là tỷ chiếu cố ta, cái đứa muội tử không hiểu chuyện này, hiện tại cũng nên đến phiên muội tử chiếu cố tỷ rồi."
Đêm đó, Ân Lệ Phương liền mang theo nhi tử xuống Dương Châu.
Tạ Cửu Nghi tiếp tục nghênh chiến, người xung quanh vẫn đang xem xét.
Lý Trừng bên này sau khi trở về, cũng không hề nhẹ nhàng, bởi vì địa bàn của hắn càng lớn, không còn như trước kia tự thân làm mọi việc, mà cần suy tính toàn cục. Có công ban thưởng, có tội thì phải phạt, nhưng lại không thể bởi vì một ít tỳ vết nhỏ làm cho công thần nản lòng, tóm lại bận rộn vô cùng.
Hắn còn chiêu mộ một đám phụ tá, chuyên môn xử lý công việc, trước đó vị công tử họ Lưu, người giới thiệu Tào cô nương kia cũng được chiêu mộ dưới trướng Lý Trừng.
Những phụ tá này do Lý Trừng một mình phát tiền, số tiền ngoài sổ sách là bao nhiêu, hắn đang thương lượng cùng với Huy Âm.
"Chuyện này chàng hãy lập một danh sách, trợ cấp bao nhiêu, tứ thời bát tiết ta sẽ đưa."
Huy Âm nói.
Lý Trừng gật đầu:
"Ta kỳ thật muốn noi theo triều đình, dùng ba tỉnh lục bộ quản lý nơi này, nếu không, vạn nhất ta xuất chinh, nơi này cũng phải ứng phó được mới tốt."
Huy Âm tán thành:
"Chính là lý này, ba tỉnh lục bộ chế ước lẫn nhau, như thế cho dù chàng không ở, những người làm việc cũng có quy củ."
Nhưng hiền tài khó cầu, Lý Trừng tự mình chuẩn bị khoa thi chọn người tài văn võ, không nhận nhờ vả.
Những người này biết được Lý Trừng không dễ nói chuyện, lại toàn bộ đến chỗ Huy Âm, Mậu phu nhân cùng Huy Âm quan hệ trước nay không tệ, bà tới là để đề cử tiểu nhi tử Mâu Năm.
"Vốn dĩ ta nói không đến, nhưng bọn hắn cứ muốn ta đến nói với vương phi, tiểu nhi tử nhà ta không cần bàn, chỉ toàn là cơ bắp, trung thành nhất."
Đối với chuyện như thế này, Huy Âm nhất định phải bảo trì độ cao nhất trí cùng Lý Trừng, nàng nói:
"Mâu tiểu lang ta đã sớm nghe nói rất có tài học, lần này vương gia chọn lựa là dán tên chế, hắn nhất định có thể làm được, chỉ cần có tài là được cất nhắc."
Mậu phu nhân căn bản không dám trách Huy Âm không giúp một tay nói tốt, hiện giờ địa bàn vương gia đã ngày càng lớn, mà rất nhiều người đều bị chặn ở cửa còn không được gặp, mình tốt xấu còn có thể gặp mặt một lần.
Cho nên, bà vội vã nói:
"Đúng vậy, ngài nói đúng lắm."
Huy Âm nói:
"Mấy ngày nay các người không nên đến đây, tình ngay lý gian, cho dù con trai bà thật có tài, người khác cũng nghĩ rằng bà đến nói tốt cho con trai."
Từ lúc Huy Âm đóng cửa không tiếp khách, ngay cả người nhà họ Trịnh nàng cũng nói, hiện giờ đang thời khắc nhiều việc, chờ sau này gặp lại.
Nhà mẹ đẻ Kỷ thị cũng có người từ Cao Dương tìm đến, Tân Thị Thôi thị đều có, nhất là Thôi gia là nhà cậu của Lý Trừng, đều nghĩ rằng tìm đến đây có thể được quan cao lộc hậu, không nghĩ tới Lý Trừng cần phải khảo thí mới được.
Có người tự cao tự đại, còn cảm thấy Lý Trừng vũ nhục bọn họ.
Giống như cậu của Tân Thị nghĩ vậy:
"Ta ở Ký Châu đã là danh sĩ có tiếng, vậy mà vẫn còn muốn cùng với đám tiểu bối cùng nhau khảo thí, kia cũng thực sự là quá làm nhục người."
Còn phải Bùi Sóc khuyên nhủ:
"Cậu chi danh, ta sớm đã nói cho vương gia, cậu cứ chờ, vương gia chỉ cần người có tài, chắc chắn sẽ được trọng dụng."
"Có lời này của ngươi ta an tâm."
Tân đại nho cũng mong mình gặp được minh chủ.
Bất quá, Bùi Sóc lại nói:
"Nhưng ta cũng không thể hoàn toàn cam đoan, vương gia tựa hồ coi trọng người theo sau, không thích những thứ hào nhoáng. Cậu ở trước mặt vương gia nhất định phải thận trọng."
Vãn bối khó mà nói trưởng bối, Bùi Sóc trước khẳng định Tân đại nho, rồi lại nói Lý Trừng là loại người thế nào, ý là bên cạnh mách bảo Lý Trừng cùng Trịnh Phóng bất đồng. Trịnh Phóng là hàn môn đệ tử, mặc dù có tài cán, nhưng đầu óc không thông minh bằng, nguyên tắc cũng không mạnh, làm việc còn tùy hứng theo tâm ý của hắn.
Bùi Sóc có thể trấn an Tân đại cữu, đại ca của Thôi Nguyệt Hoàn tìm đến Vệ Đạc, nhị ca lại trực tiếp đến chỗ Lý Trừng, hắn là đệ tử Thôi thị, học vấn đương nhiên không tệ, trực tiếp ở trong nhà chuẩn bị. Vì Trịnh Vô Hằng ở trong quân đội, hắn tuổi trẻ, trực tiếp bị Lý Trừng phái đi thủy sư, bảo hắn bắt đầu học thủy sư tác chiến.
Thôi Nguyệt Hoàn chính là lo lắng, không tiện nói gì với nhị ca, ngược lại Kỷ thị tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi nói:
"Nhị ca của con cũng là tài tử nổi danh, vương gia không gặp riêng ở cửa, hắn nếu có thể trổ hết tài năng, ngược lại chứng minh hắn là người có thực học."
Tuy nói quan hệ giữa Thôi gia các nàng cùng với Lý Trừng chặt chẽ, nhưng Lý Trừng đối với Thôi gia nhàn nhạt, Thôi Nguyệt Hoàn không yên tâm.
"Nương, con là nghĩ vương phi chỗ đó."
Kỷ thị chậc lưỡi:
"Con không hiểu tính tình vương phi, nó là người không quá coi trọng tình cảm. Lúc đầu nó có hai vú nuôi, có một vú nuôi thích trộm cắp, sau này làm quá phận, trực tiếp bị nó đuổi ra ngoài, ai nói cũng vô dụng. Ta người làm mẹ này có đôi khi còn bị nó ép xin lỗi, nó sẽ không nghe ta."
Nữ nhi từ nhỏ đã rất có tính tình, hoàn toàn khác biệt với Đức Âm, Đức Âm khi còn nhỏ tùy Từ thái phu nhân đi ra ngoài thăm bạn, vui vẻ chịu đựng, Huy Âm nếu không muốn đi nhà ai, chính là lôi kéo xe ngựa cũng không chịu đi, thái độ kiên quyết, bị người nói cổ quái cũng chỉ biết kiên trì.
Sau này, nữ nhi đọc sách, đối với cách nhìn nhận sự việc đã vượt qua các nàng, ngược lại là bà muốn nghe nữ nhi.
Thôi Nguyệt Hoàn cũng chỉ đành im miệng, trở về cùng Vinh ma ma nói, cũng rất lo lắng.
Vinh ma ma ngược lại khuyên nàng:
"Nhị nãi nãi làm gì phải lo lắng, nhị cữu gia chúng ta cho dù lần thi này không trúng, nhưng dựa vào quan hệ của chúng ta, tương lai nhất định cũng có thể hợp ý vương gia. Tục ngữ nói hay, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, người bên ngoài tài giỏi đến đâu, cũng không bằng thân thích dùng tốt."
"Đả hổ thân huynh đệ, xuất trận phụ tử binh" có nghĩa là: Đánh hổ thì phải có anh em ruột, ra trận thì phải có cha con.
"Là lý này."
Thôi Nguyệt Hoàn nghe xong cũng buông lỏng một hơi.
Thôi, Tân hai nhà đã yên tĩnh, Từ gia lại cầu đến Từ thái phu nhân. Thân huynh đệ của Từ thị vốn dĩ làm quan ở chỗ Ngụy Vương, sau này Ngụy Vương mất, hắn liền về quê, Đông Hải Từ thị cũng là đại tộc, tự nhiên cũng muốn được trọng dụng.
Từ thái phu nhân không hiểu tình thế bên ngoài, còn đồng ý:
"Ta cùng hầu gia nói một tiếng là được."
Bà còn thật sự nói với Trịnh Phóng, nhưng Trịnh Phóng tai này lọt tai kia, đáp ứng xong liền quên mất. Mấy ngày nay vương gia con rể phái hắn đi Dự Châu, Duyện Châu làm khâm sai, nữ nhi lén lút giao phó cho hắn, thứ sử ở những nơi đó nếu có không ổn, bảo hắn nắm nhược điểm, rồi về cùng vương gia nói, lần này nếu hắn làm xong, vương gia chuẩn bị đem 2000 thạch thực ấp ở Ký Châu cho hắn, hắn còn có thể nhớ chuyện của người khác sao?
Trịnh Phóng hoàn toàn đổi mới, cáo biệt Lý Trừng, đi Dự Châu cùng Duyện Châu.
Hắn vừa đi, Huy Âm liền cho Lý Trừng một quyền:
"Chàng thật là xấu, đem cha ta phái đi, đó chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo. Người ta hảo tửu mỹ nữ một chiêu đợi, cha ta nào còn nhớ rõ mình đi làm gì."
"Ta chính là muốn hiệu quả như vậy, nàng nói ta nếu thật sự phái một người cương trực công chính đi, người từ trên xuống dưới chạy không thoát can hệ. Phụ thân nàng đem một khối đất lớn như vậy tặng cho ta, vốn dĩ ta liền định cho bọn họ thực ấp. Về sau nếu có một ngày ta thật sự có thiên hạ, tất nhiên sẽ càng hậu hĩnh hơn."
Lý Trừng kỳ thật cảm thấy còn có chút thiếu.
Thực ấp nếu hơn một ngàn hộ, số lượng lương thực giao nộp bao nhiêu cũng là do trời quyết định, nếu gặp tai họa, không thu hoạch được gì, có khi sẽ không có. Hiện tại Trịnh gia một nhà đến, trực tiếp ban lương thực, giống như thứ sử một châu, Trịnh Phóng hiện tại làm chức quan nhàn tản, không gây chú ý, thật là rất chu đáo.
Huy Âm nắm tay hắn:
"Từng bước một đi. Đúng, chàng ngày mai cũng định để ta đi sao? Như vậy không tốt a."
Ngày mai là lần đầu tiên trên địa bàn Lý Trừng cử hành cái gọi là kén chọn nhân tài, sự kiện như vậy trước kia chưa từng có nữ tử tham gia, nàng cũng sợ phá hư quy củ.
Lý Trừng lại nói:
"Thê giả, tề, vợ chồng ngang hàng. Huy Âm, lần trước nếu không có nàng đưa lương thực đi, chúng ta đánh nhau cũng sẽ không thuận lợi như vậy, chuyện lớn như vậy làm sao nàng có thể không tham gia? Nếu nàng không tham gia, vậy thì thiếu rất nhiều ánh sáng."
Huy Âm vui mừng trong bụng, nhìn hắn nói:
"Cẩn tuân vương gia chi mệnh."
Lần đầu tiên khảo thí, là Lý Trừng tại hiện trường nghĩ ra đề, hắn không có tiết lộ cho bất kỳ ai, mà chờ sau khi thí sinh vào sân, tùy ý chọn một thí sinh, lại lấy đây làm đề.
Ngồi bên cạnh Lý Trừng là Huy Âm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trượng phu ở bên ngoài, hắn không chỉ vũ lược mạnh, văn thao cũng hơn người. Nàng tuy rằng cũng đọc qua sách, nhưng nghe trượng phu nói có sách mách có chứng, cảm giác mình kiến thức thực sự là quá ít, cần phải cố gắng học tập mới được.
Phía dưới đứng toàn bộ đều là những tuấn tài tham dự thi lần này, bọn họ cúi đầu lắng nghe, những người này đến chỗ Lý Trừng, cũng ôm một tia hy vọng có thể phụ tá vị đế vương tương lai. Hiện giờ thiên hạ, Dự Chương vương tuổi nhỏ, Thái tử yếu thế, mà Thái tử ở kinh thành, căn bản là không có cách khống chế toàn cục, ngược lại Hoài Âm Vương thế lực lớn.
Những người này sau khi nghe xong Lý Trừng nói, dưới sự hướng dẫn của quan lại từng người đi từng phòng thi, Huy Âm lần đầu ở trước mặt nhiều nam tử như vậy thể hiện, xuất phát từ phản ứng nhất quán của nữ tử, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy như vậy mình mất mặt, cho nên lấy lại tinh thần.
"Đừng sợ."
Nàng nghe Lý Trừng nói với mình, Huy Âm nghiêm túc gật đầu.
Một nam nhân yêu nàng, không phải ngoài miệng nói với nàng vài câu ngọt ngào, hoặc là đưa chút đồ chơi cho nàng chính là thật sự yêu nàng, yêu nàng là thật lòng nguyện ý cùng nàng chia sẻ quyền lực.
Không biết Lý Trừng vì sao lại làm ra quyết định này, nhưng sau khi có chút sợ hãi, nàng lại càng thêm hưng phấn.
Điều này khác với kiếp trước, kiếp trước cho dù nàng làm thái hậu, chuyện bên ngoài vẫn là phụ thân định đoạt, thậm chí còn có Vệ Đạc những người này là địch, ngay cả phụ thân cũng chưa chắc có biện pháp.
Lý Trừng ngồi bên thưởng thức trà, có mỹ nhân làm bạn, hắn căn bản không mệt, thậm chí hận không thể đem hết tài nghệ của mình bày ra, còn phải biểu hiện cử trọng nhược khinh, bình thản giải quyết việc khó khăn.
Đáng tiếc, Huy Âm không biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngược lại là Đức Âm, từ sau khi phụ huynh phản bội và theo Lý Trừng, tình cảnh của nàng thật sự là gian nan, thậm chí có một ngày thị tẩm cởi sạch quần áo còn bị Thái tử dùng roi ngựa quất mấy roi.
Vệ lương đệ trào phúng nàng, ngược lại Vân Chi lại đến, tự mình bưng canh nóng cho nàng.
"Lương đệ, còn tốt danh hiệu của tỷ hiện tại chưa có bị đoạt, mau uống chút canh nóng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt thôi."
Theo Vân Chi, chỉ cần không có bị đoạt phong hào, ngày sau điệu thấp một chút, bảo trụ mệnh so với bất cứ điều gì cũng đều quan trọng.
Đức Âm nhìn bát canh sâm nàng đưa tới, không khỏi nghĩ đến trước kia Vân Chi theo ý mình sai bảo, năm đó Lữ Tiếu đều muốn tránh né, mà bây giờ lại là một a đầu từng bước cứu tế mình. Nhưng ngoài mặt nàng không lộ ra, còn nói:
"Trước kia là ta sai với cô."
Vân Chi lắc đầu:
"Lương đệ nói lời này, trước kia ta cũng không đúng, không nên phản chủ. Nhưng mà, chúng ta bước vào cửa cung này, cũng vì sống, có thể sống tốt. Ta lén tới, giờ trở về đây, lương đệ bảo trọng."
"A, tốt, đa tạ."
Đức Âm nhìn nàng một cái.
Vân Chi nhanh chóng đi ra, nha đầu bên cạnh hầu hạ nàng nói:
"Ngài làm gì lại đến, ngài trong bụng còn có hài tử đâu, hiện tại trên dưới trong cung không thích nàng, ngài nên tránh xa mới phải."
"Không cho nói bậy."
Nghe mấy lời này, Đức Âm không phải không oán trách cha, vì sao các nàng đều giúp Lý Trừng, thậm chí còn đầu nhập vào Lý Trừng, đem cả sản nghiệp dâng ra, vì sao bọn họ lại bất công như vậy?
Từ nhỏ đến lớn, nàng mọi thứ đều hơn muội muội Huy Âm, nhưng người trong nhà lại bất công, nàng không biết sau này sẽ phải chịu đựng tra tấn như thế nào, lần đầu tiên, nàng hận người nhà mình.
Khảo thí chín ngày sau đó kết thúc, có thí sinh yếu ớt, trực tiếp được mang ra, có người trong lúc khẩn trương lại đến Tần lâu sở quán thả lỏng, còn có người điên cuồng bái Phật, miếu thờ đạo quán phụ cận Từ Châu khói hương nghi ngút.
Thôi nhị lang dù là thế gia xuất thân, cũng có chút lo lắng, bởi vì Lý Trừng áp dụng chế độ dán tên, sau khi dán tên còn để một người tự mình sao chép, căn bản không ai biết được ai là ai, điều này đối với những người xuất thân nhờ ân ấm, hoặc là dựa vào đề cử, nếu thi không đậu thật sự sẽ rất mất mặt.
Điều này liên lụy đến cả ái thiếp cũng không được sủng ái.
Đúng lúc Trịnh Vô Hằng trở về, gặp cữu huynh như thế, ngược lại an ủi:
"Anh vợ làm gì phải lo lắng vô cớ."
"Ta cũng không phải lo lắng vô cớ, cuộc thi lần này khác hẳn mọi lần, vô cùng nghiêm ngặt, vương gia cùng vương phi tự mình giám sát, ngay cả đi ngoài cũng có hai người theo. Chỗ ngồi của ta còn tốt một chút, có người ngồi cạnh nhà xí, thật quá khổ."
Thôi nhị lang trong lòng rất rõ ràng, lần này gần như là tập trung tất cả tinh anh từ trên địa bàn Hoài Âm Vương.
Thứ sử Dự Châu Quách Chiêu nhất thiết huyết, xử lý nghiêm khắc, không nương tay, đầu tiên ở châu của mình mời đại nho đến thi, tuyển ra 50 người đưa đến khảo thí, Từ Châu bản địa càng không cần nói, càng nghiêm khắc, Duyện Châu, Thanh Châu cũng như vậy. Bọn họ mới sáp nhập Ký Châu, còn không có trận chiến lớn như vậy, Thôi nhị lang mừng một hồi, ai ngờ, liền nhìn thấy Trương gia ở Ký Châu, tỷ phu của hắn cũng đến.
Lúc ấy hai người ở trên bàn rượu tỏ vẻ khinh thường, không ngờ ở cửa khảo viện gặp nhau, thực sự lúng túng không thôi.
Khó xử nhất là nếu tỷ phu Trương gia trúng tuyển, còn mình không trúng, vậy càng thảm.
May mắn là hắn cùng Trương tỷ phu đều không trúng, ngẩng đầu lên thấy Lý Trừng tự mình đọc xong 50 người trúng tuyển, bên cạnh có thí sinh hô:
"Ta luôn cảm thấy vương gia còn chưa đọc xong, vương gia văn cầu ngài lại đọc lại một lần đi..."
Những người này chạy đến chỗ Lý Trừng quỳ xuống, Lý Trừng yên lặng lắc đầu, có đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy, sai một ly đi ngàn dặm.
Thôi nhị lang tự nhiên không cần nói rõ thân phận, nhưng nhìn thấy không ít sĩ tử khóc nức nở, trong lòng của hắn cũng không dễ chịu.
Hơn một tháng trôi qua, Thôi nhị lang vẫn không thể khôi phục từ sau thất bại trong cuộc thi, hắn vẫn còn ở nhờ nhà họ Trịnh, thấy Trịnh Phóng mặt mày hồng hào từ bên ngoài trở về, nghe nói hắn được thứ sử Dự Châu cùng Duyện Châu chiêu đãi nồng hậu, lại được vương gia thưởng 2000 thạch thực ấp, thật là cảm khái giữa người với người hoàn toàn khác biệt.
Trịnh Phóng còn chưa phát giác nói:
"Hiền chất, ta mang theo không ít đặc sản trở về, con có muốn cùng ta dùng không."
Dứt lời còn vỗ vai Thôi nhị lang một cái, khiến Thôi nhị lang suýt chút nữa lùi về sau vài bước.
Không nhắc đến chuyện Trịnh Phóng cùng Thôi nhị lang uống rượu hay ảm đạm, Huy Âm lại nhận được một tờ giấy, trên đó viết Ân Lệ Phương đã đến Dương Châu, nàng lập tức đem tờ giấy đưa cho Lý Trừng xem.
Lý Trừng có chút kinh ngạc nói:
"Nàng làm thế nào biết được? Ai là người truyền tin cho nàng?"
Vốn dĩ chuyện này Huy Âm định làm bí mật của mình, dù sao người ta cũng phải đề phòng một tay, nhưng hiện tại nàng thật cảm thấy Lý Trừng ngay cả quyền lợi cũng nguyện ý chia sẻ với mình, thay vì ngày sau bị Lý Trừng phát hiện mình có giấu giếm, không bằng nhân cơ hội này nói rõ.
"Trước kia ta biết được chàng thích ăn mì sợi ta làm, ta liền nghĩ mở một tiệm mì, nghĩ như vậy người thích ăn mì sợi cũng có chỗ để đến, sau này ta định dùng tiệm mì của Trương lão tam cất giấu lương thực, như thế việc vận chuyển lương thực cho chàng sẽ không bị người khác phát hiện. Về sau, không phải chúng ta tự lập ở Từ Châu sao? Cho nên ngẫu nhiên có tin tức gì, bọn họ cũng giúp ta tìm hiểu."
Huy Âm mím môi.
Lý Trừng ho khan hai tiếng:
"Nàng thật sự lợi hại hơn ta tưởng tượng nhiều."
Kỳ thật nội tâm hắn như sóng to gió lớn, lần trước Huy Âm sai người vận lương, trực tiếp tự mình đi cùng thương nhân lương thực thương lượng, lại khiến người ta chở tới đây, toàn bộ hành trình nàng chi ra năm mươi vạn lượng mày đều không nhíu một cái, phải biết hai vợ chồng kỳ thật cũng không giàu có đến mức phú giáp thiên hạ, nàng chưa từng nghĩ tới thất bại, ở việc lớn phi thường quyết đoán.
"Nhưng mà, một tiệm mì bình thường, làm sao có thể biết được chuyện cơ mật như vậy?"
Huy Âm cười nói:
"Chàng đừng tưởng tầng lớp thấp kém không biết gì, bọn họ đi Dương Châu, dù sao cũng phải mua người, mà tiệm mì Trương lão tam của chúng ta thường ở trên đường phố náo nhiệt, nơi nào cũng có tiệm. Mấy kẻ tam giáo cửu lưu, tam cô lục bà ở địa phương đó, ý chỉ nhiều loại người khác nhau trong xã hội, rất thạo tin tức."
"Ta đã được lĩnh giáo."
Lý Trừng cho rằng mình đã rất giỏi, hiện giờ nhìn Huy Âm, lại cảm thấy nàng hết sức giữ bình tĩnh, đồng thời cũng có trí tuệ của riêng mình.
Nàng không phải loại người học vấn cao thâm, nhưng luôn có biện pháp khéo léo.
Huy Âm gặp hắn nghiêm túc, không khỏi nói:
"Ngày thường hai ta hay cười đùa, giờ chàng nói chuyện khách khí vậy."
"À, nàng nói Tạ Cửu Nghi có phải hay không tự mình cũng không có lòng tin?"
Lý Trừng nói.
"Hình như vậy, kỳ thật chàng cũng chỉ muốn Ngô quận, những địa bàn khác của Ngụy Vương chàng không chiếm, một mảnh đất như vậy. Vốn dĩ Triệu Hồng tranh giành Kinh Châu với Tạ Cửu Nghi, hắn chết bất đắc kỳ tử, Tạ Cửu Nghi nên thỏa mãn mới đúng a."
Huy Âm không thể nào hiểu được.
Lý Trừng liền nói:
"Xem thế cục như thế nào, ta nghe nói hoàng đế trong cung thân thể đã không xong."
Kỳ thật kiếp trước hoàng đế đã qua đời, đời này hoàng thượng còn kéo dài tính mạng, cũng thật kỳ quái, nhưng Huy Âm nghĩ mình kiếp trước chính là giết Lý Hành, thiên hạ vẫn không có được thái bình.
Hiện giờ từng bước một tiến tới, càng thêm kiên định.
"Phu quân, cho dù hắn làm hoàng thượng thì sao, mọi người sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn sao?"
Huy Âm nói.
Lý Trừng liền nói:
"Không quan trọng, ta nghe nói Vệ lương đệ sinh một nhi tử, Vệ Đạc chắc hẳn muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, sẽ không để Lý Hành sống sót."
"Lời tuy như thế, nhưng làm sao để Vệ Đạc hạ quyết tâm?"
Huy Âm không hiểu.
Lý Trừng cười nói:
"Ngày xưa Tô Tần, Trương Nghi dựa vào ba tấc lưỡi không nát thuyết phục Sở vương, lẽ nào ta lại không có thuyết khách sao? Nàng hãy yên tâm, ta tự có chừng mực."
"Nguyên lai chàng sớm đã có an bài, nhưng Vệ Đạc hiện tại cùng Tạ Cửu Nghi đang chiến tranh?"
Huy Âm luôn cảm thấy chuyện này nàng nhìn không thấu.
Các nước tung hoành chi thuật, Huy Âm tuy rằng cũng xem qua " Tả truyện ", nhưng có chút nghĩ mãi không thông.
Lý Trừng tự tay dạy nàng:
"Ta nếu trực tiếp đối nghịch Lý Hành, Lý Hành chiếm pháp lý, ta rất dễ bị mọi người nhằm vào, nói ta là người soán vị, cho dù ngàn năm sau, sử sách cũng sẽ viết như thế. Cho dù ta, Lý Trừng có làm bao nhiêu công tích, đều sẽ lưu lại tiếng xấu, còn bị người người vây công, nếu để Vệ Đạc đi trước một bước, ta đối phó Vệ Đạc, như vậy sẽ không thể nói ta là kẻ soán ngôi."
"Nhưng Tạ Cửu Nghi vạn nhất lớn mạnh thì sao?"
Huy Âm nói.
Lý Trừng lắc đầu:
"Vậy thì rất khó, Ngụy sớm đã không còn như Ngụy Vương tại vị, Hứa thứ phi phản loạn, đã thất linh bát lạc, hiện giờ nhìn bọn họ nội đấu, ta phải thật tốt nghỉ ngơi lấy lại sức, dù sao Ký Châu cũng mới lấy về. Đến lúc đó từ Ký Châu lên kinh, với ta mà nói cũng dễ dàng."
Huy Âm nghe hiểu, nhưng không hiểu rõ ràng, nàng tự mình suy nghĩ.
Cách một tuần, Lý Trừng về nói Vệ Đạc phái người bắt Ân Lệ Nghi để Tạ Cửu Nghi lui binh...
Huy Âm triệt để không còn gì để nói, Ân Lệ Nghi sẽ không đánh nhau, nàng lại đi tiền tuyến làm gì, lần này quả nhiên lại là trò cũ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận