Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Ta Hồ

Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Ta Hồ - Chương 364: [ chữa trị ] 1 ( 1 ) (length: 8320)

"Bạch chủ quản, tuần này công ty có hoạt động, cô có đi không?"
"Đúng vậy, Tiểu Phỉ, dù sao cô cũng thăng chức rồi, vào làm công tác hơn một năm, không đi một lần, có vẻ không được hòa đồng lắm!"
"Cảm ơn mọi người, tuần này tôi thật sự còn có việc, nên không đi cùng mọi người được, lần sau nhất định sẽ đi."
Bạch Tiểu Phỉ vừa chỉnh lý xong văn kiện của mình, vừa thu thập đồ dùng cá nhân.
Bởi vì tính cách có hạn, cộng thêm một vài nhân tố, đương nhiên nàng sẽ không nói, sở dĩ nàng luôn không tham gia hoạt động công ty, là vì mình đang trực đêm ở trường học —— việc này nếu mà truyền ra, nói tốt thì là nàng Bạch Tiểu Phỉ cố gắng tiến tới, còn nói không tốt, thì không biết sẽ truyền thành cái dạng gì nữa.
Ở trong loại văn phòng tập trung nhiều nữ nhân này, không thiếu một hai nữ đồng nghiệp có tâm lý "thư cạnh", vừa quay đầu, liền nghe được một nữ đồng nghiệp khác, nói giọng âm dương quái khí:
"Bạch chủ quản không muốn đi, chúng ta sao phải làm khó người ta chứ? Không chừng có người yêu rồi? Tiểu lưỡng khẩu ngọt ngào chứ sao? Không thấy bình thường tăng ca đến mười, mười một giờ sao, giờ mới đến cuối tuần còn chưa đến mười giờ, Bạch chủ quản đã thu dọn đồ đạc rồi?"
Mặt Bạch Tiểu Phỉ thoáng lộ vẻ gượng cười, không có ý đối chọi gay gắt, nhưng vẫn làm sáng tỏ: "Không có yêu đương, chỉ là việc nhà thôi —— với lại công việc của tôi đã làm xong, các cô cũng làm cho chặt chẽ, thứ hai tôi còn giao nộp công việc. . ."
Nói xong đem văn kiện quan trọng khóa vào ngăn kéo, cầm chìa khóa ngăn kéo, xách túi, chấm công tan làm.
Đi ra văn phòng, xa xa vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng nữ đồng nghiệp chê cười, "A —— giả vờ giả vịt, chẳng phải thăng chức sao? Xem cô ta đắc ý kìa, cô có lòng tốt mời cô ta cùng tham gia hoạt động, mà cô ta xem cô có ra gì không?"
"Cô ta thăng chức như thế nào, người khác không biết, cô và tôi còn không biết sao? Luận tư lịch, cô đã ở công ty ba năm, luận năng lực cô cũng hơn cô ta, nếu không, cũng phải đến lượt tôi, cô ta mới đến một năm, dựa vào cái gì chứ?"
"Cô xem cô ta mặc trên người, vĩnh viễn chỉ có hai bộ như vậy. . . Quần áo kia sắp giặt đến bạc màu rồi, không thể là hàng tặng chứ?"
"Thôi, đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy!"
"Nghe thấy thì nghe thấy, gan cô ta còn dám đi mách lẻo chúng ta sao?"
"Chuyện kia mà làm ầm ĩ lên, còn không biết ai không chịu nổi đâu!"
Bạch Tiểu Phỉ nghe thấy âm thanh càng ngày càng xa, nghiêm mặt, thăm dò nắm chặt tay, lại buông ra, đây không phải lần đầu tiên nàng nghe được. Cuối cùng vẫn không đủ dũng khí, đi tranh luận với bọn họ, nghĩ đến ngày mai có tiết học cả ngày, thở ra một hơi, ấn thang máy.
. . .
Xuống đến lầu, trời đã tối đen, giờ này vẫn còn xe bus, nhưng Bạch Tiểu Phỉ tự mình có xe —— một chiếc xe đạp cũ, không đắt, là nàng mua ở chợ đồ cũ, ba trăm tệ, bằng tiền thuê nhà một tháng của nàng.
Mỗi tháng có thể tiết kiệm được hai trăm tệ tiền trợ cấp giao thông, một năm là hai ngàn tư, một năm đổi một chiếc, cũng hoàn toàn đáng giá!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt mộc mạc của nàng, hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Còn chỗ nào ở đế đô, mà một tháng có ba trăm tệ tiền phòng?
Tầng hầm thôi, hoặc là nhà cấp bốn ở ngoại ô, đặc biệt xa xôi, đi làm thôi cũng tốn nhiều công sức.
Công ty vốn có ký túc xá, nhưng Bạch Tiểu Phỉ không ở, vì một ngàn tệ tiền trợ cấp thuê phòng của công ty, nàng đến ở tầng hầm cách công ty không tính là xa, mỗi tháng bỏ ra ba trăm tiền thuê nhà, tự mình còn có thể tích cóp bảy trăm tệ.
Bạch Tiểu Phỉ cũng cảm thấy ngột ngạt, nhưng người bên cạnh, nói rõ ràng với nàng, "Cuộc sống. . . Chẳng phải là như vậy sao?"
Có điều, tầng hầm ở đế đô cũng có nhiều loại.
Bạch Tiểu Phỉ ở không tệ lắm, phòng mười mét vuông, kê ba chiếc giường tầng, sáu người nữ ở một phòng.
Đều ở tầng hầm, thì không thể đòi hỏi, bạn cùng phòng tốt, thích vệ sinh hay không.
Nhưng Bạch Tiểu Phỉ là người thích sạch sẽ, cho nên vì miễn cưỡng giữ gìn vệ sinh ký túc xá, Bạch Tiểu Phỉ đạp xe bốn năm mươi phút về ký túc xá tầng hầm, trừ việc xếp hàng tắm rửa, chính là tận lực quét dọn một chút ký túc xá.
Lúc tắm rửa, Bạch Tiểu Phỉ còn tận lực kiểm tra các góc phòng tắm chật hẹp, bảo đảm an toàn, sau đó lại đem rèm mang đến che ở vị trí có thể đặt camera, mới yên tâm tắm rửa.
So sánh với người ở công ty, bạn cùng phòng ký túc xá không xấu, nhưng tính tình không được tốt lắm.
Cho dù giúp thu thập ký túc xá, người khác không nhất định sẽ cảm kích, nếu mà ngứa mắt, còn muốn hứng chịu vài câu châm chọc khiêu khích.
"Đều ở tầng hầm, còn làm sạch sẽ như vậy làm gì? Ở được là được, đừng có mà dọn tới dọn lui, cô không ngủ, người khác không ngủ à?"
Mặc dù cãi nhau hai ba câu, lần nào cũng nói, nhưng quét dọn đến chỗ của mình, những người này ít nhiều cũng biết phối hợp một chút.
Có đôi khi, nhàn rỗi, mấy người này cũng sẽ hỏi vài câu, "Cô nói tướng mạo, điều kiện công việc của cô như vậy, có ký túc xá công ty không ở, lại đến ở tầng hầm, cô ham cái gì?"
Mấy bạn cùng phòng, đều là phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi, chỉ có Bạch Tiểu Phỉ là người trẻ tuổi, còn chen chúc ở tầng hầm tồi tàn này.
Bạch Tiểu Phỉ chỉ cười cười, làm như không nghe thấy, ý tứ xa gần của bọn họ.
Có lẽ, cũng chính là tính cách bánh bao mềm mại của Bạch Tiểu Phỉ, tuy thế nào cũng không được đồng nghiệp chào đón, nhưng bạn cùng phòng miễn cưỡng cũng khách khí với nàng.
Trừ ngẫu nhiên bị nàng dọn dẹp phiền, châm chọc khiêu khích hai câu, bình thường làm bữa ăn khuya, cũng nhớ để lại cho nàng một chén.
Ngoài ra, chỉ có một vài việc lông gà vỏ tỏi.
Ví dụ như tầng hầm rất ẩm ướt, nàng vốn dĩ thuê vào cũng không tính là muộn, nhưng bị một a di đến sau chen xuống giường dưới, nửa đêm a di còn trở mình liên tục, khiến nàng ngủ không ngon giấc.
Trong phòng trừ nàng, cơ bản đều ngáy, khó khăn lắm mới ngủ được, mấy nữ nhân trung niên này, còn có thói quen đi tiểu đêm, xuống giường còn làm ồn ào.
Bạch Tiểu Phỉ nói qua với bọn họ, bọn họ ngoài miệng đáp ứng, quay đầu lại vẫn làm y như cũ.
Nàng cũng muốn đổi phòng khác, nhưng chủ nhà trọ an bài mấy phòng khác đều là nữ lẫn lộn.
Nàng còn nhớ đến, bà chủ nhà trọ tựa vào hành lang, khinh thường hỏi nàng, "Còn muốn đổi không?"
Nàng liếc mắt nhìn một cái, lắc đầu, lại lựa chọn quay lại ký túc xá ban đầu, nói gì cũng an toàn hơn.
Dùng lời của bà chủ nhà nói, "Chỉ là xem cô sạch sẽ, sắp xếp ổn thỏa cho cô, cô cho rằng, mấy người khác, có được tốt như vậy không? Có điều, cô nếu bằng lòng, trả thêm ba trăm tệ, có thể đổi cho cô căn phòng nhỏ!"
Tổng cộng sáu trăm tệ? Vẫn là tầng hầm? Bạch Tiểu Phỉ nghĩ ngợi, thôi cứ ở chỗ cũ vậy.
"Dù sao cũng chỉ là ở một đêm thôi mà."
Nàng an ủi chính mình.
Bình thường, vì không ở tại tầng hầm, nàng tình nguyện ở lại công ty tăng ca, mệt mỏi, liền chợp mắt tại công ty.
Nếu không, thì cũng chẳng có tiền làm thêm giờ, đều là tăng ca "nghĩa vụ", ai muốn ở lại công ty tăng ca chứ?
Còn vì sao không khiếu nại công ty, hoặc dứt khoát tìm việc kiêm chức —— Nàng không phải không nghĩ tới, nhưng nàng tốt nghiệp trung chuyên, chỗ nào hiểu khiếu nại như thế nào?
Kiêm chức cũng không phải không làm qua.
Nhưng hoặc là thời gian hai bên không thích hợp, hoặc là thời gian làm việc không cố định.
Hơn nữa, mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu, có ba ngày có giờ học buổi tối, nàng cũng thực kháng cự giao tiếp với người.
Liền thành ra không giải quyết được gì, đà điểu tâm tính, "Đợi lấy được bằng tốt nghiệp, rồi tính, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi?"
Thu dọn xong, lại lau kỹ ván giường, chiếu, cuối cùng, từ trong túi vải lớn trên đệm giường, trải tấm chăn bông sạch sẽ ra, nhìn đồng hồ báo thức cạnh đầu giường, mười một giờ rưỡi, chỉnh đồng hồ báo thức, tắt đèn bàn.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận