Toàn Cầu Số Liệu Hóa: Giao Dịch Gấp 100 Lần Lợi Ích

Chương 512: Đều là mã thúc nói cho ta biết! .

**Chương 512: Đều là Mã thúc nói cho ta biết!**
Tránh mấy năm?
Diệp Thu nghe vậy cười cười, ngoài miệng đáp: "Yên tâm đi, ta nổi danh là người không thích gây chuyện, huống chi Ma Đô lớn như vậy, chỉ dựa vào bức họa công phu xoè tay ra thế này, muốn tìm ta, phỏng chừng cũng không dễ dàng."
"Điều này cũng đúng..."
Vân Lương Cẩn trước gật đầu, sau đó mới xấu hổ nói: "Vốn là muốn giúp ngươi, nhưng năng lực ta có hạn, có thể làm được, chỉ có nhắc nhở ngươi một câu. Lúc đó hắn chứng kiến Đoàn Khánh lấy ra tấm ảnh chụp nhân vật trên điện thoại di động, đã sợ ngây người."
Nội tâm cũng giằng xé. Giúp hay không giúp?
Một mặt là người đã giúp đỡ mẫu thân hắn - "Người tốt" Diệp Thu.
Một mặt là "địa đầu xà" Đoàn Khánh, kẻ có bối cảnh và thực lực rất mạnh. Hắn thực sự khó đưa ra lựa chọn.
Bất quá suy nghĩ kỹ một chút.
Tìm Diệp Thu hình như là một cái còn lợi hại hơn cả Đoàn Khánh. Đối mặt Đoàn Khánh.
Hắn cũng đã bất lực, chỉ có thể a dua nịnh hót, càng không cần nói đến đối mặt với tồn tại cường đại, lợi hại hơn! Đó hoàn toàn là làm chuyện vô ích!
Vì vậy.
Hắn lúc này có thể làm được.
Chính là báo trước, nhắc nhở Diệp Thu một tiếng. Để Diệp Thu tự mình cẩn thận một chút.
"Ta đã rất cảm tạ ngươi vì đã nói với ta chuyện này."
Diệp Thu tự nhiên hiểu rõ sự khó xử của Vân Lương Cẩn, hơn nữa việc này vốn không liên quan đến đối phương, vì vậy hắn liền chủ động chuyển đề tài: "Ta đều nghe nói về chuyện của mẹ ngươi."
Lời này vừa ra.
Vân Lương Cẩn quả nhiên bị dời sự chú ý. Cả người cứng đờ. Sắc mặt cũng biến hóa. Một lúc lâu.
Hắn mới buồn bực nói: "Người ngoài thích xỏ xiên, ngươi không cần quá coi trọng lời nói của bọn họ."
Diệp Thu lại nói: "Là Mã thúc nói cho ta biết."
Nghe vậy.
Vân Lương Cẩn trực tiếp cười lạnh nói: "Hắn? Một tên hèn nhát, chỉ sợ là 'tr·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g c·h·ó nhả không ra ngà voi'!"
Diệp Thu liếc nhìn Mã Minh Thụy ở hàng ghế sau với vẻ mặt xấu hổ lại bất đắc dĩ, liền nói: "Ngươi không đi tìm những kẻ đã xâm hại mẹ ngươi sao?"
Vân Lương Cẩn nghiến răng nói: "Ta cũng muốn tìm, nhưng đám người kia, từng người đều sợ hãi rụt rè, không dám tiết lộ nửa câu, nhất là Mã Minh Thụy kia, hắn còn có mặt mũi nói, nói hắn lúc đó ở ngay cửa, trơ mắt nhìn mẹ ta bị người... Ta truy vấn hắn hung thủ là ai, nhưng hắn thì sao? Không những kín miệng, còn khuyên can ta không nên nghĩ tới chuyện báo thù!"
"Loại đàn ông phế vật như vậy, ta thật muốn một đao chém c·h·ết hắn!"
"Mẹ ta cũng là một kẻ ngu ngốc, chỉ cần tìm một người đàn ông có trách nhiệm, ta sẽ mâu thuẫn như vậy sao? Có thể nàng giống như bị điên, hết lần này đến lần khác không thể rời xa gã họ Mã!"
"Hiện tại tin tức tốt duy nhất, chính là Mã Minh Thụy c·h·ết rồi! C·h·ết đáng đời! C·h·ết đại khoái nhân tâm!"
Trong giọng nói, tràn đầy oán khí đối với Mã Minh Thụy.
Hàng sau.
Mã Minh Thụy lẳng lặng nghe những lời này của Vân Lương Cẩn. Trên mặt ngoại trừ chua xót, vẫn là chua xót.
Diệp Thu đợi Vân Lương Cẩn hơi bình phục lại tâm tình, mới nói: "Kỳ thực..... Những hung thủ xâm hại mẹ ngươi, đều đã có người giúp báo thù, đưa bọn chúng đi xử lý."
"Ừ?"
Vân Lương Cẩn sửng sốt, tiếp đó kinh ngạc nói: "Hung thủ đều c·h·ết hết? Ai ra tay xử lý? Ngươi làm sao biết? Hung thủ là ai?"
Hắn vô thức hỏi ra một loạt vấn đề.
Trên mặt cũng mang theo nghi vấn và không tin.
Là con trai của Đỗ Viện - người bị xâm hại, hắn Vân Lương Cẩn tự nhiên không thể không quan tâm tới đám hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia. Tuy rằng hiện tại không có quan chức nào xử lý loại án hình sự này.
Nhưng hắn hoàn toàn có thể tự mình tiến tới! Đáng tiếc là. Vô luận hắn truy tra thế nào. Đều không có đầu mối.
Mẫu thân Đỗ Viện không nguyện mở miệng, hắn có thể hiểu, là vì sợ bà nhất thời xúc động làm chuyện dại dột, hoặc là vì chuyện này mà gặp phải nguy hiểm. Nhưng còn những người khác.
Bao quát cả Mã Minh Thụy, cũng không nói, điều này làm cho hắn vừa nghi hoặc vừa căm tức!
"Là Mã thúc tự mình ra tay, đem mấy tên hung thủ kia từng người xử lý."
Diệp Thu nói như vậy.
Vừa dứt lời.
Vân Lương Cẩn liền "Phốc" một tiếng, trực tiếp bật cười, nói: "Diệp lão đệ, ngươi không phải là con riêng của gã họ Mã chứ? Nói nhảm ở đây."
Hắn thực sự bị chọc cười.
Dù cho nói là mẫu thân hắn "Đỗ Viện" ra tay xử lý hung thủ, hắn phỏng chừng còn tin một chút. Nhưng nói Mã Minh Thụy xử lý hung thủ.
Hắn nửa dấu chấm câu cũng không tin!
"Ta biết ngươi không tin."
Diệp Thu đã sớm dự liệu được phản ứng lúc này của Vân Lương Cẩn, cho nên mặt không đổi sắc nói: "Mã thúc sở dĩ không nói với người ngoài, nhất là không nói với ngươi, chủ yếu là sợ liên lụy tới ngươi và mẹ ngươi, bởi vì cho tới bây giờ, còn có một thủ phạm chính vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thủ phạm chính kia mang khăn trùm đầu, cho nên đến bây giờ vẫn không biết thân phận của hắn."
Vân Lương Cẩn chỉ coi như đang nghe kể chuyện.
Dựa lưng vào ghế. Lấy ra một hộp thuốc lá. Lấy ra một điếu.
Châm lửa. Hít một hơi thật sâu.
Sau đó nhìn Diệp Thu, lộ ra vẻ mặt "Ngươi cứ tiếp tục bịa chuyện đi".
Diệp Thu cũng không để ý Vân Lương Cẩn có tin hay không, tiếp tục nói: "Mẹ ngươi sở dĩ vẫn cố chấp ở lại chỗ này, ở lại chăm sóc cha Mã thúc, chính là bởi vì chuyện này, bà là người duy nhất biết Mã thúc xử lý hung thủ, nếu không mẹ ngươi không có khả năng vô duyên vô cớ lưu lại, còn không quản khó nhọc chăm sóc một lão già bị tắc nghẽn mạch máu não."
Nói xong lời này.
Vân Lương Cẩn lần đầu sửng sốt một chút.
Diệp Thu thì dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía hàng ghế sau, hỏi một câu: "Bây giờ có thể nói mấy tên hung thủ kia lần lượt là những ai không?"
Vân Lương Cẩn bỗng nhiên nghe được Diệp Thu nói ra một câu không giải thích được.
Liền theo bản năng nhìn lại.
Chỉ thấy Diệp Thu quay đầu nhìn ghế sau.
Hắn cũng quay đầu theo.
Nhưng hàng ghế sau, trống rỗng, không có gì cả.
"Diệp lão đệ, ngươi... Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Vân Lương Cẩn ngạc nhiên hỏi.
"Đang nói chuyện với Mã thúc."
Diệp Thu thành thật trả lời.
Vân Lương Cẩn nghe vậy, hoàn toàn bối rối.
Trong nháy mắt đó.
Chỉ cảm thấy lạnh buốt cả người. Lông tơ dựng đứng lên.
Khiến cho hắn lại nhanh chóng nhìn về phía hàng ghế sau.
Vẫn không có gì cả.
Mà Diệp Thu lại hướng hàng ghế sau trống trải, nói một câu không giải thích được: "Hiện tại có ta ở đây, còn sợ gì?"
Không biết là nhận được câu trả lời gì, hay là thế nào.
Giây tiếp theo.
Diệp Thu liền nói ra một chuỗi tên người: "Đường Chí Cường, Hoàng Tân Long, Tạ Hữu Tài, Lý Lỗ Dũng, Lưu Chí, Dương Hưng. Đúng rồi, kẻ cuối cùng cắn c·h·ết Mã thúc chính là người tên Dương Hưng, nhưng kỳ thật hắn nổi điên, hoàn toàn là do Mã thúc nhiều lần đưa hắn chén thuốc, len lén giao dịch bốn hạng thuộc tính cho đối phương, cho nên, Mã thúc của ngươi không phải bị hắn cắn c·h·ết, mà là... t·ự s·át."
Đợi Diệp Thu nói xong.
Lại nhìn về phía Vân Lương Cẩn.
Thì phát hiện đối phương, đang vẻ mặt tái nhợt, mang theo biểu cảm vừa sợ hãi lại kinh ngạc, nhìn quanh bên trong xe.
Phảng phất như thật sự có tồn tại vô hình nào đó ở trong xe của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận