Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta
Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta - Chương 38: Thích TA như vậy SAO? (4) (length: 7152)
Máu tươi theo đầu nhọn răng nanh nhỏ xuống, nhuộm đỏ thắm cánh môi mỏng manh.
Ngón tay Dylan giật giật, rồi lại buông xuống.
"Ngươi lại không phải sư tử thật sự, miệng ngươi đáng lẽ cũng nên có độc chứ, nhưng mà cái này cần nghiên cứu thêm."
"Xác thực," Tô Dao không rõ lắm về việc này, "Ta cũng xem trong tư liệu của tổ tiên để lại, có rất nhiều chuyện ta lại không làm được..."
"Bình thường thôi, ta cũng vậy."
Thanh niên tóc bạc dựa người trên ghế sa lon, "Hiện tại chúng ta đều là những kẻ tàn phế."
Tô Dao nghiêng đầu nhìn nàng, "Cố ý sao?"
Dylan nhắm mắt lại, giả vờ không hiểu hỏi: "Cố ý?"
Tô Dao cong cong khóe miệng, "... Không có gì."
Giống như hai con cá muối nằm liệt.
Khi sắp khỏi bệnh, Tô Dao quyết định thử lại lần nữa, "Ta cảm thấy lần này ta có thể chịu đòn lâu hơn một chút sau khi bị thương —— "
Sự thật chứng minh dù có khá hơn lần trước một chút, nhưng vẫn chưa đạt được kết quả mong muốn.
Sau mấy giờ giày vò lặp đi lặp lại, nàng lại thấy hơi buồn ngủ.
"Nhưng vẫn thu hoạch được rất nhiều, cảm ơn."
Tô Dao trầm ngâm nói, "Ít nhất ta vẫn luôn tiến bộ."
"Đương nhiên, nếu không rèn luyện phương diện này, sau này giao thủ với cấp S, rất dễ vừa bắt đầu đã bị đánh choáng váng."
Dylan thuận miệng nói, "Kinh nghiệm chiến đấu vốn dĩ bao gồm cả phần bị đánh này, thân thể và ý thức của ngươi đều phải từ từ quen với những thứ này..."
Nói xong liền nhìn Quang não một chút, "Ta có quá nhiều thông tin chưa nhận, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Thân vương điện hạ rời đi, Tô Dao gửi tin tức cho Kael, bày tỏ mình quả thực cảm thấy có tiến bộ, thậm chí tốc độ tự lành cũng nhanh hơn một chút.
Đương nhiên sự tiến bộ này vô cùng yếu ớt, về cơ bản có thể dùng mili giây làm đơn vị để mà tính toán.
Đối phương gửi tin nhắn thoại.
"Bị người đồng cấp kia của ngươi đánh à?"
Hắn hỏi như vậy.
Giọng điệu nghe vô cùng chắc chắn.
"Đúng vậy, ta nhờ nàng ấy đánh."
Tô Dao rên rỉ một tiếng, "Chỉ là không ai nói cho ta biết, xương cốt vỡ nát lại đau như vậy, quá trình tự lành cũng đau như vậy, ta còn phải chịu đựng cái này... rất lâu nữa."
Thật ra không lâu lắm.
Nhưng tốc độ tự lành của cấp B cũng không nhanh như vậy, nàng phải giả bộ.
Tô Dao cũng thấy bội phục chính mình.
Đến lúc thế này rồi mà vẫn không quên vai diễn mèo Anh lông ngắn màu vàng.
"Còn nữa, ta thật sự rất buồn ngủ..."
Tô Dao dựa vào ghế sa lon, mơ màng thì thầm: "Ta vừa mới luyện tập tăng tốc độ hồi phục, ta phát hiện việc này thật ra rất tốn thể lực, giờ không được rồi, hay là để ta vào trong mộng nói tiếp vậy..."
Nói rồi mơ màng nhắm mắt lại, ôm cánh tay có thể nói là nát vụn, mang theo đau đớn chìm vào bóng tối.
Kael: "?"
Giữa cơn mê màng, nàng nghe thấy tiếng còi xe ồn ã, xe cộ gầm rú trên đường, phía đối diện là cánh cổng sắt mở hé, rất nhiều học sinh ra ra vào vào ở cổng.
Nàng đang ôm một quả dưa hấu rõ to đứng ven đường, ngón tay móc quai hai ly nước ép mang về, ống hút được đóng gói thò ra khỏi miệng túi.
"Tô Dao..."
Bạn cùng phòng bên cạnh cũng xách theo một đống hoa quả, mệt đến đầu đầy mồ hôi, "Cuối tuần..."
Tô Dao không nghe rõ đối phương đang nói gì.
Những âm cuối còn lại đều trở nên mơ hồ trong gió.
Bóng người đầy đường cũng đang mờ đi, giống như một tấm ảnh cũ phai màu lại chìm vào trong nước, hình dáng và màu sắc đều đang vặn vẹo.
Có người từ xa đi tới, không nhìn rõ tướng mạo đối phương, chỉ cảm thấy gã này thật cao, cao hơn không ít so với hai bạn học một mét chín trong lớp.
Bạn cùng phòng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Mà, trong mộng mọi thứ thay đổi xoành xoạch vốn là bình thường, cho nên nàng gần như không ý thức được có gì đó không đúng.
Người kia đi tới đứng trước mặt nàng, "Được rồi, chúng ta nói tiếp đi."
Tô Dao chẳng hiểu ra sao, "?"
Nam nhân tóc đen kia hơi cúi người, "Ngươi có phải là..."
Tô Dao cảm thấy cánh tay hơi đau nhức, có lẽ là do dưa hấu quá nặng.
Thế là nàng dứt khoát đưa quả dưa hấu cho đối phương.
"Ta vốn định đợi qua đèn xanh này rồi về ký túc xá!"
Nàng nhìn về phía đèn tín hiệu đang thay đổi ở giao lộ, "Nếu như ngươi không phải muốn đứng đây nói chuyện với ta, thì cầm dưa hấu giúp ta."
Nam nhân tóc đen nhận lấy, "Nơi ngươi từng sống sao?"
Vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía, "Trường học của ngươi? Vẫn chưa thể trò chuyện một cách tỉnh táo trong mơ, nhưng mà nếu như ngươi muốn..."
Tô Dao luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Người kia nói rồi lại cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi có phải là thích tóc màu nhạt không?"
Tô Dao mờ mịt, "?"
"Hai lần, màu xám bạc, màu trắng bạc, tóc —— "
Nam nhân trầm ngâm một tiếng, "Ngoài ra còn có điểm chung nào khác không? Thuộc lớp có vú?"
Tô Dao ngơ ngác nhìn hắn.
Nam nhân cùng nàng nhìn nhau vài giây.
Gương mặt hắn dần dần trở nên rõ ràng.
Gương mặt kia góc cạnh rõ ràng, anh tuấn diễm lệ, hoàn mỹ đến cực điểm tưởng tượng, hàng mi dài đen như lông quạ khẽ rung trong hốc mắt sâu thẳm.
Cặp mắt kia có tròng trắng bạc nhàn nhạt, tựa như mặt hồ phản chiếu ánh nắng, còn con ngươi đen nhánh lại như lưỡi dao ẩn mình dưới nước.
Ngũ quan hình dáng quá sắc bén —— Từ sống mũi cao thẳng, đến vành môi mỏng như được gọt giũa, đều khiến vẻ đẹp mỹ mạo càng thêm sắc bén bức người.
Khi không có biểu cảm gì, càng lộ ra cảm giác áp bức u ám rét lạnh.
Giống như một kẻ săn mồi máu lạnh nào đó ẩn mình trong bóng tối, chực chờ nuốt chửng con mồi.
Tô Dao: "? ! ? !"
Dường như nhớ ra gương mặt này thuộc về người nào.
"Nhìn ta."
Nam nhân tóc đen bỗng nhiên mở miệng nói.
Sau đó màu tóc của hắn thay đổi một cách kỳ diệu.
Màu đen nhánh như mực, không chút tạp chất đó rút đi, biến thành màu trắng như tuyết mới trên đỉnh núi, lại mơ hồ phủ một lớp ánh bạc, tựa như ánh trăng phản chiếu trên tầng băng.
Gương mặt xinh đẹp kia, thậm chí vì vậy mà trở nên mộng ảo.
Rõ ràng ngũ quan không hề có biến hóa về thực chất.
Nhưng khí chất cả người lại khác hẳn.
Giống như từ một Đại ma vương nào đó có thể hủy diệt thế giới, biến thành thiên sứ mang theo khí tức thánh khiết trong truyện cổ tích.
Giọng hắn trầm thấp dò hỏi: "Thích ta như vậy sao?"
Tô Dao chấn kinh đến không nói nên lời.
Thế là biến mất khỏi giấc mộng.
Tô Dao bỗng nhiên từ trên ghế sa lon ngồi bật dậy.
Vết thương của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng nàng căn bản không có tâm trí để ý đến những điều đó, "Ngọa tào, ta hình như mơ thấy Kael tam thế!"
Thanh niên tóc bạc đứng cách đó không xa sững sờ một chút.
Tiếp đó bật cười thành tiếng, "Ngày có suy nghĩ, đêm có chỗ mộng nhỉ, thế nào, có phải thú tính đại phát mà đè hắn ra không?"
"Không có."
"Vậy các ngươi đã làm gì?"
"Ta hình như đưa hắn một quả dưa hấu, hắn chất vấn ta và ngươi còn có cùng Tiểu Mã dính scandal, rồi tự biến tóc mình thành màu bạc, hỏi ta có thích hay không."
Dylan: "?"
Dylan: "... Ngươi có phải cần an ủi không, để ta gọi Thần liệu sư tới nhé."
Ngón tay Dylan giật giật, rồi lại buông xuống.
"Ngươi lại không phải sư tử thật sự, miệng ngươi đáng lẽ cũng nên có độc chứ, nhưng mà cái này cần nghiên cứu thêm."
"Xác thực," Tô Dao không rõ lắm về việc này, "Ta cũng xem trong tư liệu của tổ tiên để lại, có rất nhiều chuyện ta lại không làm được..."
"Bình thường thôi, ta cũng vậy."
Thanh niên tóc bạc dựa người trên ghế sa lon, "Hiện tại chúng ta đều là những kẻ tàn phế."
Tô Dao nghiêng đầu nhìn nàng, "Cố ý sao?"
Dylan nhắm mắt lại, giả vờ không hiểu hỏi: "Cố ý?"
Tô Dao cong cong khóe miệng, "... Không có gì."
Giống như hai con cá muối nằm liệt.
Khi sắp khỏi bệnh, Tô Dao quyết định thử lại lần nữa, "Ta cảm thấy lần này ta có thể chịu đòn lâu hơn một chút sau khi bị thương —— "
Sự thật chứng minh dù có khá hơn lần trước một chút, nhưng vẫn chưa đạt được kết quả mong muốn.
Sau mấy giờ giày vò lặp đi lặp lại, nàng lại thấy hơi buồn ngủ.
"Nhưng vẫn thu hoạch được rất nhiều, cảm ơn."
Tô Dao trầm ngâm nói, "Ít nhất ta vẫn luôn tiến bộ."
"Đương nhiên, nếu không rèn luyện phương diện này, sau này giao thủ với cấp S, rất dễ vừa bắt đầu đã bị đánh choáng váng."
Dylan thuận miệng nói, "Kinh nghiệm chiến đấu vốn dĩ bao gồm cả phần bị đánh này, thân thể và ý thức của ngươi đều phải từ từ quen với những thứ này..."
Nói xong liền nhìn Quang não một chút, "Ta có quá nhiều thông tin chưa nhận, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Thân vương điện hạ rời đi, Tô Dao gửi tin tức cho Kael, bày tỏ mình quả thực cảm thấy có tiến bộ, thậm chí tốc độ tự lành cũng nhanh hơn một chút.
Đương nhiên sự tiến bộ này vô cùng yếu ớt, về cơ bản có thể dùng mili giây làm đơn vị để mà tính toán.
Đối phương gửi tin nhắn thoại.
"Bị người đồng cấp kia của ngươi đánh à?"
Hắn hỏi như vậy.
Giọng điệu nghe vô cùng chắc chắn.
"Đúng vậy, ta nhờ nàng ấy đánh."
Tô Dao rên rỉ một tiếng, "Chỉ là không ai nói cho ta biết, xương cốt vỡ nát lại đau như vậy, quá trình tự lành cũng đau như vậy, ta còn phải chịu đựng cái này... rất lâu nữa."
Thật ra không lâu lắm.
Nhưng tốc độ tự lành của cấp B cũng không nhanh như vậy, nàng phải giả bộ.
Tô Dao cũng thấy bội phục chính mình.
Đến lúc thế này rồi mà vẫn không quên vai diễn mèo Anh lông ngắn màu vàng.
"Còn nữa, ta thật sự rất buồn ngủ..."
Tô Dao dựa vào ghế sa lon, mơ màng thì thầm: "Ta vừa mới luyện tập tăng tốc độ hồi phục, ta phát hiện việc này thật ra rất tốn thể lực, giờ không được rồi, hay là để ta vào trong mộng nói tiếp vậy..."
Nói rồi mơ màng nhắm mắt lại, ôm cánh tay có thể nói là nát vụn, mang theo đau đớn chìm vào bóng tối.
Kael: "?"
Giữa cơn mê màng, nàng nghe thấy tiếng còi xe ồn ã, xe cộ gầm rú trên đường, phía đối diện là cánh cổng sắt mở hé, rất nhiều học sinh ra ra vào vào ở cổng.
Nàng đang ôm một quả dưa hấu rõ to đứng ven đường, ngón tay móc quai hai ly nước ép mang về, ống hút được đóng gói thò ra khỏi miệng túi.
"Tô Dao..."
Bạn cùng phòng bên cạnh cũng xách theo một đống hoa quả, mệt đến đầu đầy mồ hôi, "Cuối tuần..."
Tô Dao không nghe rõ đối phương đang nói gì.
Những âm cuối còn lại đều trở nên mơ hồ trong gió.
Bóng người đầy đường cũng đang mờ đi, giống như một tấm ảnh cũ phai màu lại chìm vào trong nước, hình dáng và màu sắc đều đang vặn vẹo.
Có người từ xa đi tới, không nhìn rõ tướng mạo đối phương, chỉ cảm thấy gã này thật cao, cao hơn không ít so với hai bạn học một mét chín trong lớp.
Bạn cùng phòng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Mà, trong mộng mọi thứ thay đổi xoành xoạch vốn là bình thường, cho nên nàng gần như không ý thức được có gì đó không đúng.
Người kia đi tới đứng trước mặt nàng, "Được rồi, chúng ta nói tiếp đi."
Tô Dao chẳng hiểu ra sao, "?"
Nam nhân tóc đen kia hơi cúi người, "Ngươi có phải là..."
Tô Dao cảm thấy cánh tay hơi đau nhức, có lẽ là do dưa hấu quá nặng.
Thế là nàng dứt khoát đưa quả dưa hấu cho đối phương.
"Ta vốn định đợi qua đèn xanh này rồi về ký túc xá!"
Nàng nhìn về phía đèn tín hiệu đang thay đổi ở giao lộ, "Nếu như ngươi không phải muốn đứng đây nói chuyện với ta, thì cầm dưa hấu giúp ta."
Nam nhân tóc đen nhận lấy, "Nơi ngươi từng sống sao?"
Vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía, "Trường học của ngươi? Vẫn chưa thể trò chuyện một cách tỉnh táo trong mơ, nhưng mà nếu như ngươi muốn..."
Tô Dao luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Người kia nói rồi lại cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi có phải là thích tóc màu nhạt không?"
Tô Dao mờ mịt, "?"
"Hai lần, màu xám bạc, màu trắng bạc, tóc —— "
Nam nhân trầm ngâm một tiếng, "Ngoài ra còn có điểm chung nào khác không? Thuộc lớp có vú?"
Tô Dao ngơ ngác nhìn hắn.
Nam nhân cùng nàng nhìn nhau vài giây.
Gương mặt hắn dần dần trở nên rõ ràng.
Gương mặt kia góc cạnh rõ ràng, anh tuấn diễm lệ, hoàn mỹ đến cực điểm tưởng tượng, hàng mi dài đen như lông quạ khẽ rung trong hốc mắt sâu thẳm.
Cặp mắt kia có tròng trắng bạc nhàn nhạt, tựa như mặt hồ phản chiếu ánh nắng, còn con ngươi đen nhánh lại như lưỡi dao ẩn mình dưới nước.
Ngũ quan hình dáng quá sắc bén —— Từ sống mũi cao thẳng, đến vành môi mỏng như được gọt giũa, đều khiến vẻ đẹp mỹ mạo càng thêm sắc bén bức người.
Khi không có biểu cảm gì, càng lộ ra cảm giác áp bức u ám rét lạnh.
Giống như một kẻ săn mồi máu lạnh nào đó ẩn mình trong bóng tối, chực chờ nuốt chửng con mồi.
Tô Dao: "? ! ? !"
Dường như nhớ ra gương mặt này thuộc về người nào.
"Nhìn ta."
Nam nhân tóc đen bỗng nhiên mở miệng nói.
Sau đó màu tóc của hắn thay đổi một cách kỳ diệu.
Màu đen nhánh như mực, không chút tạp chất đó rút đi, biến thành màu trắng như tuyết mới trên đỉnh núi, lại mơ hồ phủ một lớp ánh bạc, tựa như ánh trăng phản chiếu trên tầng băng.
Gương mặt xinh đẹp kia, thậm chí vì vậy mà trở nên mộng ảo.
Rõ ràng ngũ quan không hề có biến hóa về thực chất.
Nhưng khí chất cả người lại khác hẳn.
Giống như từ một Đại ma vương nào đó có thể hủy diệt thế giới, biến thành thiên sứ mang theo khí tức thánh khiết trong truyện cổ tích.
Giọng hắn trầm thấp dò hỏi: "Thích ta như vậy sao?"
Tô Dao chấn kinh đến không nói nên lời.
Thế là biến mất khỏi giấc mộng.
Tô Dao bỗng nhiên từ trên ghế sa lon ngồi bật dậy.
Vết thương của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng nàng căn bản không có tâm trí để ý đến những điều đó, "Ngọa tào, ta hình như mơ thấy Kael tam thế!"
Thanh niên tóc bạc đứng cách đó không xa sững sờ một chút.
Tiếp đó bật cười thành tiếng, "Ngày có suy nghĩ, đêm có chỗ mộng nhỉ, thế nào, có phải thú tính đại phát mà đè hắn ra không?"
"Không có."
"Vậy các ngươi đã làm gì?"
"Ta hình như đưa hắn một quả dưa hấu, hắn chất vấn ta và ngươi còn có cùng Tiểu Mã dính scandal, rồi tự biến tóc mình thành màu bạc, hỏi ta có thích hay không."
Dylan: "?"
Dylan: "... Ngươi có phải cần an ủi không, để ta gọi Thần liệu sư tới nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận