Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta

Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta - Chương 31: Hôn mê. (3) (length: 9951)

Nàng vừa mắng vừa đứng lên.
Mặc dù vóc người so với bọn họ đều thấp hơn không ít, nhưng tinh thần thể cao hơn ba mét đứng ở bên cạnh, xét về khí thế cũng là nghiền ép đám người này.
Người cầm đầu kia nhìn nàng một chút, lại nhìn nam nhân vẫn ngồi yên không động ở bàn đối diện.
"Là ta làm."
Kael bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngươi có thể tìm ta."
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía hắn.
Tô Dao: "? ? ?"
Tô Dao: "Ngươi làm đám người đó ngất đi à?"
Kael khẽ gật đầu, "Những người vừa dùng tinh thần lực dò xét tới, ta đã để bọn họ đều bị phản phệ."
Dù là người mới nhập môn như Tô Dao, cũng biết cái gọi là phản phệ có liên quan đến tinh thần lực mà người đó phát ra.
Phát ra tinh thần lực càng nhiều, hậu quả phản phệ có khả năng càng nghiêm trọng.
Cho nên có người có thể chỉ đau đầu một chút, có người lại có thể sẽ hôn mê trực tiếp.
Kael: "Bởi vì ngươi không muốn người khác nhìn thấy."
Tô Dao: "... Ừm, hả? !"
Nàng cảm động vài giây, sau đó bắt đầu bội phục hắn.
Bảo sao nàng từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới việc đọc phụ đề tiếng lòng của hắn.
Người có thể hoàn toàn thức tỉnh ở phương diện này chắc chắn cũng rất lợi hại.
Hơn nữa, bất kể cường độ tinh thần lực của hắn đến cùng thế nào, dù nàng có thể nhìn thấy, cũng hơn phân nửa sẽ bị hắn phát giác.
Cũng không cần thiết.
Với lại, mạch não của gã này kỳ kỳ quái quái, nàng cảm thấy có nhìn cũng chưa chắc thấy được thứ gì bình thường.
"Các ngươi —— "
Người có vẻ là thành viên bang phái cầm đầu kia, ánh mắt dò xét qua lại giữa bọn họ, rồi lại nhìn về phía Quang Não của họ.
Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, "... Đi, các ngươi cứ chờ đấy!"
Nói xong liền dẫn một đám người rời đi.
Tô Dao không nói gì ngồi xuống.
Vừa lúc người máy phục vụ mang theo nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn tới.
Nước súp cực kỳ đậm đà thuần hương được nấu từ dầu mỡ xương thịt dị thú mới giết, phối hợp với hương liệu hoa lá của dị thực tươi sống vừa hái.
Một bên là nồi lẩu cay dầu đỏ tươi đẹp nổi váng hoa hồng, một bên là canh xương màu trắng sữa đang sôi sục với lá cỏ vụn.
Một số dị thú và dị thực vốn là những chủng loại được mọi người cải tiến để thỏa mãn dục vọng ăn uống.
Bởi vậy, cảm giác khi ăn đương nhiên cũng vô cùng mỹ diệu.
Tô Dao ăn rất vui vẻ, hết đĩa nguyên liệu lớn này đến đĩa khác vơi đi, thịt trong nồi liên tục được vớt ra.
"Ngươi còn cần gì không?"
Nàng chọc vào màn hình chiếu thực đơn, "Dù sao ta cũng phải ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa sẽ phải đánh nhau rồi, cần chuẩn bị sẵn sàng chứ."
Nói rồi nàng không khỏi lại suy tư về đẳng cấp của Kael.
Hắn từ đầu đến cuối đều không tỏ ra e ngại, không biết là đã có tính toán trước, hay chỉ đơn thuần là thiếu biểu cảm, nói không chừng đã hoảng lắm rồi.
Tô Dao: "... Ngươi có mang hộ vệ không? Hay là sát thủ gì đó trong nhà ngươi? Không thể nào chỉ mang theo một người máy quản gia chứ?"
Kael nghiêm túc xiên thịt, "Nàng tuy chẳng ra gì, nhưng ít nhất cũng có thể dọn sạch nơi này."
Nơi này?
Tô Dao vô thức nghĩ đến tiệm lẩu.
Tô Dao chỉ cảm thấy có nhiều điều muốn phàn nàn nhưng không nói nên lời, "Được thôi."
Vẫn là phải để ta ra tay.
Nàng gửi tin nhắn gọi đám vệ sĩ lại gần.
"Nhắc mới nhớ, lần đầu ta thức tỉnh chính là đột phá trong chiến đấu —— "
Tô Dao thuận miệng nói, "Ta cảm thấy lần sau có cơ hội, nếu không có gì ràng buộc, có lẽ sẽ có tiến triển, đương nhiên cũng cần kẻ địch mạnh một chút."
Nếu là người khác, có thể đã hỏi vài câu rồi.
Kael vẫn không hề nhiều lời, "Ừm, cách này quả thật hữu dụng."
Nửa giờ sau, bọn họ ăn cũng gần xong, sau khi rời quán ăn, rẽ qua hai con đường, đi qua một đoạn đường bị quây lại chờ sửa chữa.
Nơi này xe cộ rất ít, mặt đất gồ ghề, khe rãnh chằng chịt, còn có mấy vết lõm lớn, trông như dấu vết để lại sau vụ oanh tạc.
Bên cạnh là một trung tâm thương mại đã sập một nửa, thiết bị thi công thì nằm một bên, cũng tàn khuyết không đầy đủ, dường như bị nổ hỏng cùng lúc.
"Người mang Quang Não đặt làm riêng —— "
Một giọng nói vang lên giữa không trung.
Cùng lúc đó, từ trong kiến trúc đang chờ sửa chữa kia, ào ạt tuôn ra hơn trăm người.
Bọn họ mỗi người đều cầm súng ống, trên cánh tay còn lắp máy phát lá chắn, Nghĩa thể trên người phát ra tiếng vận hành vù vù.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi vào khoảng đất trống giữa hai cái hố to.
Phía sau người kia là một cặp cánh vỏ bằng chất sừng, hiện ra ánh sáng lạnh màu kim loại, rìa cánh sắc như lưỡi đao, nhìn kỹ thì thấy bên dưới còn xếp chồng đôi cánh màng hơi mờ.
"Chính là hai đứa này đúng không?"
Hắn vóc người không cao, thân hình rất gầy, gương mặt hõm sâu, đôi mắt bắn ra tinh quang.
Ánh mắt người đó rơi trên mặt Tô Dao, dường như phán đoán nàng mới là người có tính uy hiếp hơn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khu phố không biết từ lúc nào đã trở nên trống trải, chỉ có trên đầu thỉnh thoảng bay qua vài chiếc xe Dực, người đi đường cũng đều biến mất.
Hơn trăm thành viên bang phái kia đang từ từ tụ lại.
"—— Lũ tiện nhân!"
Người lúc nãy ở trong quán lẩu cũng xuất hiện, trà trộn trong đám người đó, mặt mày dữ tợn, "Lão đại của chúng ta thế nhưng là B cấp thức tỉnh trung cấp —— "
Tô Dao xoa xoa mi tâm.
Không phải đối tượng gì có uy hiếp lắm.
Nhưng nàng muốn xử lý hết đám người này, hoặc tạo ra đủ uy hiếp để dọa lui bọn họ, thì phải lộ ra bản lĩnh thật sự.
"Không sao đâu, ta đã gọi —— "
Nàng vừa nghĩ vừa trấn an con thằn lằn nhỏ bên cạnh.
Giọng nói chợt ngừng.
Kael vừa hay cũng cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút rối rắm.
Tô Dao không biết vào lúc này hắn còn có thể nghĩ ngợi cái gì.
Thực tế, chính Kael cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Trước lần trò chuyện chính thức, có qua có lại đầu tiên giữa bọn họ, thứ hắn thấy hứng thú chỉ là điểm 'người dị thế' này.
Theo logic này, khi có cơ hội, hắn hoặc là sẽ dò hỏi bóng gió, hoặc là trực tiếp đi "Nhìn" ký ức của nàng.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy điều đó không quan trọng nữa.
Đối với hắn mà nói, vốn cũng không có nhiều thứ gọi là "nhất định" và "phải làm", không ai có thể ép buộc hắn làm việc, chính hắn cũng sẽ không ép buộc bản thân.
Hắn xưa nay chưa từng đặt mục tiêu cho mình.
Khoảnh khắc trước muốn thứ gì đó, khoảnh khắc sau không muốn nữa, cũng chẳng sao cả.
So với việc dò hỏi quá khứ và trải nghiệm của nàng —— Hắn càng muốn nghe nàng chủ động nói về bất cứ chủ đề nào nàng muốn, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của nàng khi nghi ngờ được giải đáp, phiền phức được giải quyết.
Giống như cách nàng cố gắng bảo vệ cảm xúc và lòng tự trọng của hắn, tìm mọi cách tránh những nội dung nói chuyện có thể "làm tổn thương" hắn, sau đó không ngừng đưa ra sự ủng hộ và cổ vũ.
... Cảm giác kỳ quái, tốt đẹp.
Có lẽ vì như vậy, những thứ khác cũng đều không quan trọng nữa.
Trước kia nàng là chủng tộc gì, sau này muốn làm gì, đều không quan trọng, dù sao nếu nàng cần hắn, hắn sẽ giúp nàng.
Dù chỉ là để nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn đó của nàng.
Ngoài ra —— Hắn phát hiện đôi khi mình còn chú ý đến những thứ khác, ví dụ như ngón tay nàng nắm lấy ống tay áo hắn, ví dụ như lúc nàng không vui sẽ hơi hếch mặt lên.
Trong đầu sẽ xuất hiện ý nghĩ muốn véo một cái.
Không hề có lý do.
Hoặc có lẽ bây giờ hắn vẫn chưa thể hoàn toàn phân tích tất cả những điều này.
Nhưng rồi hắn sẽ hiểu rõ.
Kael giơ tay lên, ngón tay thon dài lạnh lẽo đặt lên gương mặt trắng nõn mịn màng của thiếu nữ, sau đó véo nhẹ một cái.
Tô Dao: "?"
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại hành động này, thì người đồng đội trông có vẻ cao lớn uy mãnh trước mặt bỗng nhiên cúi đầu gục xuống, trực tiếp dựa vào vai nàng.
Tô Dao: "? ! ? ! ? !"
Ngọa Tào.
Nàng vội ôm chặt lấy hắn, nhìn kỹ, nam nhân trong lòng nhắm mắt, vẻ mặt rất bình thản.
Trông như hôn mê, cũng giống như đang ngủ, cũng có thể là đã ra đi thanh thản.
Tô Dao: "... ..."
Không phải thật sự bị dọa chết rồi đấy chứ!
Ngay lúc nàng đang luống cuống tay chân, xung quanh vang lên một tràng cười ầm ĩ, tên đầu mục bang phái kia cười càng dữ dội, trông như nước mắt sắp chảy ra.
"Là thằn lằn à?!"
Người kia cười phá lên nói, "Lũ vô dụng này, nghe tiếng súng thôi cũng có thể bị dọa gần chết! Sao lại có sư tử chọn một phế vật như vậy làm bạn đời chứ?!"
Tô Dao bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Qua lớp cơ ngực rắn chắc kia, nàng cuối cùng cũng mò thấy nhịp tim của bạn mạng, chỉ cảm thấy may mắn vô cùng.
Chắc là vừa rồi dùng quá nhiều tinh thần lực nên mệt lả đi.
Ngay khoảnh khắc tiếng cười của các thành viên bang phái dần tắt đi.
Tô Dao cong khóe miệng.
"Ha ha ha ha ha ha ha —— "
Trên đường phố yên tĩnh, vang vọng tiếng cười trong trẻo ngọt ngào của thiếu nữ.
Đầu mục bang phái kinh sợ nhìn nàng, như thể nghi ngờ người này đã điên rồi.
Tô Dao đặt người trong lòng xuống đất, tháo Quang Não xuống, lại gỡ mặt dây chuyền nhỏ trên thắt lưng xuống.
"Vậy thì không cần vệ sĩ nữa nha."
Ngất đúng lúc lắm!
Tô Dao nghĩ thầm.
Nàng nhìn về phía nam nhân huyết thống Trùng tộc lùn gầy giữa không trung, "Làm ơn đấy, hy vọng ngươi có chút bản lĩnh —— "
Theo xương gò má biến hình, răng nanh lần lượt dài ra, giọng nói trong trẻo cũng dần trở nên khàn khàn.
"Để ta chơi vui vẻ một chút nào."
Tiếng gầm gừ của hung thú chấn động toàn bộ quảng trường.
—— —— —— —— Dao Muội: Phong ấn giải trừ.jpg Hoa Hồng Nhỏ có thể cùng Tiểu Ngư cạnh tranh danh hiệu nam chính không biết xấu hổ nhất (do ca...
Bạn cần đăng nhập để bình luận