Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta

Tinh Tế: Toàn Vũ Trụ Đều Biết Bệ Hạ Thầm Mến Ta - Chương 13: Ngươi là cái gì huyết thống? (2) (length: 13399)

Tô Dao thở dài.
Vị hôn thê của vương tử, cái vai nữ phụ pháo hôi không may mắn này, từ đầu đến cuối dường như tồn tại chỉ để làm nền cho nữ chính.
Trong nguyên tác, nữ phụ cũng tìm huấn luyện sư, tân tân khổ khổ mấy tháng đều không có tiến triển.
Quá trình này không được miêu tả chính diện.
Nhưng vào lúc nữ chính có thể hoàn toàn ngưng tụ tinh thần thể, nam chính lại đánh giá một câu: "Tô Dao huấn luyện hơn nửa năm đều không có chút hiệu quả nào, ngươi ưu tú hơn nàng nhiều".
Nữ chính là người "huyết thống đẳng cấp thấp, nhưng không ngừng vươn lên, có ngộ tính có thiên phú".
Bởi vậy đã đả động vương tử ở nhiều phương diện.
Mà nữ phụ pháo hôi thì chỉ là cặn bã chỉ có huyết thống mà thôi.
“Được thôi.” Tô Dao ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, “Các ngươi nói trước xem, các ngươi cảm thấy ta cần tiến hành huấn luyện như thế nào?” “... Công tước các hạ.” Johnson trầm giọng nói, “Huấn luyện tinh thần thể là một chuyện rất nghiêm túc, ngươi đầu tiên cần phải đoan chính thái độ của ngươi.” Tô Dao lấy một ly nước trái cây từ khay của người máy, “Các ngươi có danh hiệu quý tộc không?” “Nếu như ngài muốn biết, chúng ta đều là cấp B.” White nhìn nàng một cái, “Yên tâm, với trình độ của ngài, chúng ta có tư cách tiến hành dạy học cho ngài.” Tô Dao cười, “Ta chỉ tò mò thôi, nếu là cấp B, tại sao không có danh hiệu? À, muốn làm quý tộc, chiến tranh đến là có nghĩa vụ ra chiến trường, các ngươi không thích như vậy, đúng không?” Sắc mặt hai người kia khẽ biến.
Xin danh hiệu quý tộc, cũng chỉ là một cái thân phận suông mà thôi, chỗ tốt đạt được rất có hạn.
Chỉ có những người vận may cực tốt, có thể thừa kế danh hiệu của thân thích nào đó, tước vị đến từ thế gia cổ xưa, tài năng mới nhờ vậy mà đạt được sản nghiệp kếch xù.
“Hửm?” Tô Dao quơ que khuấy trong ly, “Ta nói trúng rồi? Thật ra các ngươi cũng không cần lo lắng đâu, đám quý tộc và dòng dõi vương thất không có bản lĩnh nhiều lắm, bọn họ còn dám thừa kế tước vị, chắc chắn là đã nghĩ đến chuyện vạn nhất thật sự đánh trận thì sẽ ra tiền tuyến vẩy nước rồi, lẽ nào các ngươi còn không bằng bọn họ sao?” “Những chuyện này không liên quan đến việc dạy học của chúng ta.” White mấp máy môi, “Các hạ, xin ngài nghiêm túc một chút.” “Ta không nghiêm túc sao?” Tô Dao đặt ly xuống, “Ta đây không phải đang thỉnh giáo các ngươi sao? Huấn luyện muốn bắt đầu từ đâu?” Johnson nhíu mày nhìn nàng, “Ba giai đoạn đầu của huấn luyện tinh thần thể là: ngưng tụ, thực hóa, cách Thần. Ngưng tụ chính là hiển hiện hình dạng tinh thần thể ra bên ngoài. Người ngoài không thể trực tiếp chạm vào tinh thần thể ở trạng thái ngưng tụ, nhưng tinh thần thể đã ngưng tụ có thể va chạm lẫn nhau với các tinh thần thể khác.” Đây gần như là kiến thức cơ bản mà ai cũng biết, hắn dựa theo lệ cũ nhanh chóng lặp lại một lần, rồi bắt đầu bổ sung.
“Người chân chính hoàn thành trình tự ngưng tụ có thể biểu hiện rõ ràng ngoại hình của tinh thần thể. Nếu chỉ có hình dáng mơ hồ thì không thể gọi là đã học được ngưng tụ.” Tô Dao gật gật đầu, “Giống như chỉ biến ra được một cái đuôi thì không thể gọi là thức tỉnh bẩm sinh, đúng không? Nhiều lắm chỉ tính là nhập môn?” Johnson lại nhíu mày, “Đúng vậy, nhưng ngài hiện tại ngay cả nhập môn còn chưa đạt tới, đúng không? Tinh thần thể của ngài hoàn toàn không thể hiển hiện, đến cả hình thái mơ hồ cũng không có?” Tô Dao xòe tay ra, “Không có.” Johnson giật giật khóe miệng, “Ngài đã trưởng thành, năng lực chịu đựng cũng mạnh, cho nên muốn huấn luyện đối tượng như ngài, chúng tôi thường sẽ dùng thuật thôi miên để kích thích tinh thần thể của ngài hiển hiện.” Tô Dao chớp mắt mấy cái, “Vậy ngươi muốn thôi miên ta sao? Là theo nghĩa đen bảo ta đi ngủ? Hay là khống chế ta đi làm chuyện khác?” “... Ngài sẽ biết ngay thôi.” Đôi mắt xanh lam sâu thẳm kia của Johnson phút chốc sáng lên, trong tròng đen dường như lấp lánh một vòng bạch quang.
Tô Dao cùng hắn nhìn nhau một cái, rồi liền ngây ngẩn cả người.
Trong mắt huấn luyện sư lộ thêm mấy phần khinh thị, hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ: “Đứng lên.” Trong khoảnh khắc đó, Tô Dao cảm thấy đầu óc có chút mụ mị.
Nàng lại rơi vào trạng thái hồ đồ như một đoàn bột nhão, không biết mình đang làm gì.
Toàn bộ thế giới trở nên hỗn loạn, vô số âm thanh vang động hỗn loạn nổ tung bên tai, chỉ có giọng nói kia là rõ ràng duy nhất.
—— Đứng lên.
Nàng nghiêng người về phía trước, cơ bắp trên đùi phát lực, vô ý thức muốn đứng dậy.
Khoan đã.
Tô Dao nói không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng tất cả chuyện này có vấn đề.
Khi ở trong hình thái thức tỉnh, nàng đã mất đi năng lực suy nghĩ bình thường, nhưng vẫn có thể xử lý kẻ địch tấn công tới, còn có thể nhớ kỹ mua đồ phải trả tiền.
Giờ này khắc này, trong sự hỗn loạn và ngơ ngác ngắn ngủi, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“…” Hai huấn luyện sư hơi kinh ngạc.
White thì thào nói: “Chống cự được rồi? Nàng thật sự không thể ngưng tụ tinh thần thể sao?” Vẻ mặt Johnson có chút mất kiên nhẫn.
Hắn lớn hơn vị công tước trẻ tuổi này vài tuổi, mặc dù tiến độ thức tỉnh không tốt, nhưng tinh thần lực vẫn tăng trưởng, trước nay luôn tự cho là thiên phú ưu việt.
Tinh thần thể và thức tỉnh không phải là một chuyện.
Đa số người phải đợi đến trước sau khi trưởng thành mới hoàn toàn xác định huyết thống, tiến hành thử nghiệm thức tỉnh bẩm sinh.
Nhưng việc rèn luyện tinh thần thể lại không cần chờ lâu như vậy, dù chưa rõ huyết thống, đám thanh thiếu niên cũng có thể tiến hành huấn luyện tương quan.
Hình thái tinh thần thể của mỗi người khác nhau, có cái là hình thú, có cái là hình người, thậm chí có cái là vật phẩm.
Tô Dao đã tròn mười tám tuổi, tinh thần thể lại ngay cả cái bóng cũng không có, rõ ràng là ngộ tính phương diện này không tốt.
Nhưng tại sao còn có thể chống cự thuật thôi miên của hắn?!
Johnson cắn răng, phóng ra càng nhiều tinh thần lực.
Sau lưng hắn thậm chí còn ẩn ẩn loé lên Kim Quang.
“Đứng lên ——” Tô Dao đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Giống như đầu bị ai đó đập một búa, âm thanh xung quanh càng lúc càng hỗn loạn.
Giọng ra lệnh kia lớn hơn và cũng rõ ràng hơn.
Nhưng điều này ngược lại làm nàng cảm thấy bực bội.
Đúng rồi.
Nàng nắm bắt lấy chút cảm giác bực bội yếu ớt kia, không kiềm chế nó, ngược lại còn phóng đại nó lên.
Mặc cho nó chiếm cứ suy nghĩ và lý trí của mình.
Một luồng lệ khí từ trong lồng ngực dâng lên, át cả ảnh hưởng của giọng nói kia.
Nàng muốn cắn xé, cào cấu thứ gì đó, muốn hủy diệt hết mọi vật sống đang thở xung quanh.
Trên ghế sa lon phía trước, thiếu nữ tóc đen vươn tay, vịn bàn trà chậm rãi đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn về phía hắn.
Johnson đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mặt hắn lộ vẻ đắc ý, tự cho rằng đã khống chế được đối phương, “Giống như điện hạ nói, đám quý tộc sống an nhàn sung sướng này chỉ có huyết thống, không phát huy được lực lượng huyết mạch. Ngươi tin không, bây giờ dù ta bảo nàng quỳ xuống ——” Một giây sau, Tô Dao xoay người nắm lấy chân bàn, một tay nhấc bổng cả cái bàn trà lên, bổ thẳng xuống đầu hắn.
“Muốn bảo ta quỳ xuống đúng không?!” Mặt bàn bằng hợp kim cứng rắn, góc cạnh sắc bén, đập vào khiến xương trán hắn lõm xuống.
“Lão tử đời này còn chưa từng quỳ trước người sống nào đâu!” Johnson thậm chí không kịp kêu thảm, đã im lặng ngã xuống, mũi vỡ nát, mắt vỡ tan, nhất thời huyết tương bắn tung tóe.
Nếu hắn không phải cấp B, e rằng cả cái đầu lâu đã nát bét.
“Đương nhiên, thứ hàng như ngươi, dù có chết, cũng không xứng để lão tử dâng hương cho ngươi ——” “Công tước các hạ!” White kinh hãi lên tiếng, “Ngươi sao dám?! Chúng ta thế nhưng là ——” Tô Dao quay người túm cổ nàng, quật ngã xuống đất, sau đó nắm tóc nàng, đập mạnh mặt người xuống đất.
“Ta quản ngươi là ai?!” Một cái. Hai cái. Ba cái.
“Còn dám chạy tới nhà ta giương oai, ở đây làm màu ra vẻ ta đây với ta, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi ——” Tiếng xương mũi gãy vang lên giòn giã, xương cung mày và xương gò má cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ.
Máu tươi văng ra nhuộm đỏ ống tay áo.
Tô Dao buông tay ra, “Còn thấy ta không dám sao?” White gần như là dùng cả tay chân bò đi, co quắp ngồi dưới đất.
Johnson vẫn còn hôn mê ở một bên, cả khuôn mặt vô cùng thê thảm, đầu bị đập vỡ một mảng, không có chút dấu hiệu nào là sắp tỉnh lại.
So sánh ra, thương thế của White nhẹ hơn nhiều, nhưng nàng vẫn lòng đầy sợ hãi, thậm chí còn vô ý thức run rẩy.
“Ngươi, ngươi ——” White khó tin nhìn thiếu nữ trước mặt, như thể đây không phải là người, mà là một con ác thú lúc nào cũng có thể phát cuồng.
“…” Tô Dao liếm liếm răng nanh nhọn hoắt, đồng thời cúi đầu nhìn xem, đuôi và móng vuốt cũng không xuất hiện.
Rất tốt.
Hoàn toàn chưa tiến vào hình thái thức tỉnh.
Với điều kiện tiên quyết là không sử dụng đuôi và nanh vuốt, nàng nghĩ việc tay không xử lý cấp B không phải đặc biệt dễ dàng, đương nhiên đây là so với tốc độ dùng đuôi quất chết người.
“Lũ ngu xuẩn các ngươi...” Tô Dao chậm rãi mở miệng, “Khi vương tử nói một phế vật như ta không có cách nào phát huy lực lượng huyết mạch, hắn là nói với thân phận cường giả cấp S của hắn.” Dù nàng không thích nam chính thế nào đi nữa, cũng phải thừa nhận hắn vẫn có bản lĩnh.
Tô Dao lùi lại hai bước, “Ta quả thực không thể hủy diệt thành thị hay thậm chí tinh cầu, nhưng dành thêm chút thời gian, đánh hai ngươi thành thịt muối thì vẫn có thể.” White không dám lên tiếng.
Johnson nhìn có vẻ bị thương rất nặng, nhưng đối với cấp B mà nói, đây cũng không phải là vết thương trí mạng, huống chi cả hai người bọn họ đều có năng lực chữa trị.
Nhưng nàng cũng nhìn ra được, nếu như Tô công tước muốn tiếp tục nổi điên, đánh chết hai người bọn họ tại chỗ, thì đó thật sự không phải việc gì khó.
Về phần bản thân công tước có vì vậy mà nhận trừng phạt hay không, phải trả cái giá gì?
Đó cũng là chuyện sau khi bọn họ chết.
White đương nhiên không muốn dùng mạng mình để cược.
“Còn nữa, nhà ta bị các ngươi phá hủy hết rồi, đưa cho ta một khoản chi phí sửa chữa.” Tô Dao nhìn quanh bốn phía, “Nếu không thì thuyền của các ngươi sẽ là của ta.” White: “...” Nàng cảm thấy khoản tiền kia không nên do người bị đánh bỏ ra.
Nhưng nàng không muốn bị đánh nữa, thế là lặng lẽ gật đầu.
Tô Dao hài lòng nhận được tiền chuyển khoản, “Saturday, tiền có đủ không?” Trí não hồi đáp biểu thị dư xài.
Tô Dao phất phất tay, “Mang đồng nghiệp của ngươi cút đi, về nói lại với những người kia, đã muốn từ hôn rồi thì cũng đừng bày mấy trò thừa thãi này nữa.” White kinh hãi, “Cái gì?” “Ồ? Ngươi không biết?” Tô Dao mỉm cười, “Bây giờ thì ngươi biết rồi.” White thất thần rời đi, còn thuận tay kéo theo Johnson đang hôn mê.
Tô Dao ngồi lại lên ghế sa lon, nhìn đám người máy vội vàng chạy đến trải thảm lau dọn, lặng lẽ mở Quang Não ra.
Nàng lướt một vòng trong danh sách bạn tốt, đóng cửa sổ lại, mở giao diện trò chuyện của cộng đồng game kia lên, gửi một tin nhắn cho Kael.
【Nhịn xuống, đừng vội kéo đen】: Ta lại đánh người rồi. Ta đánh hai tên huấn luyện sư.
Đối phương hồi đáp vẫn rất nhanh, giống như cũng thật sự rất rảnh rỗi.
Hơn nữa, vào lúc này người bình thường có lẽ sẽ hỏi trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Phản ứng của Kael vẫn không đi theo lối thường.
【Sao lại là biệt danh không hợp lệ】: Ta cũng từng đánh rồi.
Tô Dao nhìn hồi đáp này, rơi vào trầm mặc.
【Nhịn xuống, đừng vội kéo đen】: ... Ngươi thì vì sao?
【Sao lại là biệt danh không hợp lệ】: Bọn họ gây sự trước, muốn nghiệm chứng cái gì đó kiểu như lực lượng huyết thống.
Đồng tử Tô Dao co rụt lại.
Huấn luyện sư trên thế giới này đều cùng một đức hạnh cả sao?
【Nhịn xuống, đừng vội kéo đen】: Khoan đã, ngươi là huyết thống gì?
Nàng tưởng đối phương có thể sẽ từ chối trả lời, hoặc là dứt khoát đưa ra đáp án.
Nhưng mà —— 【Sao lại là biệt danh không hợp lệ】: Ngươi thì sao?
Tô Dao ngơ ngác nhìn câu hỏi này, trong lòng gần như dâng lên một loại cảm xúc cảm động kỳ diệu.
Gã này lại hỏi thăm tình hình của mình?
Nàng còn tưởng hắn sẽ không bao giờ làm vậy chứ.
Nhưng mà, phải trả lời thế nào đây?
Trước không xét đến vấn đề khác, nếu như nói thật, hơn phân nửa sẽ bị coi là bệnh tâm thần hoặc kẻ lừa đảo mất.
【Nhịn xuống, đừng vội kéo đen】: Ta là mèo Anh lông ngắn màu vàng.
Năm giây sau.
【Sao lại là biệt danh không hợp lệ】: Ta là thằn lằn cá sấu mắt đỏ.
Tô Dao hỏa tốc tìm kiếm một chút, phát hiện đây là một loại thằn lằn nhỏ được nuôi làm sủng vật từ thời Cổ Lam tinh, thân dài khoảng hai mươi centimet.
Nghe nói cực kỳ nhát gan, còn có thể đột tử vì đủ loại nguyên nhân.
Ví dụ như hoàn cảnh, thức ăn, các loại kích thích từ bên ngoài.
Cũng sẽ bị dọa chết.
Tô Dao: “...” Mình chắc là gặp phải một con gan lớn rồi.
------ Nếu hứng thú có thể tìm xem bề ngoài của thằn lằn cá sấu mắt đỏ, là một loài thằn lằn nhỏ rất đáng yêu www Chương này phát 200 tiểu hồng bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận