Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 - Khởi Nguyên Đại Lục

Chương 265: Năm Trăm Kỷ Tuế Nguyệt


Hỗ Dương Thành, phủ thành chủ trên tòa nhà cao tầng.
La Phong ngồi một mình, nhấm nháp ly rượu.
“Cửu Hà Thánh Giới?” Hắn lẩm bẩm, như tự nói với chính mình.
Trong lần tụ hội vừa rồi với Viêm Phong Thủy Tổ và Đế Thanh, cả hai đã chia sẻ với La Phong rất nhiều thông tin quý giá.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới cực hạn của sinh mệnh thể, liền có thể thông qua một tòa truyền tống thông đạo tại Khởi Nguyên Đại Lục, rời khỏi thế giới này. Việc truyền tống thường ngẫu nhiên dẫn đến một địa điểm nào đó, trừ khi có thể xác định chính xác tọa độ tại thời điểm truyền tống.
Thế giới của Đế Thanh được gọi là “Cửu Hà Thánh Giới”, nơi quy tụ vô số cường giả từ các Nguyên thế giới, số lượng lên đến hàng ức vạn.
“Đế Thanh ở Cửu Hà Thánh Giới, nơi mà những ai đủ tư cách đặt chân tới, ít nhất phải đạt cảnh giới cực hạn của sinh mệnh thể! Thậm chí còn có cường giả đạt đến tầng thứ Bán Hồn Nguyên!”
“Viêm Phong Thủy Tổ thì ở Hắc Ám Thánh Giới, điều kiện vào cửa của thế giới này cực kỳ cao. Viêm Phong Thủy Tổ và Lôi Đình Thủy Tổ chỉ mạnh hơn chút ít so với mức yêu cầu tối thiểu mà thôi. Nhưng ở Hắc Ám Thánh Giới, tài nguyên lại vượt trội so với Cửu Hà Thánh Giới rất nhiều.”
La Phong cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và những nơi huyền bí như Hắc Ám Thánh Giới. Ngay cả Ngộ Đạo Giả, chỉ khi đạt đến Thần Đế hậu kỳ mới có hi vọng tiến vào.
“Dù là Cửu Hà Thánh Giới, Hắc Ám Thánh Giới, hay bất kỳ nơi nào khác, đều là những chốn mà các tiền bối như Nguyên bồi dưỡng chúng ta – những kẻ nhỏ yếu này.” La Phong hoàn toàn ý thức được điều đó.
“Không có Tinh Thần Tháp và Sinh Diệt Chi Nhãn, thực lực của ta vẫn còn quá yếu.” Giữa trán La Phong, Sinh Diệt Chi Nhãn mở ra, nhìn về phía Mộng Vực xa xăm.
Ngoài Khởi Nguyên Đại Lục và Vô Hạn Không Gian, các bảo địa khác trong tầm mắt của La Phong cũng đều nằm trong tầm quan sát.
“Ông!”
Dưới cái nhìn của Sinh Diệt Chi Nhãn, ánh mắt hắn xuyên qua từng tầng không gian, cuối cùng dừng lại ở tầng hạch tâm nhất – Khu vực Hắc Ám.
Khu vực Hắc Ám vốn chỉ có tâm linh ý thức mới có thể nhìn trộm. Thế nhưng, Sinh Diệt Chi Nhãn lại đem mọi thứ hiện rõ ràng.
“Khu vực Hắc Ám, vẻn vẹn chỉ có một không gian duy nhất.” La Phong chăm chú quan sát. Toàn bộ Mộng Vực giống như một hình cầu khổng lồ, bên trong chứa vô số bong bóng, mỗi bong bóng là một không gian độc lập. Tầng ngoài cùng có số lượng không gian nhiều nhất, càng vào sâu, số lượng không gian càng giảm. Tại hạch tâm, Khu vực Hắc Ám chỉ có một không gian duy nhất.
Không gian ấy cực kỳ vững chắc.
Đại địa được đúc từ kim loại đen, trên đó khắc đầy bí văn.
Cây cối mọc lên từ những sợi kim loại xoắn chặt vào nhau.
Dòng sông nơi đây như ánh sáng hội tụ thành từng dòng chảy lấp lánh.
Sinh vật sống tại nơi này, kẻ yếu nhất cũng đạt đến cấp Đế Quân hoặc Quân Chủ tầng thứ.
Những sinh vật cường đại ở khu vực hắc ám có thể chạm đến giới hạn uy năng của Khởi Nguyên Đại Lục. Một số xung đột giữa chúng tạo ra động tĩnh lớn đến mức khiến La Phong không khỏi biến sắc.
“Ngay cả ta, cũng không thể mang theo Sinh Diệt Chi Nhãn hay Tinh Thần Tháp đi vào đó,” La Phong tự nhủ. “Dù sinh vật mạnh nhất ở khu vực hắc ám chỉ đạt đến giới hạn uy năng, nhưng số lượng của chúng tại một số nơi thì quá đông đảo.”
Dưới cái nhìn của Sinh Diệt Chi Nhãn, La Phong quan sát được một khu vực tập trung mấy trăm con rắn khổng lồ. Những sinh vật này nô đùa ầm ĩ, mỗi động tĩnh đều đủ để chạm đến giới hạn uy năng của Khởi Nguyên Đại Lục.
“Nếu mấy trăm con rắn đó đồng loạt tấn công, chẳng khác nào bị mấy trăm Đế Thanh vây công.” La Phong thầm nghĩ. “Ngay cả khi ta trốn trong Tinh Thần Tháp, cũng sẽ bị chúng triệt để vây khốn, vĩnh viễn không thể thoát ra.”
Uy năng của Tinh Thần Tháp tại nơi này cũng bị hạn chế nghiêm trọng.
“Một mình đối mặt với mấy trăm sinh vật như vậy? Làm sao có thể đánh được?” La Phong lắc đầu. “Ngay cả Viêm Phong Thủy Tổ hay Lôi Đình Thủy Tổ cũng đều bất lực.”
Tuy vậy, La Phong lại phát hiện ra một điều thú vị: “Mảnh vỡ hài cốt sinh mệnh đặc thù ở đây lại rất nhiều.”
Dưới Sinh Diệt Chi Nhãn, La Phong nhận ra hàng loạt bộ phận hài cốt của sinh mệnh đặc thù. Chúng nằm rải rác khắp nơi – từ những mảnh xương cốt, lân phiến, cơ bắp thịt ở đáy sông, cho đến các bộ phận được chôn giấu sâu trong những ngọn núi lớn. Số lượng lớn đến mức không thể đếm xuể.
Điểm chung của những tàn hài này là chúng đều nằm cách khá xa trung tâm khu vực hắc ám.
“Ta chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của chúng, nhưng không thể thăm dò bên trong,” La Phong nhíu mày. “Thật khó để xác định giá trị của chúng.”
Dù sở hữu Sinh Diệt Chi Nhãn, năng lực của La Phong cũng chỉ tương đương một sinh mệnh Hồn Nguyên cao cấp thông thường. Muốn thấu hiểu nội tại của những “bộ phận sinh mệnh đặc thù hài cốt” này thì hắn hoàn toàn bất lực.
“Ta chỉ có thể mang đi một phần duy nhất. Một khi đạt được, sẽ lập tức bị khu trục, không bao giờ có cơ hội quay lại.” La Phong cân nhắc, cẩn thận quan sát từng nơi.
Dòng sông, đại địa, lòng đất, rừng cây – mọi vật liệu đều được so sánh kỹ lưỡng.
“Món này, có vẻ không tầm thường.” Ánh mắt La Phong dừng lại ở một cây sừng nhọn màu ám kim.
Cây sừng nhọn này nằm sâu trong một mê cung lòng đất. Ở đó, hơn một trăm sinh vật dạng “con rết” khổng lồ vây quanh, dường như rất sùng bái cây sừng nhọn này.
“Sinh Diệt Chi Nhãn quan sát toàn bộ khu vực hắc ám của Mộng Vực, đây là vật liệu dạng sừng nhọn duy nhất. Hơn nữa, những sinh vật bảo vệ xung quanh nó cũng cực kỳ cường đại.” La Phong gật đầu. “Chọn nó đi!”
Hắn suy đoán, nếu một sinh mệnh khủng khiếp sở hữu cây sừng nhọn này, thì khả năng nó còn là độc giác. Một vật như vậy chắc chắn mang giá trị không nhỏ.
“Nhìn thử Thiên Trụ Giới đã.”

La Phong chuyển ánh mắt, Sinh Diệt Chi Nhãn hướng về Thiên Trụ Giới. Ở chỗ sâu nhất của nơi này, bắt mắt nhất là một con sông cuồn cuộn máu đen – Ô Huyết Hà.
Ô Huyết Hà nguy hiểm đến mức chỉ cần dính phải, dù là Thần Vương nhị trọng cảnh cũng lập tức mất mạng. Ngay cả phân thân bên ngoài cũng sẽ bị ô nhiễm linh hồn mà tiêu diệt.
Xung quanh còn có những dãy núi khổng lồ làm từ xương cốt, các khe hở bên trong tựa như mê cung.
Dọc theo Ô Huyết Hà và các cốt sơn là những thực vật kỳ lạ, sinh trưởng dày đặc, rễ ăn sâu xuống lòng đất.
“Mộng Vực, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy một phần rõ ràng.”
“Ngược lại, Thiên Trụ Giới vẫn có khoảng một hai thành khu vực không thể nhìn rõ,” La Phong trầm tư. “Trong Ô Huyết Hà thì không thấy rõ gì cả. Cốt sơn, ta chỉ có thể nhìn thấy bề mặt, còn phần sâu bên trong cũng như lòng đất đều bị che khuất.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ô Huyết Hà, có lẽ là do huyết dịch ô nhiễm của một sinh mệnh cấp Hồn Nguyên thế giới hình thành,” La Phong tự tin phán đoán.
Ngay cả Sinh Diệt Chi Nhãn cũng không thể nhìn thấu dòng máu đen này. Chắc chắn nó không phải là thứ máu huyết bình thường.
“Nghe nói, trong Ô Huyết Hà, cốt sơn, và cả lòng đất sâu thẳm thường dễ dàng sinh ra những thiên sinh bí bảo,” La Phong mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ. Dù quan sát cả Mộng Vực lẫn Thiên Trụ Giới, hắn đều không tìm thấy bất kỳ món thiên sinh bí bảo nào.
“Những thiên sinh bí bảo này dường như được giấu rất kỹ,” La Phong thầm nghĩ.
Ánh mắt hắn lại dừng trên những tàn hài sinh mệnh đặc thù rải rác khắp nơi. “Cả Thiên Trụ Giới tràn ngập hài cốt. Ô Huyết Hà là một dòng sông toàn hài cốt, và các ngọn cốt sơn – mỗi ngọn núi cũng đều được hình thành từ hài cốt.”
La Phong ý thức rõ điều này. Nhưng hắn biết, dù chỉ nhìn thoáng qua, những hài cốt đó đều cực kỳ nặng nề và mang uy áp khủng khiếp đến mức khó lòng lay chuyển.
“Liền nó.” La Phong cuối cùng quyết định, ánh mắt dừng lại tại một tòa cốt sơn ở trung tâm.
Theo quan sát của Sinh Diệt Chi Nhãn, Thiên Trụ Giới có tổng cộng ba trăm tám mươi chín tòa cốt sơn. Ở trung tâm nhất của một tòa cốt sơn, hắn phát hiện một đoạn xương màu đen dài, chia thành chín tiết.
“Chín tiết hắc sắc xương cốt này, ta có thể mang đi một tiết.” La Phong cân nhắc. Thiên Trụ Giới tuy được hai nước Hoàng tộc trấn giữ, nhưng cũng không dám làm khó Ngân Hà Quốc Chủ.
Hắn phái ra một phân thân cường đại, nhục thân đạt đến cấp Thần Đế, trực tiếp tiến sâu vào dãy cốt sơn. Mặc dù uy áp tăng lên không ngừng, nhưng vẫn trong giới hạn của Khởi Nguyên Đại Lục.
Tại hạch tâm của cốt sơn, La Phong nhìn thấy chín tiết xương cốt hắc sắc nguy nga, khí tức tỏa ra mang đầy vẻ khủng bố.
Chỉ vừa chạm tay vào, hắn lập tức nhận được một thông điệp vô hình: hắn chỉ có thể mang đi một tiết duy nhất. Đồng thời, một khi mang đi, sẽ không thể lấy thêm bất kỳ tàn hài sinh mệnh nào khác tại đây.
“Ông.”
La Phong cẩn thận thu đoạn xương vào bí bảo Thủy Phi Chu cấp Thần Đế mà hắn mang theo.
Việc lấy tàn hài tại Thiên Trụ Giới có vẻ dễ dàng, nhưng với Mộng Vực, việc lấy cây Ám Kim Sắc Kim Giác lại gian nan hơn rất nhiều. Hắn thử đi thử lại hàng trăm lần, nhưng đều thất bại.
May mắn thay, phân thân của hắn sở hữu sinh mệnh lực mạnh mẽ, dù hao tổn nhiều năng lượng nhưng không quá nghiêm trọng.
“Ngay cả khi có Sinh Diệt Chi Nhãn hỗ trợ từ xa, ta vẫn thất bại.” La Phong tự nhủ. Cuối cùng, hắn quyết định chờ hơn hai trăm kỷ sau, tận dụng Sinh Diệt Đại Đạo và bí pháp “Chín Phân Chi Dung Hợp,” phối hợp nhiều phân thân, kết hợp điệu hổ ly sơn và liều mạng cầm chân đối thủ. Sau rất nhiều nỗ lực, hắn cuối cùng cũng đoạt được cây Ám Kim Sắc Kim Giác.
Từ đây, trong tay La Phong đã sở hữu hai món bảo vật quan trọng bậc nhất của Khởi Nguyên Đại Lục: Độc Giác và một tiết Hắc Sắc Xương Cốt.
“Hai món bảo vật này quả thực không tầm thường.” La Phong đánh giá dưới cái nhìn của Sinh Diệt Chi Nhãn.
Độc Giác, chứa đựng tâm linh ý chí vô cùng huyền diệu, thậm chí bí văn bên trong còn chiếm ưu thế chủ đạo.
Còn Hắc Sắc Xương Cốt, thì lại mang theo ảo diệu “Không thể phá vỡ.” Cấu trúc của nó vượt xa tưởng tượng, dường như sinh mệnh trưởng thành đến cực hạn có thể đạt đến tình trạng bất diệt.
La Phong chìm sâu vào quá trình tu luyện, trong khi Khởi Nguyên Đại Lục dần trở lại bình yên.
Dưới mệnh lệnh của Ngân Hà Quốc Chủ, Viêm Phong Thủy Tổ, và Lôi Đình Thủy Tổ, những “kẻ đại tội” trên đại lục không còn chỗ đứng. Một số ít kẻ may mắn lén lút tu hành, nuốt chửng các bộ lạc nhỏ, đều sống trong sự sợ hãi, bởi đội tuần tra do Ma La Tát dẫn đầu có thể tìm ra bọn chúng bất kỳ lúc nào.
Thời gian trôi qua, trận chiến giữa La Phong và Lôi Đình Thủy Tổ cũng đã đi qua hơn năm trăm kỷ.
Tại Viêm Phong Cổ Quốc, trong một không gian rộng lớn.
Mười một suy nghĩ hợp nhất, hóa thành mười một thân ảnh Đế Quân.
“Kia La Hà khách khanh đã đảm nhiệm trấn thủ Thiên Trụ Giới hơn một ngàn kỷ,” Đế Viêm trầm giọng nói. “Đã đến lúc khiến hắn rời khỏi. Nhiệm vụ trấn thủ Thiên Trụ Giới, không một khách khanh nào được phép giữ mãi.”
Thiên Trụ Giới trấn thủ vốn là nhiệm vụ mà các khách khanh tha thiết mong ước. Để La Hà chiếm giữ hơn một ngàn kỷ, Đế Viêm cùng những kẻ khác không khỏi bất mãn.
“Một khách khanh không hiểu tôn ti mà còn để hắn làm trấn thủ lâu như vậy,” Đế Ngô lên tiếng, khuôn mặt băng lãnh. Trước đây, nàng từng uy hiếp La Hà, buộc hắn nhận nhiệm vụ khác, nhưng bị Đế Sở bảo vệ.
Đế Sở có thâm cừu đại hận với Đế Ngô, bởi vậy, nàng cũng không ngần ngại đối đầu với La Hà.
“Đã đến kỳ, tất nhiên phải thay đổi.” Đế Sở nhàn nhạt đáp, liếc nhìn Đế Ngô mà không thèm để tâm.
Cảm ơn bạn "Tran Hien" donate cho bộ Đăng Hoa Tiếu 100K!!! Chúc bạn đón tết bình an và hạnh phúc bên gia đình!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận