Thiếu Niên Hành

Chương 47.đem ta hù dọa

Chương 47: Làm ta sợ muốn chết
Lời này của nàng ngược lại làm ta sửng sốt, sao đột nhiên lại kéo sang chuyện chủ tịch thế này? Xoa cái mặt tê rần, ta nghi ngờ hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Khương Tuyết mỉm cười, lại rót cho ta một chén rượu rồi nói: “Tò mò thôi! Hôm đó làm báo cáo nhập chức cho ngươi, ta phát hiện ngươi vậy mà lại cùng quê với chủ tịch của ta.”
Ta xua tay cười cười, rồi kể lại chuyện phỏng vấn hôm đó cho Khương Tuyết nghe: “Chỉ là trùng hợp thôi, thật ra ta còn chưa gặp mặt chủ tịch lần nào, càng không có quan hệ thân thuộc gì cả.”
“Thật chỉ là trùng hợp? Hướng Dương, ta thấy tửu lượng ngươi không ổn rồi, còn tính toán giữ kẽ với ta làm gì.” Nói xong, nàng lại bắt đầu nâng chén, ta thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng “ọe” một tiếng, nôn vào thùng rác.
Sau đó thì ta bắt đầu mơ màng, dường như lờ mờ nhớ rằng Khương Tuyết đã đỡ ta về nhà nàng; lúc nằm trên giường, nàng vẫn tiếp tục hỏi ta rốt cuộc có quan hệ gì với chủ tịch hay không; mà lúc đó ta mơ mơ màng màng, cuối cùng cụ thể đã nói gì thì hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Sáng hôm sau tỉnh lại, khi ta phát hiện mình đang nằm ở nhà Khương Tuyết, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh! Cũng may quần áo trên người ta vẫn còn nguyên, hơn nữa lại nằm trong phòng ngủ nhà nàng, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Đi vào phòng khách, Khương Tuyết đã ăn mặc chỉnh tề.
“Cái đó... ngại quá, tửu lượng của ta không tốt, tối qua thật sự làm phiền ngươi rồi.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta qua đêm ở nhà con gái, luôn cảm thấy rất lúng túng.
“Không sao đâu, cũng tại ta, tối qua nói chuyện hợp ý với ngươi quá, nên ham uống thêm mấy chén.” Khương Tuyết cầm chìa khóa trên bàn, đeo túi xách lên vai rồi nói: “Ta có chút việc đột xuất, nếu không......”
Ta vội vàng xoa mặt nói: “Đi, ta xuống lầu cùng ngươi, ta cũng nên về rồi.”
Nàng cười ngọt ngào, lúc đi xuống lầu, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội nói với ta: “À đúng rồi, tối mai chủ nhiệm làm tiệc đầy tháng cho cháu trai hắn; ngươi chuẩn bị sẵn hồng bao đi, đừng để đến lúc đó không kịp.”
Trước đó ở văn phòng, lúc chủ nhiệm gọi điện thoại, đúng là có nhắc tới chuyện cháu trai; nhưng không ngờ lại đãi tiệc, hơn nữa còn muốn chúng ta đi tiền mừng; lúc đó ta hơi lúng túng hỏi: “Mừng bao nhiêu vậy?”
Khương Tuyết nghĩ một lát rồi nói: “800 đi, bình thường đều là mức đó.”
800? Toàn bộ tiền trên người ta, kể cả mấy đồng bạc lẻ, cộng lại cũng chỉ mới hơn 700. Thế nhưng đạo lí đối nhân xử thế nơi công sở, ngươi lại không thể không tham gia, nhất là đó còn là lãnh đạo trực tiếp của ta.
Lúc xuống dưới lầu, ta định hỏi vay tiền Khương Tuyết; nhưng nghĩ lại, vay tiền đồng nghiệp không hay lắm, nhất là người ta còn là con gái; thế là ta dứt khoát nuốt lời lại vào bụng.
Ta thẫn thờ ngồi xe buýt về nhà, đi mua ít đồ ăn trước, toàn chọn khoai tây nhỏ còn sót lại, rau cải bó xôi lá vàng gì đó; mặc dù chỉ tốn 7 đồng, nhưng ta vẫn đau lòng muốn chết. Ở nông thôn còn đỡ, không có tiền có thể ra vườn hái rau, nhưng sống ở thành thị, một phân tiền đều có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Vừa nấu cơm xong dọn lên bàn, Lâm Giai liền như ông tướng, ngồi xuống cầm đũa lên: “Món ăn hôm nay sao thế này? Lại còn ít như vậy, cho ruồi ăn à?”
Hắn không nói thì ta còn chưa tức, mỗi ngày ăn chùa uống chịu, còn kén cá chọn canh; quan trọng nhất là, ta đang lo không biết làm sao, tiền mừng ngày mai không có mà đưa, sau này ta còn làm sao lăn lộn ở công ty?
“Ai nói nấu cho ngươi ăn? Bỏ đũa xuống!” Mắt đỏ hoe, ta nghiến răng nói với hắn.
“Ngươi ăn phải thuốc súng à? Chuyện hôm qua ngươi giành nhà vệ sinh với ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!” Hắn ném đũa xuống, vậy mà còn nổi tính với ta.
Ta cố nén giận, đưa tay chỉ vào hắn, nặn mãi mới thành lời, mới tức giận mở miệng nói: “Lâm Giai, ta nói trước, ta không phải người nhỏ mọn! Nhưng có lúc, có phải ngươi cũng quá đáng lắm không?!”
Hắn nhìn ta đầy nghi ngờ, đưa tay đẩy gọng kính nói: “Ta quá đáng chỗ nào? Ngươi có bệnh à?!”
“Ta có bệnh? Được, vậy ta nói luôn! Lão tử mỗi ngày nấu cơm cho ngươi ăn, ngươi không cảm ơn thì thôi, ít nhất cũng phải đưa tiền mua đồ ăn cho ta chứ? Còn nữa, ngươi thường xuyên nhờ ta mua dùm cà phê, mua nước uống, tính ra cũng một hai trăm rồi, ngươi có nhắc đến tiền với ta chưa?”
Lúc nói những lời này, mặt ta nóng bừng lên; Hướng Dương ta đây, từ trước đến giờ không hề tính toán chi li những thứ này, nhưng anh hùng mạt lộ, cũng phải lo sầu vì củi gạo dầu muối.
“Ngươi giận vì chuyện này à? Có mấy đồng bạc lẻ thôi mà? Ngươi đúng là quỷ hẹp hòi!” Hắn vậy mà còn trợn mắt lườm ta một cái, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Ta thật sự bị hắn chọc tức điên, đưa tay giật lại đôi đũa, đầy bụng ấm ức quát vào mặt hắn: “Lâm Giai! Hiện tại trong túi ta chỉ còn đúng 700 đồng, ngày mai chủ nhiệm đãi tiệc rượu, ta còn phải mừng 800 đồng, ngươi đứng ở góc độ của ta mà nghĩ xem được không? Ta không dễ dàng, thật sự không dễ dàng chút nào!”
Nói xong, không biết là vì xấu hổ hay là tủi thân, vành mắt ta đỏ hoe! Vốn tưởng rằng Hướng Dương ta, đường đường đại trượng phu, đi đâu mà chẳng có chỗ dung thân? Thế nhưng hiện thực lại tát cho ta một cái đau điếng, ta ngay cả 800 đồng cũng không xoay sở nổi.
Thấy ta ngồi xổm trên đất ôm đầu không nói gì, Lâm Giai không nói hai lời, đi dép lê về thẳng phòng ngủ, còn “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại!
Ta thật sự tức quá hóa cười, sao toàn gặp phải hạng người gì thế này?! Chẳng lẽ lão thiên cứ phải dày vò ta như vậy sao? Chẳng lẽ thế gian này lại không có lấy một người tốt nào sao?
Nhưng mà ngay sau đó, cửa phòng ngủ Lâm Giai lại “Rầm” một tiếng mở ra; hắn “lạch bạch lạch bạch” đi tới trước mặt ta, đưa chân đá nhẹ vào ta nói: “Cầm lấy, đây là tiền ăn một tháng của ta, sau này bữa sáng với bữa tối, ngươi bao hết.”
Ta từ từ ngẩng đầu, trong mắt còn ngấn lệ, lúc đó thật sự tưởng mình nhìn lầm, bởi vì trong tay Lâm Giai đang cầm một xấp tiền 100 đồng rất dày, ước chừng phải có mười nghìn đồng!
“Không phải... Ngươi... không cần phải tức giận với ta, đưa ta 1000 là được rồi; ta cũng không phải keo kiệt, chỉ là đang gặp chuyện khó khăn, đợi lãnh lương, 1000 này ta trả lại ngươi.” Lúc đó ta thật sự nghĩ rằng Lâm Giai đang giận ta, cố ý cầm 10.000 ra để hạ nhục ta.
Nhưng hắn lại ngồi xổm xuống, nhét tiền vào tay ta, gãi gãi mái tóc ngắn nói: “Đồ ngốc, sao ngươi lại khóc thế? Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều không phải là chuyện lớn! Mau cầm lấy đi, ta căn bản không thiếu chút tiền này.”
Ta làm sao dám cầm? Đây chính là 10.000 cơ mà?! Vội vàng đặt tiền lên bàn, ta từ chối không nhận, còn tự giải thích rằng chỉ mượn hắn 1000 trước, đợi khi nào lãnh lương sẽ trả lại ngay.
Nhưng Lâm Giai không nói hai lời, lại đi thẳng vào phòng ngủ; một lát sau, hắn mang một cái ba lô màu đen đi ra, ném xuống trước mặt ta nói: “Kéo ra xem đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, sau đó cúi xuống kéo khóa ba lô; nhưng mà trong khoảnh khắc tiếp theo, ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
Cả một ba lô toàn là tiền! Ít nhất cũng phải 50-60 vạn! Trời đất ơi, tiền giả sao? Rút một xấp từ bên trong ra, ta xem xét nửa ngày, cũng không phát hiện có tờ nào là giả cả.
Lâm Giai này, rốt cuộc là lai lịch gì? Sao hắn lại có thể có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa còn là tiền mặt?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận