Thiếu Niên Hành

Chương 283.Hoa Tả quyết định

Tựa vào bên cửa, lúc đó ta đã nghĩ, chồng của Hoa Tả, nếu là một kẻ hèn mọn, gian trá, giống như mẹ chồng nàng, chỉ biết tư lợi thì tốt biết mấy!
Nhưng hắn không phải vậy, cuộc sống lại càng không phải là phim truyền hình, ta không thể vì hắn là tình địch của ta mà khắc họa hắn thật xấu xí, thật buồn nôn, dùng cách đó để chiếm được lòng đồng tình của người khác, đại diện chính nghĩa tiêu diệt hắn!
Lời nói cử chỉ của đại ca này thật không tệ, từ hắn, ta có thể cảm nhận sâu sắc sự áy náy đó đối với Hoa Tả và Nha Nha; một người đàn ông có thể vì vợ con mình mà quỳ xuống, một người đàn ông có thể bỏ ra 1 ức, mà vẫn có thể đến trước mặt vợ sám hối, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh nhân cách con người hay sao?
Hắn ôm chặt Nha Nha trong ngực, lại muốn đưa tay ôm Hoa Tả, nhưng Hoa Tả đã tránh đi, né khỏi; hắn khổ sở và mất mát nói: “Quận quận, đừng sợ, ta về rồi, sau này không cần sợ gì cả! Ta sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con ngươi, dốc hết cả đời để đền bù sự áy náy của ta đối với các ngươi.”
Ta thật sự nghe không nổi nữa, đây không phải là vì hắn nói những lời như vậy với Hoa Tả, muốn níu kéo Hoa Tả; ta chỉ là cảm thấy năm đó, hắn cũng không sai, hắn cũng là người bị hại; hắn rời Hoa Tả, cũng không phải là xuất phát từ sự trốn tránh, hắn là bị người ta hãm hại đến không nhà để về.
Thế là ta quay người rời đi, tâm trạng lúc đó đặc biệt phức tạp; việc khó làm nhất đời người chính là “Đối địch với người tốt”! Loại cầm thú như Trần Vệ Quốc, mặc dù hắn thực lực mạnh mẽ, nhưng ít nhất ta cũng `thầy ta ra nổi danh`; nhưng đối mặt đại ca, đối mặt gia đình Hoa Tả, ta lại phải dùng phương thức nào, để quyết đấu với người tình địch này đây?
Ta không biết, trong đầu rối bời; ta đi bộ ra ngoài trở về nhà máy vật liệu xây dựng, sau đó ngồi xuống trên bãi cỏ trong khu nhà xưởng hút thuốc.
Bầu trời chạng vạng xanh lạ thường, một đàn chim nhạn bay qua dưới ánh hoàng hôn đỏ rực; trong gió nhẹ thoang thoảng mang theo hương thơm của đất, khẽ lùa những sợi tóc trên trán ta. Ta không biết Hoa Tả sẽ lựa chọn thế nào, nhưng vô luận kết quả ra sao, ta đều sẽ tôn trọng ý kiến của nàng. Dù sao nàng không sao là tốt rồi, đây chẳng phải là điều ta ước mong hay sao?
Sau đó ta cứ nằm trên bãi cỏ mà cười, cũng không biết vì sao lại cười, có lẽ là đang chế giễu vận mệnh; ta luôn cố gắng như vậy để tìm kiếm một người, mong muốn một gia đình hạnh phúc, đầu tiên là Hà Băng, rồi lại là Hoa Tả; nhưng vận mệnh lại luôn trêu đùa ta, vào lúc ta tưởng như sắp dễ dàng có được, lại hung hăng giáng cho ta một đòn!
Cho đến ngày nay, ta đã sớm `da dày thịt béo`, năm đó cùng Hà Băng, những thời khắc gian nan như vậy còn vượt qua được, hiện tại gặp phải những chuyện này, lại nhằm nhò gì đâu?
Ta nằm đó, cười, nước mắt cũng tuôn rơi; về sau này, ta thật sự rất cảm tạ vận mệnh đã mang đến cho ta những gian truân này; bởi vì chịu đựng bao nhiêu khổ cực, sẽ tích lũy được bấy nhiêu bản lĩnh, dù lúc đó chưa thấy được hiệu quả, nhưng phần lớn sự tích lũy đều là `hậu tích bạc phát`.
Chẳng biết từ lúc nào, trên bãi cỏ trước mặt ta xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen, đôi giày này là đôi Hoa Tả đã mang trước khi bị bắt; sau đó là một chiếc quần tây màu đen, nàng ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ta mỉm cười.
Ta dụi dụi đôi mắt cay xè, cũng ngồi dậy khỏi mặt đất; nhưng cả hai không ai nói lời nào, nàng nhích lại gần ta, gối đầu lên vai ta.
Chỉ là ta cảm thấy có chút không tự nhiên, trước kia không có cảm giác này, nhưng bây giờ ba của Nha Nha đã trở về, ta và Hoa Tả thế này, lại có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm.
“Đình An nói ngươi biết rồi, tiểu nam nhân, có phải đang đau lòng không? Ngươi xem mắt ngươi kìa, đều khóc đỏ lên rồi.” Nàng nghiêng mặt về phía ta, đôi mắt mông lung ánh lên ý cười, rất dịu dàng đưa tay, muốn sờ lên gốc râu trên cằm ta.
Ta hơi né đi, cảm giác thật khó tả, sự thân mật này khiến ta có cảm giác tội lỗi; nhưng nàng vẫn cứ chạm được vào cằm ta, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, cứ thế nhẹ nhàng lướt qua; nàng nói: “Những ngày này vì chuyện của ta, thật sự là làm khổ ngươi rồi! Đình An nói ngươi lo lắng đến mức hai ngày gần như không ăn cơm, còn nói ngươi đi cầu xin Hà Băng; Thật xin lỗi, ngươi và Hà gia mâu thuẫn sâu sắc như vậy, lại vì ta……”
Ta hít một hơi thật sâu, rồi lại thở mạnh ra, cố gắng kìm nén cảm xúc nói: “Nàng không sao là tốt rồi, ta cũng chỉ bận rộn mù quáng, cuối cùng cũng chẳng giúp được gì; ngược lại, đại ca vừa ra tay liền giải quyết được tất cả vấn đề.”
Hoa Tả mỉm cười nhẹ, ta nghĩ lúc này nàng nhất định đang rất hạnh phúc! Khoản nợ nần đã được giải quyết, gia đình cũng đoàn tụ, còn có chuyện gì so với những điều này càng đáng để người ta vui mừng hơn đâu?
Nàng cúi đầu xuống, khẽ cắn bờ môi, đưa tay kéo cổ tay của ta, sau đó đặt lên đùi nàng, nói: “Trang Tranh biết chuyện của chúng ta, anh ấy cũng thấu hiểu, hơn nữa còn rất cảm kích ngươi đã chăm sóc ta. Ta đã nói với hắn như thế này, sau này Nha Nha sẽ do hắn chăm sóc, còn ta sẽ ở bên ngươi. Ta không thể mang tất cả mọi thứ đi, ít nhất phải để lại cho hắn một người thân.”
Nghe nàng nói vậy, cổ tay ta bỗng nhiên siết chặt, toàn thân đều nổi da gà! Ta không ngờ Hoa Tả sẽ đưa ra quyết định như vậy, nàng thật sự có một tấm lòng thiện lương và biết ơn.
Nhưng ta vẫn ép bản thân bình tĩnh lại, nói: “Là tình yêu sao? Hay là vì mang ơn? Thật ra ngươi không cần che giấu, những năm qua này, ngươi vẫn luôn chưa quên đại ca, ta có thể cảm nhận được điều đó.”
Nàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc của nàng, nàng nói: “Có quan trọng không? Ngươi vì ta, bỏ ra nhiều như vậy; một người phụ nữ như ta, tuổi tác lại lớn, quá khứ cũng chẳng vẻ vang gì, ta còn có lý do gì để đi làm tổn thương người đàn ông đối tốt với ta như vậy chứ? Ta không có tư cách làm như vậy, nói không yêu ngươi, đó cũng là không thể nào!”
Dừng một chút, nàng nhìn qua ta, rất tha thiết nói thêm: “Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa hai tình yêu, ta sẽ chọn người đàn ông đã kéo ta ra khỏi vực sâu, lựa chọn người đàn ông đã vì ta tìm lại con gái! Ta phải chứng minh với cuộc đời một điều: người tốt, ắt sẽ có hảo báo!”
Những lời này của nàng thật khiến ta vô cùng cảm động; cho dù tương lai thế nào, có câu nói này của Hoa Tả, ta đã cảm thấy mọi thứ đã bỏ ra đều đáng giá!
“Ngươi biết Nha Nha không? Mặc dù con bé đã chấp nhận Trang Tranh người cha này, nhưng nó vẫn đứng về phía ngươi! Con bé vừa khóc vừa nói với cha nó rằng ngươi đã không dễ dàng đến mức nào, bảo chúng ta tuyệt đối không được làm tổn thương ngươi! Thật ra trong lòng Nha Nha, ngươi còn thân thiết hơn cả chúng ta, ngươi mới là người thân của con bé.”
“Ta hiểu rồi, Nha Nha giống ngươi, rất trọng tình cảm.” Ta hít một hơi thật sâu nói.
“Không, con bé giống cha nó, ngươi tiếp xúc với Trang Tranh lâu ngày sẽ biết được cách làm người của anh ấy; anh ấy là loại người `Tích Thủy Chi Ân dũng tuyền tương báo`, ta cũng từng là một người phụ nữ hám lợi, sau khi chịu ảnh hưởng từ anh ấy mới dần dần thay đổi.” Hoa Tả mím môi nói.
Ta móc thuốc lá từ trong túi ra, châm lửa hút một hơi, nói: “Vậy còn đại ca? Ý kiến của hắn thế nào?”
Hoa Tả cười nhạt một tiếng: “Hắn cảm kích ngươi còn không kịp nữa là! Ta chỉ là... chỉ là lo lắng sợ ngươi chịu thiệt thòi, dù sao tuổi tác của ta bày ra ở đây rồi, qua 20 năm nữa, ngươi mới ngoài bốn mươi, đang độ tráng niên; còn ta thì đã gần 60, thành một lão bà rồi, ta chỉ là cảm thấy đến lúc đó, ta sẽ làm ngươi chịu thiệt!”
Nói đến đây, nàng vội vàng giải thích thêm: “Ngươi đừng hiểu lầm ý của những lời này, ta chỉ là đứng trên góc độ của ngươi, muốn ngươi suy nghĩ thận trọng! Nếu như ngươi nguyện ý cưới ta, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai; Bên Trang Tranh cũng đã nói, hắn có thể cùng ta làm thủ tục ly hôn bất cứ lúc nào.”
Vừa dứt lời, một chiếc Rolls-Royce từ cổng nhà máy lái vào; chiếc xe dừng ở ven đường, bên ngoài bãi cỏ, đại ca dắt Nha Nha xuống xe, đi thẳng về phía ta bên này.
Các huynh đệ, chương tiếp theo lúc 2 giờ nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận