Thiếu Niên Hành

Chương 423.chớ cùng nữ nhân giảng đạo lý

Chương 423: Đừng bao giờ giảng đạo lý với phụ nữ
Lúc đó ta vừa tắm xong, mới về giường nằm xuống, chân còn chưa khô hẳn thì điện thoại bên cạnh liền reo lên.
Nhìn lên màn hình điện thoại di động, hiển thị đúng hai chữ “Lâm Giai”, lúc đó da đầu ta tê rần! Là nàng liên lạc với ta sao? Hay là mẹ của nàng? Phượng Di không biết số của ta, nên ta kết luận, chính là bản thân nha đầu ấy.
Lúc nhấc máy ta có chút bối rối, không biết nên nói gì; ta hy vọng nàng trở về, dù ta cũng yêu Hà Băng, nhưng điều đó cũng không bằng được món nợ tình cảm của ta với Lâm Giai! Ta muốn chăm sóc nàng, che chở nàng cả đời, chỉ cần nàng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia im lặng, ta vội nói: “Giai Giai, là ngươi phải không?” Nàng lúc này mới lên tiếng, giọng nói cực độ khàn khàn, tái nhợt: “Ngốc đại cá tử, có lẽ... có lẽ hôm ở khách sạn, ta thật sự hiểu lầm ngươi!” Nghe nàng vừa mở lời đã thân mật như vậy, trái tim treo lơ lửng của ta mới từ từ hạ xuống! Nhưng mà cũng đúng thôi, Lâm Giai thông minh như thế, sao lại có khả năng nghĩ mãi không ra đó là hiểu lầm cơ chứ? Nếu ta thật sự muốn làm gì với Hà Băng, thì căn bản đã không nói cho Khương Tuyết biết.
“Không sao đâu, đều qua cả rồi! Ny Nhi, ngươi vẫn ổn chứ? Ta nghe giọng ngươi sao lại mệt mỏi thế?” Nắm chặt điện thoại, ta kích động đến đổ mồ hôi.
“Ngốc đại cá tử, lần này cha ta là muốn làm thật rồi! Ngươi tới đón ta được không? Ta đi với ngươi, ta không muốn ở lại nhà, nhưng ngoài chỗ ngươi ra, ta cũng không còn nơi nào khác để đi. Ta hiện tại cô độc lắm, đặc biệt muốn tìm một người, ôm khóc một trận thật to.” Nàng nghẹn ngào, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Ta cũng nghẹn ngào xoa mũi nói: “Ngươi lúc nào cũng có thể tới mà! Cô nàng ngốc, ngươi có thể không cần ta, rời xa ta, nhưng ta sẽ mãi mãi không bao giờ bỏ rơi ngươi! Ta đã nói sẽ không vứt bỏ ngươi thì tuyệt đối sẽ không!” Nàng vội vàng nói tiếp: “Vậy ngươi có thể cung cấp hàng cho cha ta được không? Mấy ngày nay, nhà chúng ta đã bồi thường rất nhiều tiền; Hắc Thạch còn đang không ngừng ép giá, người chú họ kia của ta còn đào đi rất nhiều khách hàng cũ của công ty! Nếu không cha ta cũng sẽ không gấp gáp như vậy, ép ta thành thân với Triệu Hoa Dương! Nhất là hôm nay, Triệu Hoa Dương đã đến nhà ta, hạ sính lễ rồi!” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ phải đi đăng ký kết hôn, rồi sẽ phải tổ chức hôn lễ; cha hiện tại cũng đang bận rộn cùng người bên Hoa Dương, chuẩn bị chuyện công ty lên sàn! Ca, không còn thời gian nữa đâu, ngươi nhất định phải ra tay vào lúc này, xóa bỏ nỗi lo của cha ta, nếu không, ta thật sự phải lấy chồng đó!” Lúc đó ta cũng sốt ruột, không ngờ Lâm Kiến Chí lại chơi thật như vậy, đến cả sính lễ của đối phương cũng nhận; ta liền vội nói: “Nha đầu, ngươi yên tâm đi, ta và cha ngươi có giao ước, hắn tuyệt đối sẽ không để ngươi gả cho Triệu Hoa Dương! Nếu không, ta sẽ giúp Hắc Thạch đối phó hắn!” “Ngươi có ý gì?!” Lâm Giai nghe không hiểu, lập tức gào lên với ta một câu; “Ngươi và cha ta rốt cuộc đã giao ước cái gì?” Ta nghĩ Lâm Giai nhất định có thể hiểu được khổ tâm của ta, thế là ta liền đem cuộc nói chuyện ngày đó với Lâm Kiến Chí giải thích lại một lần cho Lâm Giai; cuối cùng ta nói: “Giai Giai, mẹ ngươi thật sự là người của thế lực hắc ám kia! Hôm nay chúng ta gặp mặt, nàng đã thừa nhận rồi!” Lâm Giai thở hổn hển, đau khổ khôn xiết nói: “Vậy chứng cứ đâu? Ngươi nói mẹ ta là người xấu, ngươi đưa chứng cứ cho ta được không?” Ta hết cách nói: “Lúc đó nàng bảo ta tắt điện thoại, ta cũng không có cách nào ghi âm; nhưng sự thật chính là như vậy, nàng muốn khống chế toàn bộ Lâm Thị Tập Đoàn!” “Ngươi điên rồi sao! Mẹ ta và cha ta là người một nhà cơ mà; Lâm Thị Tập Đoàn vốn là của nhà chúng ta, nàng cần gì phải đoạt quyền từ tay cha ta? Còn nữa, ngươi bảo cha ta dùng hôn nhân của ta để thăm dò mẹ ta, cái loại chủ ý ngu ngốc này mà ngươi cũng nghĩ ra được à?” Nàng chất vấn ta với vẻ cực kỳ khó hiểu.
“Giai Giai, ta chỉ muốn để ngươi thấy rõ mẹ ngươi rốt cuộc là ai! Nàng lợi dụng ngươi, cũng lợi dụng ta, nàng không hoàn mỹ như ngươi tưởng tượng đâu! Hơn nữa, cha ngươi đã đồng ý với ta, chỉ là diễn kịch thôi, hắn sẽ không thật sự gả ngươi đi! Huống hồ hắn muốn gả, mẹ ngươi cũng sẽ nhảy ra ngăn cản!” Dừng một chút, ta nói tiếp: “Bởi vì mẹ ngươi là người không muốn nhìn thấy nhất Lâm Thị và Hoa Dương liên hôn, càng không muốn thấy Lâm Thị dựa vào cây đại thụ Hoa Dương này, thậm chí là đưa ra thị trường đầu tư! Ngươi tuyệt đối an toàn, cho nên không cần lo lắng gì cả; việc giúp đỡ thì ta nhất định sẽ giúp, nhưng phải đợi đến khi mẹ ngươi lộ mặt thật ra; mà ta đoán ngày đó hẳn sẽ không quá xa đâu.” Thế nhưng Lâm Giai lại đột nhiên khóc rống lên: “Hướng Dương, ngươi còn là người không? Việc nhà của chúng ta, ngươi cũng muốn nhúng tay vào à? Ngươi không phải là muốn phá tan nhà ta ra thì mới cam tâm đúng không?” “Ta không có ý đó, là mẹ ngươi đang gây rối! Nếu ngày nào đó, ngươi biết thân phận thật sự của Phượng Di, biết những việc nàng đã làm, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu! Đến lúc đó, ngươi có thể tự mình lựa chọn, nếu đến bên cạnh ta, ta nhất định không phụ ngươi; nếu như ngươi vẫn khăng khăng ở cùng mẹ ngươi, vậy ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của ngươi.” “Ngươi đúng là đồ vương bát đản! Hướng Dương, ta nhìn lầm ngươi rồi! Ngươi không phải nhắm vào cha ta thì cũng là nhắm vào mẹ ta, ngươi không yêu ta thì cứ nói thẳng, việc gì phải tìm những lý do què quặt này? Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn có Hà Băng, ta biết cả mà. Thôi đi, ta tuyệt vọng rồi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi…” Nói xong nàng liền cúp điện thoại! Ta vội vàng gọi lại cho nàng, nhưng nàng lại tắt máy.
“Đừng bao giờ giảng đạo lý với phụ nữ.” Chỉ là câu chân lý này, lúc đó ta còn chưa nghe qua; nếu như ta có thể dỗ dành nàng một chút, nói thuận theo ý nàng, thậm chí trước tiên kéo nàng về bên cạnh mình, sau đó từ từ giải thích, có lẽ đã không xảy ra chuyện sau này.
Thế nhưng ta ơi là ta, thật đúng là một gã trai thẳng sắt thép, tại sao ta lại cứ phải cùng Lâm Giai so đo đúng sai cơ chứ?! Tại sao ta lại phải dùng lời nói để cố gắng thuyết phục nàng?
Thời gian thoáng chốc, một tháng đã trôi qua; những ngày này, ta mặc dù có chìa khoá nhà Hà Băng, nhưng chưa từng đến đó! Bởi vì ta vẫn muốn giữ lại một trái tim thuần khiết cho Lâm Giai, ta mong mỏi có ngày nàng sẽ trở về, cùng ta hòa hợp như xưa!
Khi đó Thượng Đức đã bắt đầu bơm tiền vào công ty; bởi vì quy mô nhà xưởng mở rộng, thực lực tổng hợp của công ty mạnh lên, chúng ta cũng chính thức đổi tên xí nghiệp thành “Hứa Thành Phượng Hoàng Tập Đoàn”, đồng thời sáp nhập nhà máy vật liệu xây dựng thành công ty con của Phượng Hoàng Tập Đoàn.
Đặt cái tên này không có quá nhiều ý nghĩa sâu xa; thứ nhất là cảm thấy êm tai, thứ hai là để hô ứng với bên Kim Xuyên; quan trọng nhất là, Phượng Hoàng lợi hại hơn Khổng Tước, ta cảm thấy cái tên này có thể ép đối phương một bậc!
Ngày đó công ty treo lại bảng tên, pháo hoa nổ vang! Đại biểu các xí nghiệp đến chúc mừng cũng gần như đạp nát ngưỡng cửa, khung cảnh vô cùng náo nhiệt; tựa như mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, có Thượng Đức chống lưng, chúng ta càng thêm vững tâm.
Nhưng đúng vào giữa trưa, khi công ty đang mở tiệc chiêu đãi quý khách, ta lại nhận được một tin tức ngũ lôi oanh đỉnh!
“Lâm Kiến Chí bị bắt vì gian lận tài chính, kế hoạch đưa Lâm Thị Tập Đoàn ra thị trường đầu tư phá sản; Thiên kim Lâm Thị nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp quản Lâm Thị vật liệu xây dựng!” Đây là tiêu đề trang nhất của Hứa Thành Thương Báo ngày hôm đó.
Các huynh đệ, tối nay năm chương đã xong, chúng ta ngày mai tiếp tục cập nhật nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận