Thiếu Niên Hành

Chương 389.Lâm Giai rùng mình

Chương 389: Lâm Giai rùng mình
Có lẽ hôm đó chúng ta đều không đủ bình tĩnh, ta đợi Lâm Giai bên ngoài phòng ăn đến trưa, nhưng nàng vẫn không hề ra gặp mặt.
Đến lúc chạng vạng tối, Triệu Hoa Dương ra lấy xe, thấy ta vẫn chưa rời đi, hắn còn hung tợn lườm ta một cái; sau đó hắn lái xe đến cửa nhà hàng, Lâm Giai bước ra; vì ta đứng ở xa, nên lúc vội vàng chạy tới, Lâm Giai đã lên xe, đi cùng Triệu Hoa Dương.
Ta gọi điện thoại cho nàng, nhưng nàng không trả lời; ta gọi lại, thì nàng tắt máy luôn; sự chiến tranh lạnh này của nàng khiến trong lòng ta có một cảm giác không nói thành lời, vừa rối rắm, đau khổ, lo được lo mất, lại vừa xen lẫn một chút phẫn nộ.
Sự việc rõ ràng không phải như nàng nghĩ, ta và Hà Băng dù ăn cơm ở địa điểm sai lầm, nhưng chúng ta không hề làm gì cả; đã không bị bắt gian tại giường, cũng không có tình tứ gì, chúng ta chỉ ăn cơm mà thôi; Lâm Giai là cô gái thông minh như vậy, sao trong vấn đề tình cảm lại cứ cố chấp như thế chứ?
Nói thì nói vậy, nhưng mấy ngày sau đó, ta vẫn tiếp tục gửi tin nhắn giải thích cho nàng; ta tuy ăn nói vụng về, nhưng khả năng viết lách không tệ, ta đã giải thích toàn bộ chuyện hôm đó định hẹn hò với nàng, sau đó lại gặp Hà Băng gọi đến, không sắp xếp được thời gian nên mới phải gặp Hà Băng trước, tất cả đều giải thích cho nàng qua tin nhắn một lượt, nhưng nàng vẫn không hề trả lời.
Khương Tuyết cũng vì chuyện này mà tức giận, buổi tối ở căn phòng thuê của chúng ta, nàng cứ lải nhải mắng ta một trận, còn nói ta đúng là đồ “Móc hàng”, sao cứ phải tranh chấp cao thấp về cái bữa ăn 160 đồng kia.
Thật ra ta cũng không phải muốn tranh hơn thua, người bình thường chắc cũng sẽ giống ta thôi?! 160 đồng tiền, tuy không phải con số lớn, nhưng dù gì cũng ăn được một bữa ra trò; ta từng trải qua thời gian khổ cực, 160 đồng đủ cho ta trang trải sinh hoạt phí hai tuần ở đại học.
Khương Tuyết gọi điện thoại cho Lâm Giai, nàng cũng không nghe máy; sau đó Khương Tuyết khuyên ta: “Ngươi cũng đừng nổi nóng, Lâm Giai mới 21 tuổi, cô nương tầm tuổi này đang là lúc hay dỗi hờn, giận lẫy; chắc là đợi mấy hôm nữa bình tĩnh lại, nàng sẽ tha thứ cho ngươi thôi.” Ta dựa vào cửa sổ phía bắc, hút thuốc không nói gì; bởi vì con người một khi đã nảy sinh mâu thuẫn, sẽ hay bới móc lỗi lầm của đối phương, đây là tính xấu phổ biến của con người, không liên quan đến tố chất. Nên lúc đó ta lại nghĩ đến lời của Trang Tranh Ca, nhớ lại lời Đình An khuyên bảo.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến hội chợ máy móc toàn quốc; Đình An trước đó có nói với ta, nếu Lâm Giai có vấn đề, vậy nàng chắc chắn sẽ giở trò xấu trước hội chợ, để cản trở việc nghiên cứu phát minh chương trình cánh tay máy của ta; cho nên ta đang nghi ngờ, liệu nàng có thật sự như lời Đình An nói, mượn cớ để cản trở ta tham gia triển lãm, hoặc khiến ta thua Huy Càng trong việc giành quyền độc quyền?!
Ta định nói sự nghi ngờ này cho Khương Tuyết nghe; nhưng vừa mới mở miệng nửa câu, đã bị Khương Tuyết chặn lại: “Hướng Dương, ngươi đừng có nghĩ bậy, Lâm Giai là người thế nào, chẳng lẽ chính ngươi còn không rõ sao? Ngươi nghĩ nàng có thể bán đứng ngươi không? Dù sao ta cũng không tin!” Lời Khương Tuyết nói như vậy, trong nháy mắt lại dẹp tan nghi ngờ trong ta, nàng nói không sai, Lâm Giai dù có chết cũng không thể nào bán đứng ta, giống như ta xưa nay cũng sẽ không bán đứng nàng, chúng tôi có sự tin tưởng lẫn nhau như vậy! Có lẽ nàng không để ý đến ta, chỉ là vì đang giận dỗi trẻ con mà thôi.
Vì thế ngày hôm sau, ta lại nhắn tin cho Lâm Giai, những gì cần giải thích, trước đó ta đều đã giải thích cả rồi; nên lần này ta đi thẳng vào vấn đề, nói với nàng về việc muốn cung cấp hàng cho tập đoàn Lâm Thị.
Nàng vẫn không trả lời ta, mà là ba của nàng, Lâm Kiến Chí, gọi điện thoại đến cho ta; điều này cũng chứng tỏ, Lâm Giai có đọc tin nhắn, nàng đã chuyển lời cho Lâm Kiến Chí, để ông ấy đến nói chuyện hợp tác với ta.
Sáng hôm đó, Lâm Kiến Chí dẫn theo ba chiếc xe, gần như gồm toàn bộ quản lý cấp cao của Lâm Thị Kiến Tài Thành, đến nhà máy vật liệu xây dựng của chúng ta tham quan.
Lúc gặp mặt ông ấy rất nhiệt tình, vừa tháo kính râm xuống liền bắt tay ta; trong lúc đó ta còn giới thiệu Tống Thúc và Hồ Thúc cho ông ấy, Lâm Kiến Chí trước kia rất kính trọng Hải Lan Đạt, và càng kính trọng Tống Thúc hơn; khi biết hai người họ chính là người sáng lập Hải Lan Đạt, hiện cũng đang làm việc trong nhà máy của ta; rõ ràng, Lâm Kiến Chí lại càng xem trọng ta hơn một chút.
Ta dẫn họ đi thăm xưởng của nhà máy vật liệu xây dựng, nhóm lãnh đạo của Lâm Thị đều giơ ngón tay cái khen ngợi việc quản lý, sản xuất và sản phẩm của nhà máy chúng ta; Lâm Kiến Chí còn cảm khái nói: “Chỉ là quy mô hơi nhỏ một chút, nếu có thể tiếp tục mở rộng kinh doanh, nhà máy này của các ngươi, sớm muộn cũng có thể lọt vào Top 100 xí nghiệp của Hứa Thành.” Ta hiểu ý ông ấy, Lâm Kiến Chí dường như vẫn chưa từ bỏ ý định góp cổ phần vào nhà máy vật liệu xây dựng; đứng sang một bên, ta rất lễ phép nói: “Bên Thượng Đức đã cam đoan, sau này sẽ tiếp tục rót thêm vốn đầu tư; cho nên Lâm Thúc, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng ta sẽ trở thành Top 100 xí nghiệp.” Sau khi tham quan xong, chúng tôi đến phòng họp để họp bàn; bởi vì liên quan đến vấn đề cung cấp hàng lâu dài giữa hai công ty, nên đôi bên đều khá thận trọng khi đàm phán. Mấu chốt vẫn là vấn đề tiền bạc, Lâm Kiến Chí tuy kính trọng Tống Thúc, nhưng về mặt phân chia lợi ích, ông ấy rõ ràng không muốn nhượng bộ, hơn nữa còn có ý muốn ép giá cung cấp hàng của chúng ta.
Do đó lần gặp mặt đầu tiên, nói chuyện không được tốt đẹp cho lắm, nhưng hai bên cũng đều để lại đường lui, không nói lời tuyệt tình; để tỏ thành ý, ta còn đồng ý với Lâm Kiến Chí, sẽ sản xuất trước một lô vật liệu xây dựng để ông ấy dùng thử; nếu hiệu quả tốt, chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng giá cả.
Việc đàm phán làm ăn lớn đều có một quá trình thăm dò và xem xét lẫn nhau, bởi vì chuyện này sẽ liên quan đến việc hợp tác trong năm năm, thậm chí mười năm tới; cho nên ta cũng không dám lơ là, tuy là giúp đỡ nhà họ Lâm, nhưng về mặt lợi ích, ta cũng không thể chịu thiệt; dù sao trong công ty của ta còn có bao nhiêu nhân viên cần phải nuôi sống.
Lúc tiễn Lâm Kiến Chí lên xe, ta thăm dò hỏi một câu: “Lâm Thúc, Lâm Giai mấy hôm nay thế nào ạ?” Ông ấy sững lại một chút, rồi cười gượng nói: “Cũng không biết nó mỗi ngày bận bịu cái gì, cứ ở lì trong nhà của mình, đúng là cửa lớn không ra, nhị môn không bước.” nói xong ông ấy liền đi, xem ra ông ấy vẫn chưa biết mâu thuẫn giữa ta và Lâm Giai.
Thời gian thoáng cái đã trôi, chỉ còn một ngày nữa là đến hội chợ máy móc toàn quốc! Lâm Giai vẫn chưa lộ diện, điều này khiến lòng ta bắt đầu thấp thỏm không yên, bởi vì chương trình Lâm Giai viết trước đó ít nhiều vẫn còn chút vấn đề; tuy không ảnh hưởng đến việc sử dụng, nhưng chúng ta muốn cạnh tranh với Huy Càng, rất có thể chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ khiến chúng ta thua cuộc, hoàn toàn mất đi quyền độc quyền nắm giữ.
Buổi trưa Trang Tranh Ca và mọi người đến, Hoa Tả và Nha Nha cũng tới; ta vội bảo Khương Tuyết sắp xếp xe, ra sân bay đón họ.
Mấy tháng không gặp, Nha Nha trông cao lên hẳn, nàng nhìn thấy ta, lập tức sà vào lòng ta, bật khóc ngay tại chỗ.
Tiểu cô nương quả là như vậy, rất dễ rơi nước mắt, ta có thể cảm nhận được nàng vẫn luôn nhớ nhung ta, đặc biệt cần người ca ca này là ta.
“Có phải không chịu ăn cơm đàng hoàng không hả? Sao mà vẫn gầy như vậy?” ta ôm nàng, nắn nắn cánh tay nàng nói.
Hoa Tả giúp Trang Tranh Ca cất hành lý vào cốp sau xe xong, liền cười nói với ta: “Con bé này lớn nhanh quá, chỉ có điều không thấy béo lên; nhưng như vậy cũng tốt, tiểu cô nương mảnh mai một chút mới được người ta yêu thích.” Hoa Tả cười với ta, người yêu cũ, giờ gặp lại, tình yêu khi xưa đã chuyển thành tình thân; nhất là khi thấy bụng dưới Hoa Tả hơi nhô lên, ta càng không muốn nhớ lại chuyện cũ, mà chỉ muốn xem nàng như chị gái ruột; bởi vì nàng và Trang Tranh Ca sắp sinh đứa thứ hai.
Sau khi lên xe, ta và Trang Tranh Ca ngồi cùng nhau tán gẫu, lúc nhắc đến Lâm Giai, Trang Tranh Ca gần như nói chắc như chém đinh chặt sắt: “Vậy thì không sai vào đâu được, Lâm Giai chắc chắn là nội ứng, ngày mai là hội chợ máy móc rồi, mà đến hôm nay nàng vẫn biệt tăm biệt tích, ngươi thấy chuyện này có bình thường không?” Các huynh đệ, chương tiếp theo lúc 12 giờ nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận