Thiên Uyên

Chương 1892: Cần phải đi

Chương 1892: Cần phải đi
“Vậy thì nhận lấy đi.” Trần Thanh Nguyên nói ra lời này, không cho phép ngỗ nghịch. “Nhận đi a, thứ này đối với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.” Lão Hắc bắt lấy Đế đạo bản nguyên, lập tức đưa đến mi tâm Mạc Linh Lung. “Huynh đệ, cảm tạ.” Tiếp đó, lão Hắc quay đầu nhìn Trần Thanh Nguyên, mười phần cảm kích. Mạc Linh Lung đột nhiên bị Đế đạo bản nguyên đập một cái, toàn thân như phải chịu sức ép của vô số ngọn núi khổng lồ, mười phần khó chịu, cơ thể hơi run rẩy, cắn chặt hàm răng, nói không nên lời nửa câu. Nàng liếc qua lão Hắc, mang theo vài phần ý oán trách. Coi như không cần khách sáo, tốt xấu gì cũng nên nhắc nhở một tiếng trước chứ. Không có bất kỳ chuẩn bị nào, lấy trình độ huyết mạch cùng cảnh giới tu vi của Mạc Linh Lung, nào đâu đỡ nổi một tia lực lượng Đế đạo bản nguyên này. Nếu không phải nàng cắn răng chống đỡ, bây giờ đã mềm liệt trên mặt đất rồi. Ngay trước mặt vạn giới quần hùng, mất hết tôn nghiêm. Chờ đó lão nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận