Thiên Hải Tiên Đồ

Chương 227: Xuất thủ

**Chương 227: Ra Tay**
Một vùng hải vực xa lạ.
Lý Thanh mặc hắc bào đứng trên mặt biển.
Theo tình báo Y Vạn Thanh cung cấp, Ti Đồ Dương lần này muốn đích thân tọa trấn một chuyến thuyền buôn linh chu ra khơi.
Dựa theo lộ tuyến của linh chu, chắc chắn phải đi qua vùng biển này.
Hắn lần này chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng kết thúc trận chiến.
"Đến rồi."
Lý Thanh nhìn thấy phía xa có một đoàn bốn năm chiếc linh chu đang lái về phía này.
"Hộ pháp đại nhân, ta thấy phía trước hình như có một bóng người."
Nhìn thấy một bóng đen mặc hắc bào chặn ngay giữa vị trí di chuyển của linh chu, lập tức có tin tức truyền đến tai Ti Đồ Dương.
"Có người chặn đường?"
Ti Đồ Dương lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn đi ra phía ngoài linh chu.
Theo lẽ thường, tu sĩ Trúc Cơ ở khu vực này hắn đều đã từng gặp qua. Tuy nhiên, hiện tại do quan hệ với âm sát mê vụ, khu vực này cũng xuất hiện không ít tu sĩ Trúc Cơ lạ mặt khác.
"Chẳng lẽ lại có kẻ cố ý gây sự?"
Mang theo nghi hoặc, Ti Đồ Dương nhanh chân bước lên boong tàu phía trước.
Khi hắn lên đến boong tàu, nhìn thấy thân ảnh mặc hắc bào kia chặn ngay ở giữa.
"Không biết phía trước là vị đạo hữu nào, chúng ta là thuyền hàng của Y gia, mong đạo hữu tạo điều kiện."
Ti Đồ Dương quan sát Lý Thanh một chút, vẫn không nhìn ra có điểm gì đặc thù.
Một lúc lâu sau, Ti Đồ Dương thấy linh chu càng lúc càng đến gần, bóng đen phía trước vẫn không có phản ứng.
Thấy cảnh này, Ti Đồ Dương trong lòng nổi lên mấy phần tức giận.
Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, rơi xuống phía trên linh chu.
Sau đó, hắn khoát tay ra hiệu cho đám linh chu phía sau dừng lại.
"Đạo hữu có chuyện gì có thể nói thẳng, cố ý chặn ở đây e rằng không hay."
Trong lời nói của Ti Đồ Dương mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Hắn vừa rồi quan sát phát hiện, khí tức xung quanh người này tản ra dường như cũng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Thấy tình huống này, trong lòng hắn yên ổn được đôi chút.
Nếu như cùng là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, hắn vẫn có mấy phần tự tin.
"Phía trước vị đạo hữu kia có chuyện gì có thể nói thẳng."
Theo tiếng hô lớn này, thân ảnh mặc hắc bào trước mặt rốt cục đã có phản ứng.
Chỉ thấy tu sĩ hắc bào kia xoay người lại, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.
Sau đó, hắn lạnh lùng phun ra bốn chữ:
"Tiễn ngươi lên đường."
"Oanh."
Pháp lực xung quanh bỗng nhiên bộc phát.
Thân ảnh mặc hắc bào đối diện hóa thành một đạo độn quang, trực tiếp khống chế một kiện cực phẩm pháp khí lao về phía Ti Đồ Dương.
"Tình huống gì thế này?"
Ti Đồ Dương thấy cảnh này trong lòng bối rối.
Pháp lực uy thế bộc phát ra từ người này không hề kém hắn chút nào.
Bích Thủy Tinh kiếm trên không trung phát ra một trận duệ minh, sau đó vẽ ra một đạo kiếm mang lóe sáng chém về phía Ti Đồ Dương.
Ti Đồ Dương không dám khinh thường, lập tức phóng ra một kiện cự thuẫn đang bốc cháy liệt diễm.
Trong nháy mắt, hai kiện pháp khí va chạm vào nhau.
Lúc này, bên ngoài cơ thể Lý Thanh bắt đầu xuất hiện từng đạo hồ quang điện màu tím.
Thân ảnh của hắn trên không trung lại trở nên nhanh hơn mấy phần.
Một bóng người màu tím lao thẳng về phía Ti Đồ Dương.
"Không hay."
Sắc mặt Ti Đồ Dương đại biến.
Khí tức người này tản ra lại là một vị trung giai thể tu.
Đây chính là hiếm thấy hơn rất nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
"Tử Lôi Chưởng."
Lý Thanh khẽ động trong lòng.
Giữa không trung lập tức hiện lên một bàn tay lớn màu tím to gần trượng.
Tử Lôi Chưởng mang theo khí thế núi cao áp đỉnh vỗ về phía hộ thuẫn của Ti Đồ Dương.
Oanh!
Sau va chạm lớn.
Pháp khí phòng ngự Ti Đồ Dương vừa tế ra lập tức bắt đầu linh quang lập lòe, xem ra việc đồng thời đối mặt với công kích của pháp khí Bích Thủy Tinh kiếm và Tử Lôi Chưởng đã trở nên gắng gượng.
"Không được, phải tìm cơ hội nhanh chóng thoát khỏi nơi này."
Đây là ý nghĩ lập tức lóe lên trong lòng Ti Đồ Dương.
Còn người thì còn hy vọng (*).
Người trước mắt cực kì khủng bố, không những là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mà còn là một vị trung giai thể tu, thậm chí tu vi thể tu còn nắm giữ Lôi hệ lực lượng cường đại.
Hiếm thấy như vậy, bản thân không thể uổng công bỏ mạng tại đây.
Nhưng vào lúc này, pháp khí trên không trung đã triền đấu với khiên phòng vệ của Ti Đồ Dương mấy lần.
Những chiếc linh chu của Y gia trước đó đã sớm biến mất không thấy tăm hơi. Dù sao, hai tu sĩ Trúc Cơ đại chiến, bọn hắn lưu lại cũng vô dụng.
Tử Lôi Chưởng trên không trung của Lý Thanh không chút khách khí liên tục vung ra.
Xem bộ dáng là muốn nhanh chóng chém g·iết Ti Đồ Dương.
Đúng lúc này, Ti Đồ Dương phóng ra một tấm phù lục màu đỏ.
Chỉ thấy linh phù bỗng nhiên bộc phát, tạo thành một con Giao Long do liệt diễm tạo thành trước mặt hắn, sau đó hung hăng nhào về phía Lý Thanh cắn tới.
Lý Thanh liên tục công kích, thậm chí không cho Ti Đồ Dương cơ hội thoát đi.
Vì tranh thủ một tia thời gian, hắn đành phải tế ra một tấm nhị giai phù lục mà mình trân tàng bấy lâu.
Nhìn thấy linh phù tấn công mình, Lý Thanh sắc mặt bình tĩnh. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên vươn cánh tay, Lôi Linh Quyết trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
Lốp bốp!
Lượng lớn lôi đình chi lực màu tím bỗng nhiên bộc phát.
Một tấm chắn do lôi điện màu tím tạo thành xuất hiện trước mặt hắn.
Một bên khác, Ti Đồ Dương rốt cục cũng có thể thở ra một hơi.
Những đòn công kích liên tục, không ngừng nghỉ của Lý Thanh khiến hắn khó mà chống đỡ.
"Hừ, đáng c·hết."
Ti Đồ Dương giận mắng trong lòng.
Không ngờ lại gặp phải ở đây một tu sĩ Trúc Cơ ra tay tàn nhẫn như vậy, còn là một tu sĩ Trúc Cơ thể pháp song tu.
Đồng thời, pháp lực người này sử dụng cực kỳ âm hàn, dường như có loại cảm giác quen thuộc.
Không đợi thân hình hắn thoát đi, trên đỉnh đầu hắn đã xuất hiện mấy đạo hàn mang.
Nhìn kỹ chính là Huyền Băng Chùy.
"Huyền Băng Chùy."
Ti Đồ Dương lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Liên tưởng đến vị khách đến thăm kia xuất hiện trong gia tộc trước đó.
"Đạo hữu có phải đến từ Thiên Thủy Ngự Linh Tông? Tại hạ không phải người ngoài."
Ti Đồ Dương nhanh chóng hô về phía Lý Thanh.
Hắn kêu lên khiến Lý Thanh khẽ nhíu mày, không ngờ người này lại cơ cảnh như thế, lập tức nhận ra lai lịch của hắn.
"Nhưng mọi chuyện kết thúc như vậy."
Lý Thanh ánh mắt âm hàn nhìn Ti Đồ Dương.
Thần hồn công kích từ Thái Âm Luyện Thần bí pháp bỗng nhiên phát động.
Chỉ thấy trên không trung lập tức xuất hiện một đạo âm hàn vô hình. Thần hồn bí pháp Âm Hồn Tiên bỗng nhiên quật về phía Ti Đồ Dương.
Ti Đồ Dương đang đau khổ cầu xin tha thứ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"A."
Lúc này, Ti Đồ Dương đã quên mất nguy hiểm xung quanh, hắn ôm lấy đầu mình, thân thể lắc lư.
Trong lúc bất tri bất giác, một tia khí âm hàn đã hình thành một lớp băng sương trên đầu hắn.
"Sưu sưu."
Ba đạo hàn mang lấp lóe của Huyền Âm Chùy đã lao về phía Ti Đồ Dương.
Để triệt để phá hỏng đường lui của Ti Đồ Dương, Lý Thanh liên tục tung ra hai lần Tử Lôi Chưởng.
"Không cần."
Không!
Một tiếng hét thảm.
Ba viên Huyền Băng Chùy đã xuyên thủng yết hầu Ti Đồ Dương.
Sau đó, Tử Lôi Chưởng lập tức chôn vùi tia sinh cơ cuối cùng của hắn.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Ti Đồ Dương vừa mới c·hết đi, hiển nhiên thần hồn của hắn còn chưa tiêu tán.
Một lá cờ nhỏ màu xám hiện lên.
Sau đó, Quỷ Vương Phiên nhanh chóng cuốn về phía Ti Đồ Dương.
Chiến trường xung quanh đang nhanh chóng được quét dọn sạch sẽ.
Mặt biển cũng dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng.
(*) Giữ lại thanh sơn tại không sợ không có củi đốt: Còn người thì còn hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận