Thiên Hải Tiên Đồ

Chương 129: Tình đấu

**Chương 129: Tình đấu**
Nghe được động tĩnh phía trước, Lý Thanh nhanh chóng dừng bước.
Xem ra là ở gần hòn đảo nơi mình rơi xuống còn có tu sĩ khác.
Trong mắt Lý Thanh lóe lên một tia tinh quang, nhanh chóng thu liễm toàn bộ khí tức của mình, từ từ di chuyển về phía trước.
"Sư huynh, ngươi muốn làm gì?"
Hai nam tử thân mang đạo bào Tử Vân Tông đang giằng co lẫn nhau.
Một người trong đó có vẻ ngoài anh tuấn, làn da trắng nõn, người còn lại giằng co với hắn thì tướng mạo phổ thông hơn một chút, chiếc mũi to càng lộ vẻ rõ ràng.
Vị tu sĩ Tử Vân Tông có sắc mặt anh tuấn lúc này khóe miệng lộ ra một tia máu tươi.
Trên chiếc trường bào màu tím nhạt có thể nhìn thấy một vết roi rõ ràng.
"Sư đệ, tại sao ngươi cứ quấn lấy Chiếu Nguyệt sư muội?"
Vị tu sĩ Tử Vân Tông đối diện mang ánh mắt cừu hận nhìn nam tử bị thương.
"Sư huynh, ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Chiếu Nguyệt sư muội vốn cùng ta tình đầu ý hợp, sao lại là dây dưa?"
"Hai ta vốn là tình như thủ túc, đây là vì cái gì?"
Tu sĩ anh tuấn không thể tưởng tượng nổi nhìn sư huynh của mình.
Hai người cùng một nhóm đệ tử bái nhập Tử Vân Tông, sau khi trò chuyện lại càng tâm đầu ý hợp liền trở thành bạn bè thân thiết.
Lúc đầu hai người rơi xuống những địa phương không khác nhau lắm, sau khi hội hợp, nam tử còn dự định trao đổi về hành trình tiếp theo, không ngờ vị sư huynh vốn là bạn bè thân thiết lại đột nhiên ra tay công kích mình.
"Sư đệ, ngươi ngàn vạn lần không nên tranh giành Chiếu Nguyệt sư muội với sư huynh."
"Nếu không phải tại ngươi, Chiếu Nguyệt sư muội đã sớm ở cùng với ta."
"Có thể hết lần này đến lần khác lại là ngươi."
"Ngươi ỷ vào thiên phú xuất chúng của mình, lại thêm tướng mạo anh tuấn, vậy mà dám cướp đoạt tình cảm chân thành của sư huynh."
"Ngươi đáng chết."
Tu sĩ Tử Vân Tông đối diện càng nói càng kích động, trong mắt càng lộ vẻ cừu hận nhìn sư đệ của mình.
Tình nghĩa bạn bè thân thiết trước đó, sau khi hắn và Chiếu Nguyệt sư muội ở cùng nhau đã sớm tan thành mây khói.
"Sư huynh đừng hồ ngôn loạn ngữ, Chiếu Nguyệt sư muội đã sớm nói với ta, giữa hai người vốn là tình nghĩa huynh muội."
Nghe sư huynh nhắc tới Chiếu Nguyệt, tu sĩ bị thương cũng lộ ra thần sắc kích động.
Lý Thanh ở phía xa, sau một gốc cây kỳ lạ, lẳng lặng che giấu thân ảnh của mình.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ quái dị.
Vốn cho rằng tu sĩ trong này chém giết lẫn nhau hầu như toàn bộ là vì tài nguyên trân quý, không ngờ lần đầu tiên mình gặp phải tranh đấu lại là vì tình cảm.
Thiên Lôi bí cảnh không có quy củ ước thúc, vậy mà lại trở thành nơi giải quyết chuyện tình cảm.
"Ngược lại là thú vị." Lý Thanh thầm nghĩ.
Lời nói của nam tử bị thương một lần nữa hung hăng vạch trần vết sẹo trong lòng người đối diện.
"Ngươi làm sao có thể so với ta, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ yêu quý bản thân mình."
"Ngươi có biết mục đích chuyến này của sư huynh không?"
Nói xong, nam tử cừu hận liếc nhìn sư đệ một cái.
"Chuyến này ta chính là vì lấy được Trúc Cơ Đan của tông môn, trợ giúp Chiếu Nguyệt sư muội trúc cơ."
"Ngươi làm sao có thể so với ta, chỉ có ta mới là người chân chính yêu thương Chiếu Nguyệt sư muội."
Nói đến đây, trong ánh mắt nam tử hiếm thấy hiện lên một vẻ ôn nhu.
Phảng phất như nghĩ đến việc mình rời khỏi bí cảnh, mang Trúc Cơ Đan về cho Chiếu Nguyệt sư muội, giây phút sư muội nhào vào trong lòng ngực mình.
Nghĩ tới đây, khóe miệng nam tử lộ ra một nụ cười ôn nhu.
"Sư đệ, nhiều lời vô ích."
"Hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này, chỉ có như vậy Chiếu Nguyệt sư muội mới có thể ở cùng với ta."
Nói đến đây, nam tử cũng không tiếp tục che giấu sát ý trong mắt mình nữa.
Nam tử vung tay lên, một chiếc roi dài màu tím xuất hiện trong tay.
Sau đó hóa thành một chiếc roi lớn, hung ác quất về phía sư đệ mà mình thống hận.
Thấy sát ý bộc lộ trong mắt sư huynh, nam tử anh tuấn đang bị thương đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Có thể đi đến bước luyện khí đỉnh phong này, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, giữa mình và sư huynh hiện tại đã không còn tình nghĩa, chỉ có cái chết của một trong hai người mới có thể hóa giải mối cừu hận này.
Ông! Ông!
Hai thanh phi kiếm màu tím liên tiếp xẹt qua từ trong tay nam tử.
Hai thanh phi kiếm màu tím trên không trung, trên dưới giao nhau, chính diện chém về phía địch nhân.
"Sư đệ, ngươi lấy gì để đấu với ta?"
"Mặc dù thiên phú của ngươi cực cao, nhưng sư huynh đã ở Luyện Khí đỉnh phong trọn vẹn hai năm rồi."
"Ha ha."
Nhìn thấy sư đệ mình bị thương, trong lòng hắn không nói nên lời sảng khoái.
Lúc này nhìn thấy sư đệ tránh thoát một kích của mình.
Giờ phút này, trong đầu hắn lại một lần nữa thoáng qua hình ảnh người trước mặt cùng Chiếu Nguyệt sư muội ở cùng nhau.
Sưu!
Chiếc roi dài trong tay trở nên kịch liệt hơn mấy phần.
Chiếc roi dài màu tím vẽ ra mấy đạo hư ảnh trên không trung, quất về phía hai thanh phi kiếm.
Lý Thanh bắt đầu chăm chú quan sát chiến đấu của hai bên, sau này chính mình khẳng định sẽ gặp được đệ tử Tử Vân Tông, hiện tại cũng có thể hiểu rõ hơn một chút thủ đoạn của tông môn này.
Nhìn thấy pháp khí hai bên sử dụng đều có màu tím.
Lý Thanh nghĩ đến những tin tức liên quan tới Tử Vân Tông mà mình tìm hiểu trước đó.
Nơi đóng quân của Tử Vân Tông có một hòn đảo hình thành tự nhiên.
Xung quanh đảo có rất nhiều ráng mây màu tím, loại ráng mây này chính là do một loại lực lượng đặc thù biến thành.
Đa số bí pháp của Tử Vân Tông đều liên quan đến loại Tử Vân này.
Đồng thời, tu sĩ của Tử Vân Tông có thể luyện hóa loại Tử Vân đặc thù này vào pháp khí của mình, có thể tăng cường uy lực của pháp khí.
Bởi vậy mới dẫn đến việc pháp khí mà đệ tử Tử Vân Tông sử dụng phần lớn là màu tím.
Chủ yếu chính là do loại Tử Vân đặc thù kia.
Phanh!
Chiếc roi tím to lớn quất xuống mặt đất, lập tức xuất hiện một đạo khe rãnh.
"Xem ra sư huynh kia vẫn chiếm thượng phong." Lý Thanh thầm nghĩ.
Hắn vừa quan sát phát hiện, vị đệ tử bị thương kia đã bắt đầu trở nên khí tức bất ổn.
Hai thanh phi kiếm màu tím trên đỉnh đầu cũng không còn cường thịnh như trước.
Đúng vào lúc này.
Vị sư huynh chiếm ưu thế vung tay lên, mấy luồng sương mù màu tím lập tức tuôn ra, quét về phía tu sĩ bị thương.
Mấy luồng sương mù màu tím giống như những con rắn khổng lồ linh hoạt, trực diện tránh qua, né tránh phi kiếm công kích, sau đó quấn quanh về phía tên tu sĩ kia.
"Không tốt."
Tu sĩ bị thương lập tức nhận ra đây chính là bí thuật sở trường của sư huynh.
Vốn đang bị thương, thấy cảnh này, trên thân hắn lập tức bay ra một tấm chắn màu đen.
Chính là pháp khí phòng ngự của nam tử.
Tu sĩ đối diện nhìn thấy sư đệ tế ra pháp khí, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Chỉ thấy hắn bấm pháp quyết trong tay.
Tư! Tư!
Mấy luồng sương mù màu tím nhanh chóng cuốn lấy tấm chắn.
Trong nháy mắt liền nhốt chặt tấm chắn ở bên trong.
Theo pháp lực của nam tử không ngừng tăng lên, sương mù màu tím hóa thành những xiềng xích, nhanh chóng ép chặt vào giữa.
"Không được."
Tu sĩ bị thương lập tức biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là sẽ bị sống sờ sờ siết chết bên trong.
Trước mắt hắn đã bị thương, pháp lực vốn đã kém xa đối phương.
Trong mắt nam tử lóe lên một tia quyết đoán.
Vung tay lên, trong tay lập tức xuất hiện hai tấm phù lục màu đỏ.
"Hừ."
Tu sĩ cầm roi tím lộ vẻ khinh thường.
Với mối quan hệ trước kia của hai người, hắn hiểu rất rõ thủ đoạn của đối phương.
Linh! Linh!
Một trận tiếng chuông kỳ dị vang lên.
Âm thanh thanh thúy phảng phất như dẫn dắt người ta từ từ chìm vào mộng đẹp.
Lý Thanh ở phía sau cũng không nhịn được, thần hồn hoảng hốt một chút.
Trong chốc lát này, hắn liền biết, trận chiến trước mặt hẳn là đã kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận