Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh
Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh - Chương 65: Thôi Quý Phi bí mật (length: 19615)
Việc Trịnh Nguyên Đào tự lập làm Yến vương không ngừng được bàn tán kịch liệt trên triều đình, ngay cả dân gian cũng có vô số người ra sức thảo luận.
Người thì lớn tiếng chửi rủa, kẻ thì căm phẫn bất bình, có kẻ lại mang lòng kính nể, lại có số ít người không rõ lý do vẫn sẵn lòng góp sức, chỉ vì mong một tiền đồ tươi sáng!
Quán rượu, quán trà, kỹ viện các nơi, đâu đâu cũng bàn tán về chuyện này.
“Yến vương tự lập, đây chính là lần đầu tiên xảy ra chuyện này trong hơn ba trăm năm lập quốc!”
“Đám lão già trên triều đình kia có cách gì?”
“Còn có thể thế nào? Chẳng qua chỉ là hạ chỉ mắng thôi, chẳng lẽ triều đình thực sự có can đảm khai chiến với ngụy Yến?”
“Xì, chỉ dựa vào đám lão già cấm quân kia à?”
“Cấm quân đều sắp phế bỏ rồi! Hai năm trước Dương Nghịch mưu phản, xung đột với Ngự Lâm Quân, chết đều là tinh nhuệ cấm quân cả.”
“Chậc chậc, cấm quân bây giờ, có được hai ba ngàn người có thể chiến đấu đã là đốt nhang rồi.”
“Hư, các lão gia bãi triều rồi!”
“Có tin tức mới! Triều đình chủ chiến, lại muốn triệu tập quân đội từ bốn châu quận xung quanh Kinh Thành để xây dựng cấm quân!”
“Xây dựng cấm quân à? Không biết ta có thể đi làm không?”
“Ta nghe nói Điền Diệc Quang, người xếp thứ tư trong kỳ thi võ, giờ là giáo úy cấm quân, đang chiêu binh đấy!”
“Giáo úy cấm quân á? Đúng là một bước lên trời!”
“Trạng nguyên kỳ thi võ, bây giờ là du kích biên quân Tân Châu, dưới trướng có hơn mấy ngàn người đó!”
“Bảng nhãn và Thám hoa kỳ thi võ, nghe nói nay là thống lĩnh Thần Cơ Doanh, cũng đang chiêu binh! Nghe đâu điều kiện rất khắt khe, chỉ cần ai có sức mạnh lớn và thuật bắn cung đặc biệt giỏi.”
“Thần Cơ Doanh á? Đó là làm gì?”
“Không biết, nghe nói là quân cận vệ trực thuộc bệ hạ!”
“Chiêu binh, sao lại còn chiêu binh? Triều đình lắm tiền vậy sao?”
“Hư, ngươi quên rồi à, bệ hạ đã tịch thu tài sản của Dương Nghịch, nghe nói đã tịch thu được mấy trăm triệu lượng bạc trắng đấy!”
“Ta nghe nói tịch thu được hơn một tỷ cơ?”
“Đúng là nhỏ mọn, thằng nhóc con của bà cô bên nhà hàng xóm, con của chú hai nó làm thái giám trong cung, nó bảo nghe nói tịch thu được mười tỷ lận!”
“Oa ~!”
Tin tức dân gian bay loạn, lời đồn đại đủ kiểu, gần như mỗi ngày đều đổi một câu trả lời khác nhau.
Trong số đó, có tin tình báo là thật, có tin lại bị kẻ có ý đồ tung tin ngụy tạo.
Có cả người của Chính Vĩnh Đế, có thám tử của ngụy Yến, lại có người của các thế lực khác, gần như đều tụ tập ở Kinh Thành, vô cùng náo nhiệt.
“Ngụy Yến là mưu nghịch, ta đây tự nhiên nên tập trung trọng binh, lấy sức mạnh sấm sét tiêu diệt chúng!”
Trong Hàn Lâm Viện, Vương An Thế, người mới nhậm chức Hàn lâm biên tu đứng dậy kích động nói, hai tay vung vẩy như đang phát tiết sự giận dữ của mình.
Mà bên cạnh hắn, là hai người mới nhậm chức Hàn lâm viện tu soạn, văn cử Trạng nguyên Thôi Hạ Vũ, và Bảng nhãn Lý Tử Dương.
Ba người bọn họ cùng khoa một giáp, đồng thời vào Hàn lâm viện làm quan, có tình bạn đồng môn, vì thế thường tụ tập cùng nhau bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.
Hôm nay chuyện ngụy Yến tự lập truyền đến, sớm đã gây ra không ít đồng liêu xôn xao bàn tán, ba người bọn họ cũng như thế.
Đám quan chức Hàn lâm viện, tiến sĩ tụ tập đông người để bàn luận, sau khi tan họp ba người họ lại tiếp tục tụ tập.
Trong ba người, Vương An Thế tuy xuất thân nghèo khó, nhưng từ sớm đã biết đến nỗi khổ của dân gian, nên cực kỳ ghét cay ghét đắng việc ngụy Yến tự lập, dốc hết sức chủ trương tiêu diệt.
Còn hai người kia, lại có những cái nhìn khác nhau.
"Lấy cái gì để diệt?"
Thôi Hạ Chiêu lắc đầu nói: “Bây giờ sáu châu phía bắc đều có dân nổi loạn, triều đình đánh dẹp hai năm rồi mà vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên. Bây giờ lại thêm ngụy Yến tự lập, khiến cho phía bắc càng thêm loạn, triều đình lấy cái gì mà diệt?”
“Cấm quân vì chuyện Dương Nghịch mưu phản, đến giờ vẫn chưa khôi phục, dựa vào quân đội các quận ở Vân Châu? Hay là các quận khác?”
“Theo ta thấy, triều đình chi bằng thừa nhận ngôi vị Yến vương, mượn tay Yến vương dẹp loạn dân, rồi lại đi Thương Long Giang, cùng đại tướng quân Từ, chống đỡ Vũ quốc, đây mới là thượng sách!”
“Thừa nhận ngụy Yến là vương?”
Vương An Thế cau mày nói: “Đã vậy, pháp lý của triều đình để đâu?”
“Nếu thừa nhận Yến vương, vậy những Vương gia khác phải làm thế nào?”
“Trữ vương, Thanh Vương đều đã trưởng thành xin về phiên, còn nữa Hoàng thúc của bệ hạ là Tấn Vương, Trần Vương, Thục Vương, Giang Vương các kiểu, nếu như họ đều muốn tự lập, triều đình phải làm sao?”
Vương An Thế nghiến răng nói: “Bọn ngươi chẳng lẽ quên, chuyện chư vương nổi loạn thời đầu lập quốc sao?”
Hơn ba trăm năm trước, khi mới lập quốc, khai quốc hoàng đế Trịnh Minh Sâm chia đất cho chư vương, trấn giữ Kinh Thành.
Ai ngờ sau khi ông băng hà, các chư vương tranh giành quyền lợi, nổi dậy làm loạn, vây khốn kinh sư.
Cũng may lúc đó có Vũ Vương xuất thế, dẹp loạn chư vương, đuổi ngoại tộc, bình ổn lại thiên hạ.
Từ đó về sau, Trịnh Vũ Vương ra vương lệnh, người không mang họ Trịnh thì không được làm vương, lại phong cho chư vương không có binh quyền, không chính quyền, chỉ có đất phong địa phương để hưởng bổng lộc.
Mà bây giờ, ngụy vương Trịnh Nguyên Đào lại muốn dùng cái này để uy hiếp triều đình, lập hắn làm chư hầu vương.
Nếu để việc này thành tiền lệ, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!
“Đây là kế tạm thời.”
Thôi Hạ Chiêu thở dài nói: “Chỉ cần nhờ Yến vương bình định loạn dân rồi, sẽ phế bỏ tước vương của hắn, như thế thì có thể…”
“Như vậy thì thiên hạ ắt sẽ đại loạn!”
Vương An Thế cười lạnh nói: “Tước vương đã phong ra ngoài rồi, sao có thể thu hồi lại, Thôi huynh ngươi thật là quá ngây thơ rồi!”
Thôi Hạ Chiêu nhắm mắt nói: “Vương huynh, bây giờ Yến vương dù gì cũng là anh em ruột của bệ hạ, chỉ cần…”
“Ha…”
Vương An Thế cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Cứ vậy mà thỏa hiệp, vậy còn mặt mũi triều đình để vào đâu?”
“Hôm nay trong triều đình, ta nghe nói tổ phụ của Thôi huynh cũng chủ hòa, chẳng lẽ hắn không biết một khi chuyện này được thực thi, sẽ là quốc nạn sao!”
“Tình thế đã khó khăn như vậy, mà các ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện đảng phái đấu đá!”
“Vương huynh!”
Thôi Hạ Chiêu tức giận, lại bị Lý Tử Dương kéo lại: “Hai vị huynh trưởng đều đừng nóng, chúng ta chỉ là thảo luận chuyện này thôi, sao cần phải nâng lên chuyện đảng phái làm gì?”
“Các vị đại thần trong triều đều là những người cột trụ của đất nước, chúng ta nhìn thấy vấn đề, sao họ lại không thể nhìn thấy chứ?”
“Chúng ta bây giờ chỉ là những tiểu quan lục phẩm thất phẩm, nếu có ngày chúng ta có thể trở thành những quan lớn, thậm chí tiến vào nội các bàn sự, không phải là do chư vị định đoạt sao?”
Trong ba người, Lý Tử Dương nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng.
Mà hắn lại xuất thân từ gia tộc Giang Nam, gia tư giàu có, trong triều cũng không thiếu thế lực.
Hắn cười hắc hắc, tiếp lời: “Đúng rồi, trong triều chuẩn bị phái ba người chúng ta đến Trường An quận nhậm chức Quan chính, hai vị huynh trưởng nghĩ sao về nơi đó?”
“Ai…”
Thôi Hạ Chiêu lắc đầu nói: “Trường An quận hạn hán đã ba năm, nghe nói cảnh tượng vô cùng thê thảm. Gia phụ đã nói, việc chúng ta ba người đến Trường An quận nhậm chức Quan chính là do bệ hạ chỉ định, không thể từ chối.”
“Nếu ta đi thì nhất định sẽ chọn Trường An quận, dùng những kiến thức ta đã học để cổ vũ an ủi, giúp dân chống nạn, cứu vãn muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!”
“Trường An quận à?”
Ánh mắt Vương An Thế càng thêm khinh thường: “Thôi huynh đến đó, chẳng lẽ chỉ vì thấy Trường An quận an toàn nhất?”
“Ngươi!”
“Vương huynh!”
Lý Tử Dương vội kéo Vương An Thế lại, nói: “Tiểu đệ định đi Vị Nam huyện, nghe nói nơi đây có Xích Long chuyển mình, yêu quái lui tới nên tiểu đệ muốn đi thăm dò một phen.”
Vương An Thế suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta đi Duyên Trưởng quận!”
“Duyên Trưởng quận!”
Hai người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Vương An Thế.
Duyên Trưởng quận, chính là nơi có tình hình hạn hán nghiêm trọng nhất của Ung Châu!
Nghe đồn rằng dân ở đó bị tai họa ập đến, sông ngòi khô cạn, dân chúng phải đổi con cho nhau mà ăn, vô cùng thê thảm.
Trong bóng tối, đã có tình huống dân biến nổi lên.
Vương An Thế đứng dậy, ánh mắt vô cùng sáng ngời nói: “Đây là tâm nguyện lớn của ta, ta nhất định sẽ dốc lòng theo đuổi!”
Hai người cảm thấy kính nể nói: “Vương huynh thật là người đại nghĩa!”
Vương An Thế đáp lễ nói: “Bất quá cũng may, bệ hạ biết rõ đại nghĩa, đã cự tuyệt đề nghị tự lập của ngụy Yến, quả là phúc lớn của ta.”
“Việc phục hưng này, hoàn toàn nhờ vào bệ hạ anh minh!”
“Nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ dốc hết sức lực, báo đáp hoàng ân!”
Hai người vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta cũng vậy!”
Đêm khuya, Thôi phủ.
Thôi Cảnh Hạo gọi quản gia tâm phúc đến, trầm giọng nói: “Những thứ đồ từ Yến Thành đưa tới đều trả hết, nhớ kỹ, không được giữ lại món nào!”
Quản gia vâng dạ nói: “Phải thưa lão gia. Nhưng mà những thứ đó…”
“Hả? Lời ta nói không có tác dụng sao?”
“Không phải thưa lão gia, những thứ đó bên trong có mười cây tử sam ngàn năm tuổi, là thánh phẩm để bồi bổ thân thể, gân cốt của lão gia…”
Thôi Cảnh Hạo chần chờ một chút, vẫn lắc đầu: “Tử sam ngàn năm tuổi…”
“Thôi, tử sam ngàn năm tuổi cứ để lại, còn những thứ khác hết thảy đưa đi!”
“Lão phu ở trong triều cũng đã nói tốt cho chúng rồi, mười cây tử sam ngàn năm tuổi này coi như là thù lao.”
“Bệ hạ đã quyết ý chủ chiến, lão phu thân là phụ thần trong nội các cũng nên đứng về phía bệ hạ.”
“Vâng thưa lão gia.”
Quản gia rời đi, Thôi Cảnh Hạo cũng lắc đầu một cái, quay trở về phòng khách.
Trong đại sảnh, cũng có bảy tám vị quan chức đợi từ lâu, đều là những người có chức vị quan tam phẩm trong triều theo phe Thôi gia.
Thôi Cảnh Hạo ngoắc tay, ý bảo mọi người đều ngồi xuống.
Nha hoàn dâng lên trà, lúc này đã có người không kịp chờ đợi hỏi: “Thưa Thôi lão, bệ hạ bây giờ chủ chiến, chúng ta phải làm sao?”
Thôi Cảnh Hạo nhắm mắt trầm tư nói: “Bệ hạ đã cự tuyệt ngụy Yến, bây giờ việc các vị nên làm, là mau trở về chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới!”
“Ai, lại phải đánh giặc rồi.” "Yến vương Tam Tử Trịnh Nguyên Đào, rốt cuộc hắn muốn gì, lại muốn tự lập làm Yến vương ư?"
"Ta giờ còn nghi, Yến vương có khi nào đã bị hắn ám sát rồi không!"
"Im miệng, chuyện này không thể bàn luận."
Bên dưới mọi người bàn tán xôn xao, Thôi Cảnh Hạo vẫn lãnh đạm nói: "Chư vị, lão phu biết rõ ngụy Yến đã sớm đưa cho các vị trong phủ một số tiền lớn. Nghe lão phu khuyên một câu, thừa dịp còn sớm hãy rút lui đi."
Vừa dứt lời, phía dưới im lặng hẳn đi, cuối cùng có người lên tiếng nói: "Thúc công, cơ ngơi nhà ta họ Thôi cùng mảng lớn gia sản gần nước Yến quá, hơn nữa trong nhà cũng có không ít đệ tử làm ăn buôn bán với nước Yến."
"Nếu tùy tiện rút, tổn thất sẽ rất lớn, chi bằng—"
Người này là người nhà họ Thôi, quan chức tam phẩm muối vận Chuyển Vận ty, quyền lực tuy không lớn nhưng lại là chức vị béo bở!
"Chi bằng thế nào?"
"Trận chiến này càng kéo dài, đối với việc làm ăn của chúng ta càng có lợi, bất kể là ngụy Yến hay triều đình, chỉ cần có thể giằng co..."
Thôi Cảnh Hạo nhắm mắt trầm tư, những người khác cũng không dám quấy rầy, sau một chén trà hắn mới mở mắt nói: "Bệ hạ sắp ra trận, ngụy Yến lại đang ở thế bất lợi, đầu xuân năm sau chắc chắn sẽ có một trận đại chiến."
"Ba tháng, lão phu nhiều nhất chống đỡ được ba tháng, để cho người dưới trướng nhanh chóng hoàn thành các việc làm ăn trên tay."
"Đến lúc đó, dù là bệ hạ đại thắng, hay ngụy Yến tự lập, nhà họ Thôi ta đều sẽ có lợi, biết chưa?"
"Vâng! Vẫn là thúc công chu đáo hơn cả!"
Thôi Cảnh Hạo lại lắc đầu nói: "Bệ hạ chuyên quyền độc đoán, thiên hạ đại loạn ập đến mất thôi."
"Băng nhi không hiểu vì sao, là Quý Phi cao quý mà đến giờ vẫn không có con cái gì cả."
"Nếu Băng nhi có thể sinh cho bệ hạ hoàng tử thì..."
Trong đại sảnh mọi người nghị luận xôn xao, còn ở bên ngoài phòng khách, một góc tối đen, một thanh niên ăn mặc như gia đinh đang ghé sát tai vào cửa sổ để nghe lén cẩn thận.
Đợi rất nhiều quan chức rời đi, hắn cẩn thận ghi nhớ tướng mạo mấy vị quan, sau đó lẻn về nơi ở của mình.
Từ dưới gầm giường lấy ra giấy đặc chế và mực, gia đinh nhanh chóng viết lên: "Chính Vĩnh năm thứ năm, ngày sáu tháng hai, có muối vận Chuyển Vận ty Thôi Quang Đình, Quang Lộc Tự Khanh mật mưu tại nhà Thôi Cảnh Hạo đại nhân..."
Viết xong, liền giấu vào trong cổ áo.
Ngày thứ hai xin nghỉ ra ngoài, đem mật thư đã viết để vào sau tượng thần thổ địa trong miếu Thành Hoàng.
Chẳng mấy chốc, một người ăn mày đến nơi, thừa lúc không ai chú ý liền lấy mật thư đi, rồi đưa đến nơi bí mật của ta.
Phong thư này trải qua nhiều lần luân chuyển, cuối cùng lọt vào một cơ cấu gần hoàng cung ở thành nam.
Cẩm Y Vệ!
Cẩm Y Vệ xây dựng được hai năm, đã nắm rõ toàn bộ thông tin về các đại quan từ lục phẩm trở lên trong thành.
Đặc biệt là các đại quan nhị phẩm trở lên, trong phủ ít nhất có ba bốn Cẩm Y Vệ đang nằm vùng.
Mấy vị quan này tối ngủ ở phòng tiểu thiếp nào, ăn món gì, thậm chí mặc áo lót gì, Cẩm Y Vệ đều nắm rõ.
Sở dĩ vẫn chưa động đến họ, hoàn toàn là vì thời cơ chưa đến.
Mà đêm nay, trong Càn Khôn Điện, Trịnh Nghị đang xem xét quyển sổ nhỏ trong tay.
Đây là tình báo do hai hắc y vệ giám sát Thôi Quý Phi thu thập được, kể từ sau khi hắn rời Kinh thành đi Kim Hoàng đỉnh.
Trịnh Nghị lật xem, ánh mắt chậm rãi từ bình thản chuyển sang kỳ quái, rồi từ kỳ quái chuyển sang suy đoán, cuối cùng lại thành nghi ngờ.
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi mốt tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, buổi trưa ăn cơm, giờ Tuất đi ngủ."
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi hai tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, giờ Thìn đọc sách, luyện chữ, giờ Tuất đi ngủ."
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi tám tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, giờ Thìn đọc sách, luyện chữ, buổi trưa ăn cơm, giờ Tuất đi ngủ..."
Nhìn những ghi chép này, Trịnh Nghị nhíu mày thành chữ Xuyên.
Những dòng chữ lặp lại này chính là lịch trình một ngày của Thôi Quý Phi ư?
Sao lại có quy luật như thế!
Giờ Dần rửa mặt, sau đó ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, sau đó giờ Thìn đọc sách luyện chữ, không hổ là con nhà gia giáo.
Ừ?
Không đúng!
Trịnh Nghị mắt đột nhiên giật một cái, cẩn thận xem xét lại ghi chép.
"Cơ bản là đều rạng sáng bốn năm giờ đã rời giường ngồi thiền, nhưng còn việc ăn cơm?"
"Nàng một ngày chỉ ăn một lần?"
"Hơn nữa, còn phải bốn năm ngày mới ăn một bữa? Chuyện gì vậy?"
Trong những ghi chép này, phần lớn thời gian Thôi Quý Phi đều dành cho việc ngồi thiền, đọc sách, luyện chữ, thỉnh thoảng đi dạo ở ngự hoa viên.
Thế nhưng việc ăn uống quan trọng nhất của con người, lại ít một cách kỳ lạ.
Cơ bản bốn năm ngày mới ăn một bữa, hơn nữa đồ ăn đều rất đơn giản.
Trịnh Nghị biết rõ, dù là võ giả phẩm chất thấp hay cao phẩm đều phải ăn uống để bảo đảm năng lượng, khí huyết dồi dào.
Có võ giả một bữa có thể ăn tận hai mươi cân thịt trâu!
Chỉ có ăn vào mới có thể chuyển hóa tinh hoa trong thức ăn thành khí huyết và năng lượng cho cơ thể.
Mà Thôi Quý Phi lại không phải võ giả, quả thực nàng không cần ăn quá nhiều đồ.
Nhưng cũng không thể ăn ít như vậy được!
Ít như vậy, người thường đã chết đói từ lâu rồi!
"Trừ phi—"
"Ích cốc!"
Trịnh Nghị nhớ ra gì đó, chỉ có những người tu tiên trong truyền thuyết mới không cần ăn đồ ăn Phàm Tục, chỉ cần thổ nạp linh khí của trời đất là được.
Như lão Thiên sư Triệu Hi Chính vậy, bế quan mấy năm, thậm chí không cần ăn một miếng cơm.
Việc ông phá quan ra ăn đồ ăn, cũng chỉ là để thỏa mãn sở thích ăn uống của bản thân thôi.
Hơn nữa ông còn có Ích Cốc Đan, ăn vào một viên đảm bảo bảy ngày không thấy đói bụng.
"Chẳng lẽ nói Thôi Quý Phi cũng là một người tu chân, dùng Ích Cốc Đan hay những phương pháp khác, mới có thể làm được bốn năm ngày chỉ ăn một bữa cơm?"
"Còn có việc đêm đó ta ngủ không hay biết gì, cũng là do nàng giở trò?"
"Dùng đồ vật của tu chân, để ta ngủ mê man?"
Đến giờ Trịnh Nghị chỉ có thể suy đoán như vậy.
"Cũng may, nàng không có ác ý với ta, nếu không đêm đó ta cũng gặp chuyện rồi."
Thôi Quý Phi là tu sĩ!
Việc này đối với Trịnh Nghị mà nói không khác gì một tin động trời.
Còn là tin tốt hay xấu, phải xem mục đích của Thôi Quý Phi.
Nhưng giờ xem ra, vẫn chưa phải tin xấu.
"Thôi Quý Phi nàng là tu sĩ, ẩn trong cung, có bí mật gì?"
"Hay là đại ẩn trong thành phố?"
"Không đúng!"
Trịnh Nghị nhíu mày nói: "Theo như lời của Triệu Hi Chính lão gia tử, hậu cung là nơi phàm tục, linh khí mỏng manh, căn bản không thể cung cấp cho tu sĩ tu luyện."
"Ừ? Không đúng!"
"Ta có thuần âm khí!"
"Trần Liên Thương, Hiền Vương Gia đều có thể nhờ thuần âm khí đột phá tới Tiên Thiên Cảnh, thân là tu sĩ, sao nàng không phát hiện được chứ?"
"Trừ phi—"
Trịnh Nghị lẩm bẩm nói: "Thân phận tu sĩ của Thôi Quý Phi là còn non nớt? Nói cách khác là gà mờ?"
"Nàng cũng chỉ là ngoài ý muốn có được truyền thừa tu chân? Lại vì thân phận Quý Phi mà phải ở lại hậu cung?"
"Hơn nữa, nàng vào cung được bốn năm rồi, biểu hiện vẫn rất bình thường, không hề có dáng vẻ của tu sĩ, lại ít giao du bên ngoài…"
"Nếu thật sự là vậy, thì mọi thứ đều hợp lý."
Trịnh Nghị thở phào nhẹ nhõm, hắn tìm kiếm tiên nhân lâu như vậy mà chẳng được gì.
Không ngờ, người tu chân lại ẩn ngay bên cạnh mình!
Thôi Quý Phi!
"Trước mắt xác định, nàng không có ý định hại ta, chỉ muốn sống chung hòa bình với ta sao?"
"Hay là, không nỡ vứt bỏ vinh hoa phú quý nơi phàm tục?"
Trong lòng Trịnh Nghị đã có dần phương án đối phó với Thôi Quý Phi.
Một tay mơ tu chân thôi, thực lực cùng lắm là ngang ngửa Trần Liên Thương, hơn nữa đối với mình không có ác ý.
Người như vậy, hoàn toàn có thể từ từ tiếp xúc.
Thân phận của nàng, dù sao vẫn là Quý Phi!
Phi tần của Hoàng đế!
"Không được, vẫn có khả năng xảy ra chuyện, ta phải tăng cường thực lực trước đã!"
Trịnh Nghị lập tức nói: "Nếu ta tiến giai thành cường giả Tiên Thiên Cảnh, lại có Trần Liên Thương bên cạnh, cùng mười con Huyết Nguyệt Cổ, thì cũng không cần sợ Thôi Quý Phi."
"Tuyển tú!"
"Dùng việc tuyển tú, tăng cường thực lực của bản thân!"
Mắt Trịnh Nghị sáng lên nói: "Xem ra, phải thúc nội vụ phủ mới được, chọn tú mà chậm như rùa thế hả?"
"Năm sau, liền đại phong hậu cung, cho tú nữ vào cung!"
"Cũng không biết trong số tú nữ này, có cô nào làm trẫm hài lòng hay không."
"Chúc Quán Quán của Bách Hoa Môn sao?"
"Hay Tần Thanh nổi tiếng của Từ Hàng Am?"
"Nguyệt Thiền ở Nam Quận?"
"Còn cả vị nữ quan xuất thân từ Thái Nhất Đạo?"
Người thì lớn tiếng chửi rủa, kẻ thì căm phẫn bất bình, có kẻ lại mang lòng kính nể, lại có số ít người không rõ lý do vẫn sẵn lòng góp sức, chỉ vì mong một tiền đồ tươi sáng!
Quán rượu, quán trà, kỹ viện các nơi, đâu đâu cũng bàn tán về chuyện này.
“Yến vương tự lập, đây chính là lần đầu tiên xảy ra chuyện này trong hơn ba trăm năm lập quốc!”
“Đám lão già trên triều đình kia có cách gì?”
“Còn có thể thế nào? Chẳng qua chỉ là hạ chỉ mắng thôi, chẳng lẽ triều đình thực sự có can đảm khai chiến với ngụy Yến?”
“Xì, chỉ dựa vào đám lão già cấm quân kia à?”
“Cấm quân đều sắp phế bỏ rồi! Hai năm trước Dương Nghịch mưu phản, xung đột với Ngự Lâm Quân, chết đều là tinh nhuệ cấm quân cả.”
“Chậc chậc, cấm quân bây giờ, có được hai ba ngàn người có thể chiến đấu đã là đốt nhang rồi.”
“Hư, các lão gia bãi triều rồi!”
“Có tin tức mới! Triều đình chủ chiến, lại muốn triệu tập quân đội từ bốn châu quận xung quanh Kinh Thành để xây dựng cấm quân!”
“Xây dựng cấm quân à? Không biết ta có thể đi làm không?”
“Ta nghe nói Điền Diệc Quang, người xếp thứ tư trong kỳ thi võ, giờ là giáo úy cấm quân, đang chiêu binh đấy!”
“Giáo úy cấm quân á? Đúng là một bước lên trời!”
“Trạng nguyên kỳ thi võ, bây giờ là du kích biên quân Tân Châu, dưới trướng có hơn mấy ngàn người đó!”
“Bảng nhãn và Thám hoa kỳ thi võ, nghe nói nay là thống lĩnh Thần Cơ Doanh, cũng đang chiêu binh! Nghe đâu điều kiện rất khắt khe, chỉ cần ai có sức mạnh lớn và thuật bắn cung đặc biệt giỏi.”
“Thần Cơ Doanh á? Đó là làm gì?”
“Không biết, nghe nói là quân cận vệ trực thuộc bệ hạ!”
“Chiêu binh, sao lại còn chiêu binh? Triều đình lắm tiền vậy sao?”
“Hư, ngươi quên rồi à, bệ hạ đã tịch thu tài sản của Dương Nghịch, nghe nói đã tịch thu được mấy trăm triệu lượng bạc trắng đấy!”
“Ta nghe nói tịch thu được hơn một tỷ cơ?”
“Đúng là nhỏ mọn, thằng nhóc con của bà cô bên nhà hàng xóm, con của chú hai nó làm thái giám trong cung, nó bảo nghe nói tịch thu được mười tỷ lận!”
“Oa ~!”
Tin tức dân gian bay loạn, lời đồn đại đủ kiểu, gần như mỗi ngày đều đổi một câu trả lời khác nhau.
Trong số đó, có tin tình báo là thật, có tin lại bị kẻ có ý đồ tung tin ngụy tạo.
Có cả người của Chính Vĩnh Đế, có thám tử của ngụy Yến, lại có người của các thế lực khác, gần như đều tụ tập ở Kinh Thành, vô cùng náo nhiệt.
“Ngụy Yến là mưu nghịch, ta đây tự nhiên nên tập trung trọng binh, lấy sức mạnh sấm sét tiêu diệt chúng!”
Trong Hàn Lâm Viện, Vương An Thế, người mới nhậm chức Hàn lâm biên tu đứng dậy kích động nói, hai tay vung vẩy như đang phát tiết sự giận dữ của mình.
Mà bên cạnh hắn, là hai người mới nhậm chức Hàn lâm viện tu soạn, văn cử Trạng nguyên Thôi Hạ Vũ, và Bảng nhãn Lý Tử Dương.
Ba người bọn họ cùng khoa một giáp, đồng thời vào Hàn lâm viện làm quan, có tình bạn đồng môn, vì thế thường tụ tập cùng nhau bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.
Hôm nay chuyện ngụy Yến tự lập truyền đến, sớm đã gây ra không ít đồng liêu xôn xao bàn tán, ba người bọn họ cũng như thế.
Đám quan chức Hàn lâm viện, tiến sĩ tụ tập đông người để bàn luận, sau khi tan họp ba người họ lại tiếp tục tụ tập.
Trong ba người, Vương An Thế tuy xuất thân nghèo khó, nhưng từ sớm đã biết đến nỗi khổ của dân gian, nên cực kỳ ghét cay ghét đắng việc ngụy Yến tự lập, dốc hết sức chủ trương tiêu diệt.
Còn hai người kia, lại có những cái nhìn khác nhau.
"Lấy cái gì để diệt?"
Thôi Hạ Chiêu lắc đầu nói: “Bây giờ sáu châu phía bắc đều có dân nổi loạn, triều đình đánh dẹp hai năm rồi mà vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên. Bây giờ lại thêm ngụy Yến tự lập, khiến cho phía bắc càng thêm loạn, triều đình lấy cái gì mà diệt?”
“Cấm quân vì chuyện Dương Nghịch mưu phản, đến giờ vẫn chưa khôi phục, dựa vào quân đội các quận ở Vân Châu? Hay là các quận khác?”
“Theo ta thấy, triều đình chi bằng thừa nhận ngôi vị Yến vương, mượn tay Yến vương dẹp loạn dân, rồi lại đi Thương Long Giang, cùng đại tướng quân Từ, chống đỡ Vũ quốc, đây mới là thượng sách!”
“Thừa nhận ngụy Yến là vương?”
Vương An Thế cau mày nói: “Đã vậy, pháp lý của triều đình để đâu?”
“Nếu thừa nhận Yến vương, vậy những Vương gia khác phải làm thế nào?”
“Trữ vương, Thanh Vương đều đã trưởng thành xin về phiên, còn nữa Hoàng thúc của bệ hạ là Tấn Vương, Trần Vương, Thục Vương, Giang Vương các kiểu, nếu như họ đều muốn tự lập, triều đình phải làm sao?”
Vương An Thế nghiến răng nói: “Bọn ngươi chẳng lẽ quên, chuyện chư vương nổi loạn thời đầu lập quốc sao?”
Hơn ba trăm năm trước, khi mới lập quốc, khai quốc hoàng đế Trịnh Minh Sâm chia đất cho chư vương, trấn giữ Kinh Thành.
Ai ngờ sau khi ông băng hà, các chư vương tranh giành quyền lợi, nổi dậy làm loạn, vây khốn kinh sư.
Cũng may lúc đó có Vũ Vương xuất thế, dẹp loạn chư vương, đuổi ngoại tộc, bình ổn lại thiên hạ.
Từ đó về sau, Trịnh Vũ Vương ra vương lệnh, người không mang họ Trịnh thì không được làm vương, lại phong cho chư vương không có binh quyền, không chính quyền, chỉ có đất phong địa phương để hưởng bổng lộc.
Mà bây giờ, ngụy vương Trịnh Nguyên Đào lại muốn dùng cái này để uy hiếp triều đình, lập hắn làm chư hầu vương.
Nếu để việc này thành tiền lệ, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!
“Đây là kế tạm thời.”
Thôi Hạ Chiêu thở dài nói: “Chỉ cần nhờ Yến vương bình định loạn dân rồi, sẽ phế bỏ tước vương của hắn, như thế thì có thể…”
“Như vậy thì thiên hạ ắt sẽ đại loạn!”
Vương An Thế cười lạnh nói: “Tước vương đã phong ra ngoài rồi, sao có thể thu hồi lại, Thôi huynh ngươi thật là quá ngây thơ rồi!”
Thôi Hạ Chiêu nhắm mắt nói: “Vương huynh, bây giờ Yến vương dù gì cũng là anh em ruột của bệ hạ, chỉ cần…”
“Ha…”
Vương An Thế cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Cứ vậy mà thỏa hiệp, vậy còn mặt mũi triều đình để vào đâu?”
“Hôm nay trong triều đình, ta nghe nói tổ phụ của Thôi huynh cũng chủ hòa, chẳng lẽ hắn không biết một khi chuyện này được thực thi, sẽ là quốc nạn sao!”
“Tình thế đã khó khăn như vậy, mà các ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện đảng phái đấu đá!”
“Vương huynh!”
Thôi Hạ Chiêu tức giận, lại bị Lý Tử Dương kéo lại: “Hai vị huynh trưởng đều đừng nóng, chúng ta chỉ là thảo luận chuyện này thôi, sao cần phải nâng lên chuyện đảng phái làm gì?”
“Các vị đại thần trong triều đều là những người cột trụ của đất nước, chúng ta nhìn thấy vấn đề, sao họ lại không thể nhìn thấy chứ?”
“Chúng ta bây giờ chỉ là những tiểu quan lục phẩm thất phẩm, nếu có ngày chúng ta có thể trở thành những quan lớn, thậm chí tiến vào nội các bàn sự, không phải là do chư vị định đoạt sao?”
Trong ba người, Lý Tử Dương nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng.
Mà hắn lại xuất thân từ gia tộc Giang Nam, gia tư giàu có, trong triều cũng không thiếu thế lực.
Hắn cười hắc hắc, tiếp lời: “Đúng rồi, trong triều chuẩn bị phái ba người chúng ta đến Trường An quận nhậm chức Quan chính, hai vị huynh trưởng nghĩ sao về nơi đó?”
“Ai…”
Thôi Hạ Chiêu lắc đầu nói: “Trường An quận hạn hán đã ba năm, nghe nói cảnh tượng vô cùng thê thảm. Gia phụ đã nói, việc chúng ta ba người đến Trường An quận nhậm chức Quan chính là do bệ hạ chỉ định, không thể từ chối.”
“Nếu ta đi thì nhất định sẽ chọn Trường An quận, dùng những kiến thức ta đã học để cổ vũ an ủi, giúp dân chống nạn, cứu vãn muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!”
“Trường An quận à?”
Ánh mắt Vương An Thế càng thêm khinh thường: “Thôi huynh đến đó, chẳng lẽ chỉ vì thấy Trường An quận an toàn nhất?”
“Ngươi!”
“Vương huynh!”
Lý Tử Dương vội kéo Vương An Thế lại, nói: “Tiểu đệ định đi Vị Nam huyện, nghe nói nơi đây có Xích Long chuyển mình, yêu quái lui tới nên tiểu đệ muốn đi thăm dò một phen.”
Vương An Thế suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta đi Duyên Trưởng quận!”
“Duyên Trưởng quận!”
Hai người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Vương An Thế.
Duyên Trưởng quận, chính là nơi có tình hình hạn hán nghiêm trọng nhất của Ung Châu!
Nghe đồn rằng dân ở đó bị tai họa ập đến, sông ngòi khô cạn, dân chúng phải đổi con cho nhau mà ăn, vô cùng thê thảm.
Trong bóng tối, đã có tình huống dân biến nổi lên.
Vương An Thế đứng dậy, ánh mắt vô cùng sáng ngời nói: “Đây là tâm nguyện lớn của ta, ta nhất định sẽ dốc lòng theo đuổi!”
Hai người cảm thấy kính nể nói: “Vương huynh thật là người đại nghĩa!”
Vương An Thế đáp lễ nói: “Bất quá cũng may, bệ hạ biết rõ đại nghĩa, đã cự tuyệt đề nghị tự lập của ngụy Yến, quả là phúc lớn của ta.”
“Việc phục hưng này, hoàn toàn nhờ vào bệ hạ anh minh!”
“Nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ dốc hết sức lực, báo đáp hoàng ân!”
Hai người vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta cũng vậy!”
Đêm khuya, Thôi phủ.
Thôi Cảnh Hạo gọi quản gia tâm phúc đến, trầm giọng nói: “Những thứ đồ từ Yến Thành đưa tới đều trả hết, nhớ kỹ, không được giữ lại món nào!”
Quản gia vâng dạ nói: “Phải thưa lão gia. Nhưng mà những thứ đó…”
“Hả? Lời ta nói không có tác dụng sao?”
“Không phải thưa lão gia, những thứ đó bên trong có mười cây tử sam ngàn năm tuổi, là thánh phẩm để bồi bổ thân thể, gân cốt của lão gia…”
Thôi Cảnh Hạo chần chờ một chút, vẫn lắc đầu: “Tử sam ngàn năm tuổi…”
“Thôi, tử sam ngàn năm tuổi cứ để lại, còn những thứ khác hết thảy đưa đi!”
“Lão phu ở trong triều cũng đã nói tốt cho chúng rồi, mười cây tử sam ngàn năm tuổi này coi như là thù lao.”
“Bệ hạ đã quyết ý chủ chiến, lão phu thân là phụ thần trong nội các cũng nên đứng về phía bệ hạ.”
“Vâng thưa lão gia.”
Quản gia rời đi, Thôi Cảnh Hạo cũng lắc đầu một cái, quay trở về phòng khách.
Trong đại sảnh, cũng có bảy tám vị quan chức đợi từ lâu, đều là những người có chức vị quan tam phẩm trong triều theo phe Thôi gia.
Thôi Cảnh Hạo ngoắc tay, ý bảo mọi người đều ngồi xuống.
Nha hoàn dâng lên trà, lúc này đã có người không kịp chờ đợi hỏi: “Thưa Thôi lão, bệ hạ bây giờ chủ chiến, chúng ta phải làm sao?”
Thôi Cảnh Hạo nhắm mắt trầm tư nói: “Bệ hạ đã cự tuyệt ngụy Yến, bây giờ việc các vị nên làm, là mau trở về chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới!”
“Ai, lại phải đánh giặc rồi.” "Yến vương Tam Tử Trịnh Nguyên Đào, rốt cuộc hắn muốn gì, lại muốn tự lập làm Yến vương ư?"
"Ta giờ còn nghi, Yến vương có khi nào đã bị hắn ám sát rồi không!"
"Im miệng, chuyện này không thể bàn luận."
Bên dưới mọi người bàn tán xôn xao, Thôi Cảnh Hạo vẫn lãnh đạm nói: "Chư vị, lão phu biết rõ ngụy Yến đã sớm đưa cho các vị trong phủ một số tiền lớn. Nghe lão phu khuyên một câu, thừa dịp còn sớm hãy rút lui đi."
Vừa dứt lời, phía dưới im lặng hẳn đi, cuối cùng có người lên tiếng nói: "Thúc công, cơ ngơi nhà ta họ Thôi cùng mảng lớn gia sản gần nước Yến quá, hơn nữa trong nhà cũng có không ít đệ tử làm ăn buôn bán với nước Yến."
"Nếu tùy tiện rút, tổn thất sẽ rất lớn, chi bằng—"
Người này là người nhà họ Thôi, quan chức tam phẩm muối vận Chuyển Vận ty, quyền lực tuy không lớn nhưng lại là chức vị béo bở!
"Chi bằng thế nào?"
"Trận chiến này càng kéo dài, đối với việc làm ăn của chúng ta càng có lợi, bất kể là ngụy Yến hay triều đình, chỉ cần có thể giằng co..."
Thôi Cảnh Hạo nhắm mắt trầm tư, những người khác cũng không dám quấy rầy, sau một chén trà hắn mới mở mắt nói: "Bệ hạ sắp ra trận, ngụy Yến lại đang ở thế bất lợi, đầu xuân năm sau chắc chắn sẽ có một trận đại chiến."
"Ba tháng, lão phu nhiều nhất chống đỡ được ba tháng, để cho người dưới trướng nhanh chóng hoàn thành các việc làm ăn trên tay."
"Đến lúc đó, dù là bệ hạ đại thắng, hay ngụy Yến tự lập, nhà họ Thôi ta đều sẽ có lợi, biết chưa?"
"Vâng! Vẫn là thúc công chu đáo hơn cả!"
Thôi Cảnh Hạo lại lắc đầu nói: "Bệ hạ chuyên quyền độc đoán, thiên hạ đại loạn ập đến mất thôi."
"Băng nhi không hiểu vì sao, là Quý Phi cao quý mà đến giờ vẫn không có con cái gì cả."
"Nếu Băng nhi có thể sinh cho bệ hạ hoàng tử thì..."
Trong đại sảnh mọi người nghị luận xôn xao, còn ở bên ngoài phòng khách, một góc tối đen, một thanh niên ăn mặc như gia đinh đang ghé sát tai vào cửa sổ để nghe lén cẩn thận.
Đợi rất nhiều quan chức rời đi, hắn cẩn thận ghi nhớ tướng mạo mấy vị quan, sau đó lẻn về nơi ở của mình.
Từ dưới gầm giường lấy ra giấy đặc chế và mực, gia đinh nhanh chóng viết lên: "Chính Vĩnh năm thứ năm, ngày sáu tháng hai, có muối vận Chuyển Vận ty Thôi Quang Đình, Quang Lộc Tự Khanh mật mưu tại nhà Thôi Cảnh Hạo đại nhân..."
Viết xong, liền giấu vào trong cổ áo.
Ngày thứ hai xin nghỉ ra ngoài, đem mật thư đã viết để vào sau tượng thần thổ địa trong miếu Thành Hoàng.
Chẳng mấy chốc, một người ăn mày đến nơi, thừa lúc không ai chú ý liền lấy mật thư đi, rồi đưa đến nơi bí mật của ta.
Phong thư này trải qua nhiều lần luân chuyển, cuối cùng lọt vào một cơ cấu gần hoàng cung ở thành nam.
Cẩm Y Vệ!
Cẩm Y Vệ xây dựng được hai năm, đã nắm rõ toàn bộ thông tin về các đại quan từ lục phẩm trở lên trong thành.
Đặc biệt là các đại quan nhị phẩm trở lên, trong phủ ít nhất có ba bốn Cẩm Y Vệ đang nằm vùng.
Mấy vị quan này tối ngủ ở phòng tiểu thiếp nào, ăn món gì, thậm chí mặc áo lót gì, Cẩm Y Vệ đều nắm rõ.
Sở dĩ vẫn chưa động đến họ, hoàn toàn là vì thời cơ chưa đến.
Mà đêm nay, trong Càn Khôn Điện, Trịnh Nghị đang xem xét quyển sổ nhỏ trong tay.
Đây là tình báo do hai hắc y vệ giám sát Thôi Quý Phi thu thập được, kể từ sau khi hắn rời Kinh thành đi Kim Hoàng đỉnh.
Trịnh Nghị lật xem, ánh mắt chậm rãi từ bình thản chuyển sang kỳ quái, rồi từ kỳ quái chuyển sang suy đoán, cuối cùng lại thành nghi ngờ.
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi mốt tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, buổi trưa ăn cơm, giờ Tuất đi ngủ."
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi hai tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, giờ Thìn đọc sách, luyện chữ, giờ Tuất đi ngủ."
"Chính Vĩnh năm thứ tư, ngày hai mươi tám tháng mười một. Thôi Quý Phi giờ Dần rửa mặt, ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, giờ Thìn đọc sách, luyện chữ, buổi trưa ăn cơm, giờ Tuất đi ngủ..."
Nhìn những ghi chép này, Trịnh Nghị nhíu mày thành chữ Xuyên.
Những dòng chữ lặp lại này chính là lịch trình một ngày của Thôi Quý Phi ư?
Sao lại có quy luật như thế!
Giờ Dần rửa mặt, sau đó ra Tiêu Phòng Điện ngồi thiền, sau đó giờ Thìn đọc sách luyện chữ, không hổ là con nhà gia giáo.
Ừ?
Không đúng!
Trịnh Nghị mắt đột nhiên giật một cái, cẩn thận xem xét lại ghi chép.
"Cơ bản là đều rạng sáng bốn năm giờ đã rời giường ngồi thiền, nhưng còn việc ăn cơm?"
"Nàng một ngày chỉ ăn một lần?"
"Hơn nữa, còn phải bốn năm ngày mới ăn một bữa? Chuyện gì vậy?"
Trong những ghi chép này, phần lớn thời gian Thôi Quý Phi đều dành cho việc ngồi thiền, đọc sách, luyện chữ, thỉnh thoảng đi dạo ở ngự hoa viên.
Thế nhưng việc ăn uống quan trọng nhất của con người, lại ít một cách kỳ lạ.
Cơ bản bốn năm ngày mới ăn một bữa, hơn nữa đồ ăn đều rất đơn giản.
Trịnh Nghị biết rõ, dù là võ giả phẩm chất thấp hay cao phẩm đều phải ăn uống để bảo đảm năng lượng, khí huyết dồi dào.
Có võ giả một bữa có thể ăn tận hai mươi cân thịt trâu!
Chỉ có ăn vào mới có thể chuyển hóa tinh hoa trong thức ăn thành khí huyết và năng lượng cho cơ thể.
Mà Thôi Quý Phi lại không phải võ giả, quả thực nàng không cần ăn quá nhiều đồ.
Nhưng cũng không thể ăn ít như vậy được!
Ít như vậy, người thường đã chết đói từ lâu rồi!
"Trừ phi—"
"Ích cốc!"
Trịnh Nghị nhớ ra gì đó, chỉ có những người tu tiên trong truyền thuyết mới không cần ăn đồ ăn Phàm Tục, chỉ cần thổ nạp linh khí của trời đất là được.
Như lão Thiên sư Triệu Hi Chính vậy, bế quan mấy năm, thậm chí không cần ăn một miếng cơm.
Việc ông phá quan ra ăn đồ ăn, cũng chỉ là để thỏa mãn sở thích ăn uống của bản thân thôi.
Hơn nữa ông còn có Ích Cốc Đan, ăn vào một viên đảm bảo bảy ngày không thấy đói bụng.
"Chẳng lẽ nói Thôi Quý Phi cũng là một người tu chân, dùng Ích Cốc Đan hay những phương pháp khác, mới có thể làm được bốn năm ngày chỉ ăn một bữa cơm?"
"Còn có việc đêm đó ta ngủ không hay biết gì, cũng là do nàng giở trò?"
"Dùng đồ vật của tu chân, để ta ngủ mê man?"
Đến giờ Trịnh Nghị chỉ có thể suy đoán như vậy.
"Cũng may, nàng không có ác ý với ta, nếu không đêm đó ta cũng gặp chuyện rồi."
Thôi Quý Phi là tu sĩ!
Việc này đối với Trịnh Nghị mà nói không khác gì một tin động trời.
Còn là tin tốt hay xấu, phải xem mục đích của Thôi Quý Phi.
Nhưng giờ xem ra, vẫn chưa phải tin xấu.
"Thôi Quý Phi nàng là tu sĩ, ẩn trong cung, có bí mật gì?"
"Hay là đại ẩn trong thành phố?"
"Không đúng!"
Trịnh Nghị nhíu mày nói: "Theo như lời của Triệu Hi Chính lão gia tử, hậu cung là nơi phàm tục, linh khí mỏng manh, căn bản không thể cung cấp cho tu sĩ tu luyện."
"Ừ? Không đúng!"
"Ta có thuần âm khí!"
"Trần Liên Thương, Hiền Vương Gia đều có thể nhờ thuần âm khí đột phá tới Tiên Thiên Cảnh, thân là tu sĩ, sao nàng không phát hiện được chứ?"
"Trừ phi—"
Trịnh Nghị lẩm bẩm nói: "Thân phận tu sĩ của Thôi Quý Phi là còn non nớt? Nói cách khác là gà mờ?"
"Nàng cũng chỉ là ngoài ý muốn có được truyền thừa tu chân? Lại vì thân phận Quý Phi mà phải ở lại hậu cung?"
"Hơn nữa, nàng vào cung được bốn năm rồi, biểu hiện vẫn rất bình thường, không hề có dáng vẻ của tu sĩ, lại ít giao du bên ngoài…"
"Nếu thật sự là vậy, thì mọi thứ đều hợp lý."
Trịnh Nghị thở phào nhẹ nhõm, hắn tìm kiếm tiên nhân lâu như vậy mà chẳng được gì.
Không ngờ, người tu chân lại ẩn ngay bên cạnh mình!
Thôi Quý Phi!
"Trước mắt xác định, nàng không có ý định hại ta, chỉ muốn sống chung hòa bình với ta sao?"
"Hay là, không nỡ vứt bỏ vinh hoa phú quý nơi phàm tục?"
Trong lòng Trịnh Nghị đã có dần phương án đối phó với Thôi Quý Phi.
Một tay mơ tu chân thôi, thực lực cùng lắm là ngang ngửa Trần Liên Thương, hơn nữa đối với mình không có ác ý.
Người như vậy, hoàn toàn có thể từ từ tiếp xúc.
Thân phận của nàng, dù sao vẫn là Quý Phi!
Phi tần của Hoàng đế!
"Không được, vẫn có khả năng xảy ra chuyện, ta phải tăng cường thực lực trước đã!"
Trịnh Nghị lập tức nói: "Nếu ta tiến giai thành cường giả Tiên Thiên Cảnh, lại có Trần Liên Thương bên cạnh, cùng mười con Huyết Nguyệt Cổ, thì cũng không cần sợ Thôi Quý Phi."
"Tuyển tú!"
"Dùng việc tuyển tú, tăng cường thực lực của bản thân!"
Mắt Trịnh Nghị sáng lên nói: "Xem ra, phải thúc nội vụ phủ mới được, chọn tú mà chậm như rùa thế hả?"
"Năm sau, liền đại phong hậu cung, cho tú nữ vào cung!"
"Cũng không biết trong số tú nữ này, có cô nào làm trẫm hài lòng hay không."
"Chúc Quán Quán của Bách Hoa Môn sao?"
"Hay Tần Thanh nổi tiếng của Từ Hàng Am?"
"Nguyệt Thiền ở Nam Quận?"
"Còn cả vị nữ quan xuất thân từ Thái Nhất Đạo?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận