Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh

Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh - Chương 409: Kiếm Thần lễ vật (length: 15477)

Dù là Kiếm Thần Phương Trác, khi nhìn đối phương ba cao thủ ngộ đạo kỳ rời đi, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngoài mặt thì dễ dàng, nhưng người địch được dù sao cũng là tận ba ngộ đạo kỳ.
Cũng không ai biết, bọn họ có phải còn ẩn giấu bí pháp nào chưa tung ra không.
Dù có một ngộ đạo kỳ vừa xuất hiện đã bị bọn họ đánh trọng thương, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể hồi phục trạng thái đỉnh cao.
Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là cao thủ ngộ đạo kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.
Trịnh Nghị thấy bọn họ đã biến mất sau khi gặp cường địch, ngay lập tức muốn buông lỏng đề phòng.
Vội vàng nhắc nhở: "Tiền bối, những người này chưa chắc đã thực sự rời đi, bây giờ còn không thể khinh suất."
Phương Trác sững người, lập tức toàn bộ tinh thần đề phòng.
Lại đợi một hồi lâu, Phương Trác nghiến răng nghiến lợi nói: "Trịnh Nghị, lại để tiểu tử ngươi nói đúng, đám người kia bề ngoài thì rút lui, trên thực tế lại che giấu hơi thở núp trong bóng tối."
"Đến tận vừa rồi, không phát hiện sơ hở nào, mới thật sự rời đi."
"Vừa rồi chúng ta mà lơi lỏng cảnh giác, khẳng định trúng kế của bọn chúng."
Lão đạo sĩ Túy Cửu và những người khác, đều cảm thấy da đầu từng trận tê rần.
Ba cao thủ ngộ đạo kỳ, núp ở gần Vấn Tiên Quan, sẵn sàng ra tay đánh lén. Nếu đối phương xuất thủ, bọn họ căn bản không kịp mở đại trận hộ sơn.
Chắc chắn phải chết.
Thẩm Vi Dao với đôi mắt bình lặng như giếng, cũng thoáng nét kinh ngạc.
Tình huống ngoài ý muốn xảy ra, tất cả mọi người đều không dám lơi lỏng cảnh giác.
Trong quá trình cứu chữa người bị thương, thu dọn tàn cuộc, đại trận hộ sơn vẫn chưa từng đóng lại.
Cứ như vậy lại đợi nửa tiếng, Trịnh Nghị mới nói: "Lần này, bọn họ sẽ không quay lại nữa đâu."
Lần đầu đối phương giả vờ rút lui, để họ mất cảnh giác, dễ bề đánh lén nhất.
Về sau muốn lặp lại chiêu cũ, cơ bản rất khó có khả năng. Tuy vậy, để phòng ngừa bất trắc, cũng phải chuẩn bị trước.
Để mấy cao thủ ngộ đạo kỳ, dừng lại quá lâu ở biên giới Nhân tộc, là rất mạo hiểm.
Đám Minh Linh tộc kia có ngu đến mấy, cũng không đến nỗi phạm sai lầm lớn vậy.
Sau khi đại trận hộ sơn đóng lại, Phương Trác lập tức nói với Thẩm Vi Dao: "Đám người Minh Linh tộc này, lại giấu kín chuyện chúng có cao thủ ngộ đạo kỳ thứ tư tốt đến vậy, ta phải nhanh chóng báo chuyện này cho Chưởng môn mới được."
Thẩm Vi Dao gật đầu: "Ta ở lại đây một thời gian, để phòng đám Minh Linh tộc kéo nhau quay lại."
Trước khi đi, Phương Trác đưa cho Trịnh Nghị một thanh phi kiếm lớn cỡ bàn tay: "Thanh phi kiếm này, là ta dùng kiếm khí tu vi hóa thần luyện chế."
"Có thể phát ra một lần, có thể đạt tới bốn phần tu vi kiếm khí của ta."
"Vật này mỗi lần sử dụng, ít nhất cần ba ngày mới hồi phục. Sử dụng tốt thì chắc chắn có thể giúp ngươi không ít."
"Nhưng vì là dùng kiếm khí của ta luyện chế, nên vật này không thể nhận chủ như pháp khí thông thường, bất cứ ai có được đều có thể dùng, điểm này ngươi phải ghi nhớ."
Suy nghĩ một chút, Phương Trác lại nói nhỏ: "Nếu thật sự tình thế nguy cấp, ngươi lấy tinh huyết làm dẫn, chỉ cần làm cho kiếm khí trên kiếm bùng nổ, sẽ thi triển được đòn đánh tương đương bảy phần tu vi kiếm khí của ta."
"Trong thiên hạ, người có thể đỡ được đòn này, tuyệt đối không có mấy ai."
"Chỉ có điều, một khi dùng bí pháp này rồi, kiếm khí trên phi kiếm cũng sẽ tiêu tan hết, không còn cách nào khôi phục."
Có thể phóng ra pháp khí chứa ba phần tu vi cao thủ ngộ đạo, nghe thì có vẻ yếu.
Nhưng Phương Trác kia là cao thủ ngộ đạo kỳ đấy.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, căn bản không thể nào đỡ được.
Cho dù là tu vi Hóa Thần kỳ, chỉ sợ cũng chỉ những thế lực tương đối mạnh mới miễn cưỡng chống được.
Hơn nữa dù là đỉnh cao Hóa Thần, chắc chắn cũng không đỡ được đòn đánh bảy phần tu vi của Phương Trác.
Món pháp khí này, vào thời khắc mấu chốt thực sự có thể cứu mạng.
"Đa tạ tiền bối, chỉ là không biết pháp khí này của tiền bối có tên là gì?"
"Ngươi muốn gọi gì thì gọi, cứ gọi tiểu kiếm cũng được." Phương Trác phẩy tay, kiếm khí xung thiên, nháy mắt bay xa ngàn dặm.
Lão đạo sĩ không chỉ sắp xếp phòng cho Thẩm Vi Dao, mà cả Trịnh Nghị và những người khác cũng vậy.
Trong trận chiến này, Vấn Tiên Quan tổn thất to lớn.
Đại trận hộ sơn hư hại nghiêm trọng, muốn sửa chữa cần đủ loại vật liệu.
Bảy tòa kiến trúc sụp đổ, mười một tòa hư hại nhẹ.
Có đến 115 đệ tử tử trận, trong đó không ít đệ tử có tiềm năng.
Một điện chủ Hóa Thần sơ kỳ kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, trực tiếp rơi xuống đỉnh cao Kim Đan, nếu không có kỳ ngộ, e là cả đời không thể hồi phục.
Có hai tu sĩ Kim Đan tử trận, bảy người bị trọng thương.
Ngay cả sư đệ Túy Cửu của lão đạo sĩ, cũng vì dùng đan dược cưỡng ép kích thích tiềm năng, về sau cũng không thể tăng thêm tu vi.
Từ khi thành lập tới giờ, Vấn Tiên Quan chưa từng gánh chịu tổn thất nặng nề như vậy.
Hai ngày trôi qua, nhiều tu sĩ Kim Đan rối rít cáo từ.
Trước khi đi, hầu như ai cũng đến gặp mặt Trịnh Nghị một lần.
Có người cảm thấy Trịnh Nghị cứu mạng mình, đều mang lễ vật tỏ ý cảm ơn.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng Trịnh Nghị chẳng qua chỉ là tu sĩ Kết Tinh kỳ sơ kỳ, dù có tư duy linh hoạt một chút, cũng chẳng có tư cách gì để họ coi trọng.
Dù trong lòng khinh thường, ngoài mặt không ai chỉ trỏ Trịnh Nghị.
Suy cho cùng, nếu không phải Trịnh Nghị nhắc nhở, Vấn Tiên Quan có lẽ đã bị Thương Nguyệt Viêm Hoàng san bằng rồi.
Ở đây nói xấu Trịnh Nghị, chẳng khác nào tự biến mình thành kẻ thù của Vấn Tiên Quan.
"Sư phụ, chúng ta còn phải ở đây đến khi nào?" Bạch Chỉ Nhị buồn chán nghịch một cái phi toa.
Đây là pháp khí Túy Cửu tặng Trịnh Nghị, Trịnh Nghị thấy không có tác dụng gì, liền đưa lại cho học trò.
Bạch Chỉ Nhị vốn không thích rảnh rỗi, ở Vấn Tiên Quan những ngày quá nhàn hạ, thương tích vừa lành đã bắt đầu ngứa ngáy.
Trịnh Nghị lắc đầu thở dài: "Thương Lan Giới sắp loạn rồi, trong loạn thế một người hành động quá nguy hiểm."
"Tốt nhất ngươi nên tạm thời gia nhập một môn phái, đi cùng bọn họ thì an toàn hơn."
Rầm một tiếng, phi toa trên tay Bạch Chỉ Nhị rơi xuống đất, rưng rưng muốn khóc: "Sư phụ, ngài đây là không cần ta nữa sao?"
Trịnh Nghị toát mồ hôi: "Ta lúc nào nói không cần ngươi nữa? Ngươi mãi mãi là học trò ta, đã nhận sư phụ mà còn muốn chạy, không có đâu."
"Thương Lan Giới hiện tại nguy cơ tứ phía, đối với ngươi vừa là nguy hiểm, cũng là một loại cơ hội."
"Đối với tu sĩ mà nói, cách nâng cao tu vi tốt nhất, không gì bằng thực chiến."
Bạch Chỉ Nhị tuy nghe sửng sốt, nhưng cũng không bị sư phụ mình lừa hoàn toàn.
"Vậy sư phụ cũng cần phải gia nhập một môn phái sao?"
Ngoài dự đoán của cô, Trịnh Nghị không hề suy nghĩ đã đáp ứng: "Đương nhiên."
Thống trị Tiên Triều nhiều năm như vậy, Trịnh Nghị hiểu rõ có một thế lực lớn mạnh chống lưng, giúp ích cho việc tu luyện đến mức nào.
Rất nhiều tài liệu trân quý, hắn không cần tốn công tìm kiếm, chỉ cần ra lệnh, tự nhiên sẽ có người đưa đến tận cửa.
Trước khi bị Tuệ Nguyệt Ma Tôn kéo đến Thương Lan Giới, hắn vì sao phải thu phục những tu sĩ kia? Còn không phải vì tăng cường sức mạnh bản thân, tiện lợi hơn cho việc tu luyện sao?
Trong tiểu thuyết những nhân vật chính không phải dạng auto, làm tán tu sao tu luyện nhanh được như vậy?
Tỉ như đan dược đột phá, nếu là đệ tử đại tông môn, có thể nhận trực tiếp trong tông môn.
Đổi thành tán tu thì, không chỉ cần tốn nhiều thời gian công sức, có lấy được hay không còn phải xem vận may.
Đương nhiên, có người vận may nghịch thiên, cứ bước ra ngoài hai bước cũng có thể đụng thiên tài địa bảo.
Nhưng loại người này, một triệu người may ra có một.
Đối với phần lớn mọi người, chỉ sở hữu tư chất tu luyện thôi, cũng đã là một điều may mắn vô cùng.
Người có số mệnh gia thân, càng có khả năng thịnh cực ắt suy.
Bạch Chỉ Nhị kinh ngạc đứng lên: "Sư phụ, ngài thật sự quyết định gia nhập một môn phái?"
Lúc này, một người vội vàng đẩy cửa bước vào: "Trịnh tiền bối nếu muốn gia nhập tông môn, xin hãy cân nhắc Tinh Túc Hải chúng tôi, tuyệt đối không để ngài thất vọng."
Tô Dao mang theo làn gió thơm lao tới trước mặt Trịnh Nghị, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Đồng thời cũng không quên giải thích một câu: "Bạch tỷ tỷ, cả Trịnh tiền bối, ta không cố ý nghe lén, chỉ là có chuyện đến tìm các người, vô tình nghe được thôi."
Trịnh Nghị rất rộng lượng mà khoát tay: "Không sao, vốn dĩ không phải chuyện gì cần giữ bí mật."
Tô Dao đương nhiên có thể nghe được.
Trịnh Nghị biết rõ nàng tới, cố ý nói cho nàng nghe.
Là tu sĩ, trong tình huống đối phương không cố ý giấu giếm, nghe được nội dung nói chuyện trong vòng hơn 10m, không phải là chuyện khó.
"Nói vậy, Trịnh tiền bối ngài đồng ý gia nhập Tinh Túc Hải chúng tôi rồi hả?" Tô Dao mặt mày hớn hở đỏ bừng.
Trịnh Nghị không nói gì, người ta vẫn nói yêu vào đầu ngu, hình như không có tác dụng với hoa bách hợp.
Nha đầu này giờ nghĩ cũng nhanh thật.
Tô Dao nói, trong mắt người khác có vẻ như râu ông nọ cắm cằm bà kia, hoàn toàn không liên quan đến lời Trịnh Nghị nói.
Nhưng Trịnh Nghị hiểu rõ, đó chỉ là chiêu trò ăn nói của con bé Tô Dao này thôi.
Ví dụ như khi mượn tiền, nếu số tiền không quá lớn, việc trực tiếp mở lời sẽ dễ vay được hơn.
Bởi vì trong tiềm thức của nhiều người, họ không thích trực tiếp từ chối người khác.
Lời nói của Tô Dao còn cao minh ở chỗ câu nghi vấn mang tính định hướng.
Tô Dao nói "tiền bối có quyết định gia nhập hay chưa", chứ không phải là "có hay không sẽ gia nhập".
Nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng ẩn chứa sự khác biệt rất lớn.
Còn việc Trịnh Nghị cảm thấy đây là chiêu trò của Tô Dao, chứ không phải cô ta buột miệng nói ra, là vì sau khi vào phòng, ánh mắt Tô Dao không rời khỏi đồ đệ của hắn.
Rõ ràng, cô ta có dụng ý riêng.
Bạch Chỉ Nhị bị Tô Dao nhìn đến hoảng sợ, theo bản năng trốn sau lưng Trịnh Nghị, muốn sư phụ mình che chắn ánh mắt nóng bỏng của Tô Dao.
Ăn nói chỉ là ăn nói, có thể dẫn dắt người khác suy nghĩ theo hướng mình mong muốn, nhưng không thể thực sự quyết định lựa chọn của một ứng viên.
"Chuyện này ta vẫn đang suy nghĩ." Trịnh Nghị nở nụ cười nhạt, không trả lời thẳng Tô Dao.
Nếu có thể, lựa chọn đầu tiên của Trịnh Nghị vẫn là Tinh Túc Hải.
Về lý do ư?
Đương nhiên là vì theo nhiều người được biết, Tinh Túc Hải là tông môn chủ yếu là nữ tu.
Trong tông môn, hơn chín phần mười là nữ giới.
Trong số một phần còn lại, đa phần là người nhà, đạo lữ của các nữ tu sĩ đó.
Đối với hắn, đó chắc chắn là thánh địa tu luyện tốt nhất.
Nhưng những chuyện như thế, càng coi trọng càng phải tỏ ra không có vấn đề, nếu không sẽ rơi vào thế bị động.
Đừng nói Tô Dao, ngay cả đồ đệ Bạch Chỉ Nhị của Trịnh Nghị.
Cho đến giờ vẫn không rõ, sư phụ mình đang vắt óc nghĩ mọi cách để gia nhập Tinh Túc Hải.
"Vậy à..." Tô Dao tỏ ra thất vọng, nhưng không khuyên can gì thêm.
Nàng đã biết từ Lâm Phong, người đã chỉ điểm bọn họ đối phó tu sĩ Minh Linh tộc trên đường, chính là Trịnh Nghị trước mắt.
Nên nàng hiểu rất rõ sự lợi hại của Trịnh Nghị.
Nếu hắn không đồng ý, nàng nói thêm cũng vô ích.
"Tiền bối, sư tôn của ta và sư tôn của sư huynh Lâm đã đến."
"Bọn họ cảm kích ân cứu mạng của ngài dành cho chúng ta, muốn trực tiếp nói lời cảm ơn, nếu ngài tiện, có thể đi gặp bọn họ một lát không?"
Trịnh Nghị ở thế giới cũ là hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng tu sĩ không quá coi trọng thân phận thế tục.
Cho dù là đế vương, nếu tu vi không đủ cao, đối với họ cũng chẳng là gì.
Bây giờ có thể phái đệ tử quan trọng đến thông báo một tiếng, cũng là xem trọng việc Trịnh Nghị đã cứu người.
"Xin dẫn đường." Trịnh Nghị rất tò mò, vị sư tôn có vài đạo lữ hoa bách hợp trong miệng Tô Dao, rốt cuộc là người như thế nào.
"Sư phụ!" Trên đường, Bạch Chỉ Nhị tội nghiệp năn nỉ Trịnh Nghị: "Sư phụ cái gì cũng được, ngàn vạn lần đừng chọn Tinh Túc Hải!"
"Ồ? Vì sao?" Trịnh Nghị giả vờ không hiểu hỏi.
"Ta thấy Tinh Túc Hải không tệ mà? Quan trọng nhất là..." Trịnh Nghị cười đểu nhìn Tô Dao đang dẫn đường phía trước.
Sắc mặt Bạch Chỉ Nhị thay đổi, chẳng lẽ sư phụ dễ dàng bán đứng cô ta như vậy sao?
Không muốn mà.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể hiểu tình cảm của Tô Dao, nhưng kiên quyết cự tuyệt.
Không ngờ Trịnh Nghị lại đổi giọng: "Tinh Túc Hải có nhiều nữ tu, điều đó chứng tỏ nơi đó có rất nhiều công pháp tu luyện thích hợp cho nữ giới."
"Sẽ có lợi lớn cho việc nâng cao thực lực của ngươi."
Bạch Chỉ Nhị sao có thể không hiểu, cô lại bị sư phụ trêu đùa rồi?
Rõ ràng trước đó, Trịnh Nghị đủ kiểu ám chỉ, hắn muốn dùng quan hệ giữa cô và Tô Dao để đổi lấy một số lợi ích.
Kết quả lời vừa chuyển đã thành chuyện đứng đắn thế này.
Thấy mặt Bạch Chỉ Nhị đỏ đến mang tai, Trịnh Nghị mới giả vờ ngạc nhiên nói: "Chờ chút, ta nói Tiểu Bạch à, không phải ngươi lại muốn đến nơi khác rồi chứ?"
"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ thật không hiểu các ngươi nghĩ gì nữa."
Bạch Chỉ Nhị thề, nếu người này không phải là sư phụ mình, cô đã ném 《 Bạch Liên Luân Hồi Giáng Thế Thần Công 》 vào mặt hắn rồi.
"Nếu sư phụ nhất quyết muốn gia nhập, thân là đệ tử, ta tự nhiên không có ý kiến." Bạch Chỉ Nhị nghiến răng, gằn từng chữ nói.
Đối với tu sĩ, tu vi là tất cả, những thứ khác đều phải để sang một bên.
Còn về Tô Dao... Chỉ cần cho cô chút thời gian, nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
So với phiền toái do Tô Dao gây ra, tài nguyên tu luyện vẫn quan trọng hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận