Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh

Theo Giả Hoàng Đế Bắt Đầu Nạp Phi Trường Sinh - Chương 406: Kiếm Thần giá lâm (length: 15921)

"Kiếm Thần Phương Trác!" Thương Nguyệt Viêm Hoàng cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Phương Trác chậm rãi lướt qua Trịnh Nghị, mỉm cười nhìn vị cao thủ ngộ đạo của Minh Linh tộc này.
Trịnh Nghị cũng nhân cơ hội này nhìn rõ dung mạo Phương Trác.
Người này dáng vẻ không quá tuấn tú, nhưng toàn thân đều tỏa ra vẻ phóng khoáng, không câu nệ.
Một bộ trường sam màu xám tro, tóc tùy tiện dùng trâm gỗ búi lên, ngoài thanh kiếm bén nhọn trong tay ra thì trên người không có thứ gì khác.
Điều khiến Trịnh Nghị kinh ngạc là thanh kiếm của Phương Trác kia vậy mà cũng không phải là pháp khí gì quá mạnh mẽ. Cho dù là với con mắt của hắn, nó cũng chỉ là một thanh bảo kiếm bình thường, cùng lắm thì chỉ được chế tạo không tệ.
Đặt trong thế giới người thường thì có thể coi là thần binh lợi khí.
Nhưng trong Tu Chân Giới thì loại vũ khí này căn bản không khác gì sắt vụn cả.
Chính là thanh kiếm như vậy mà lại có thể khiến Thương Nguyệt Viêm Hoàng vừa rồi còn phách lối vô cùng lại phải vô cùng kiêng kỵ.
Nhưng rất nhanh, Thương Nguyệt Viêm Hoàng cười lạnh: "Phương Trác, ngươi hình như so với dự tính đến sớm hơn nửa chén trà thì phải?"
"Thật ngu xuẩn, vì mấy tên phế vật mà lại hao tổn nhiều khí lực như vậy."
"Bây giờ ngươi đấu với bản hoàng, có chắc thắng không?"
Trịnh Nghị lập tức mỉa mai lại: "Lão gia, Kiếm Thần các hạ tuy hao tổn lớn, nhưng ngươi cũng chẳng khá hơn chút nào đúng không? Ngươi vừa rồi cái gì đó liệt nhật thần công kia, chẳng lẽ tiêu hao lại ít sao?"
"Mấy trò vặt phô trương thanh thế này, ta không nhìn ra chắc."
Hắn sợ Phương Trác mới vội vã đến, bị Thương Nguyệt Viêm Hoàng lừa dối mấy câu mà tâm thần dao động.
Đối với trí lực của đám dân bản địa ở Thương Lan giới này, bây giờ Trịnh Nghị không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Kiếm Thần Phương Trác có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trịnh Nghị một cái.
Đúng là Kết Tinh kỳ không sai.
Khi nào thì đám hậu bối của Nhân tộc bọn họ lại gan dạ như vậy rồi? Hai cao thủ ngộ đạo đang giằng co, hắn vậy mà dám đứng ra?
Phải biết, hắn tuy chưa động thủ.
Nhưng vẫn luôn ở trạng thái cảnh giới cao độ, đừng nói là Kết Tinh kỳ, cho dù là Kim Đan kỳ thì dưới áp lực của kiếm khí của hắn, chỉ cần đứng được đã tính là có thực lực không tầm thường rồi, chứ đừng nói chi là còn có thể mở miệng nói chuyện.
Mà Trịnh Nghị không những dám nói chuyện, thậm chí còn dám giễu cợt Thương Nguyệt Viêm Hoàng, một cao thủ ngộ đạo kỳ.
"Tiểu tử, ngươi là ai? Đệ tử môn phái nào?"
Đối mặt chiến lực mạnh nhất của Nhân tộc, dù là Trịnh Nghị cũng không dám quá mức lạnh nhạt, vội vàng chắp tay: "Tiền bối, ta không phải người ở thế giới này."
Trịnh Nghị dùng tốc độ nhanh nhất, nói đơn giản sơ lược lai lịch của mình cho Kiếm Thần trước mắt biết.
"Người từ thế giới khác sao?" Phương Trác tỏ vẻ suy tư.
Thương Nguyệt Viêm Hoàng thấy Trịnh Nghị nói thẳng với Phương Trác, như thể hoàn toàn không thấy sự tồn tại của hắn, nhất thời giận tím mặt.
"Phương Trác, ngươi đây là xem thường bản hoàng sao?" Một chưởng đánh ra, chưởng lực mang theo liệt diễm, tùy ý bao phủ Phương Trác cùng Trịnh Nghị trong đó.
Phương Trác chỉ tiện tay chém ra một kiếm, kiếm khí tùy ý cắt nhỏ chưởng lực của Thương Nguyệt Viêm Hoàng.
"Là một cường giả ngộ đạo kỳ, lại đánh lén khi người khác đang nói chuyện, cái này không hay lắm đâu?"
"Phương Trác, tu vi của ngươi so với lần chúng ta giao thủ trước kia hình như không tiến bộ bao nhiêu nhỉ?" Thông qua đòn tấn công này, Thương Nguyệt Viêm Hoàng dò xét ra được một vài chi tiết của Phương Trác, giọng điệu khá đắc ý.
Đối mặt với sự khiêu khích, Phương Trác vẫn giữ cái vẻ không để ý chuyện gì cả, bộ dáng phóng khoáng: "Cho dù là vậy thì đối phó ngươi vẫn đủ."
"Vậy phải thử xem mới biết." Khí thế của Thương Nguyệt Viêm Hoàng đột nhiên tăng lên, vậy mà thật sự muốn cùng Phương Trác đại chiến một trận.
Trịnh Nghị cũng không hy vọng hai người bọn họ đánh nhau.
Dù hắn chưa từng thấy cao thủ ngộ đạo kỳ giao chiến, chỉ cần nhìn Thương Nguyệt Viêm Hoàng vừa dùng 《 Liệt nhật thần công 》 cũng có thể đoán ra đại khái tình cảnh.
Vấn Tiên Quan hiện tại không có đại trận hộ sơn bảo vệ, e là sẽ bị dư chấn của hai người này phá hủy trực tiếp mất.
"Kiếm Thần tiền bối, gọi một vị tiền bối khác ra đi. Nếu lão này muốn đánh, chúng ta cũng không cần khách sáo đúng không?"
"Cho dù không giết được hắn thì nếu có thể khiến hắn bị thương nặng, cục diện chúng ta phải đối mặt cũng sẽ được giảm bớt rất nhiều không phải sao?"
"Hả?" Phương Trác tỏ vẻ mờ mịt.
Hắn không hiểu lời của tiểu tử này cho lắm, cái gì gọi là gọi một người khác ra?
Người có thể đến Vấn Tiên Quan tiếp viện trong thời gian ngắn như vậy, toàn bộ Nhân tộc cũng chỉ có một mình hắn thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương, Trịnh Nghị âm thầm thở dài một hơi.
Quả nhiên, người trên thế giới này về phương diện trí lực, chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ.
Lẽ ra Nhân tộc phải nhận ra được, tình huống của Minh Linh tộc bên này dị thường mới đúng.
Nhưng đối phương xuất động một cao thủ ngộ đạo kỳ, vậy mà họ lại thật sự chỉ phái một cao thủ ngộ đạo kỳ ra ứng chiến, ngay cả một người hỗ trợ ứng phó cũng không có.
Bọn họ không sợ đây chỉ là kế chướng nhãn pháp của Minh Linh tộc sao?
Thực tế là có một cao thủ ngộ đạo khác đã sớm ẩn nấp, chờ phản công đám cao thủ Nhân tộc một phen?
Việc Minh Linh tộc không làm tay này thì Trịnh Nghị cũng không cảm thấy bất ngờ.
Suy cho cùng Thương Nguyệt Viêm Hoàng sở dĩ ra tay, là vì báo thù cho con trai, nhất thời tức giận xông vào địa bàn của Nhân tộc.
Nhưng đám tu sĩ nhân loại này, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng tình huống khác, có phải là quá ngây thơ rồi không?
Lúc đầu Thương Nguyệt Ma Quân thực sự bị lời của Trịnh Nghị dọa sợ hết hồn.
Nếu như thật có hai cao thủ ngộ đạo ở đây, hôm nay e rằng hắn sẽ gặp dữ.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng mờ mịt kia của Phương Trác thì làm sao hắn còn không biết chân tướng chứ?
"Con kiến hôi, đừng phí công hư trương thanh thế, bản hoàng biết rất rõ, chỉ có một mình Phương Trác đến đây thôi."
"Ngươi rất to gan, hết lần này đến lần khác trêu đùa bản hoàng. Xem như phần thưởng, bản vương sẽ ném linh hồn ngươi vào Minh Giới Nghiệp Hỏa, để ngươi vĩnh viễn sống trong thống khổ."
Trịnh Nghị không nhịn được ngoáy lỗ tai: "Lão gia, đến cả cách ngươi uy hiếp người khác, cũng giống y hệt với đứa con trai phế vật chết của ngươi vậy à? Các ngươi nói không phiền sao, ta nghe đến lỗ tai đều sắp lên kén cả rồi."
"Nếu như các ngươi thực sự có bản lĩnh kia, thì ta còn có thể toàn mạng đứng ở đây sao?"
Chỉ một câu nói đơn giản, suýt nữa đã khiến Thương Nguyệt Viêm Hoàng tức điên.
Hắn là cao thủ ngộ đạo kỳ đường đường, vậy mà không có biện pháp gì với kẻ thù giết con trai mình.
Nếu kẻ thù này là Kiếm Thần Phương Trác, cao thủ cấp bậc này, thì còn có thể cho qua.
Nhưng đối phương, chỉ là một con kiến hôi ngoài múa mép khua môi ra thì chẳng có tài cán gì.
Kết Tinh kỳ trung kỳ.
Nếu như đặt vào bình thường thì ngay cả tư cách nhìn thẳng hắn cũng không có.
Hiện tại, lại liên tục khiêu khích uy nghiêm của hắn.
Toàn thân Thương Nguyệt Viêm Hoàng đều đỏ lên một cách thấy rõ bằng mắt thường, có thể thấy hắn phẫn nộ đến mức nào rồi.
Trịnh Nghị nhân cơ hội truyền âm cho Phương Trác: "Kiếm Thần tiền bối, trước khi tên này tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn đâu, có thể giải quyết cái mối họa trong lòng này hay không thì nhờ cả vào ngài đấy."
"Đúng rồi, hình như chỉ có một mình ngài đến thật à, không có cao thủ khác nữa sao?"
Phương Trác bất đắc dĩ lắc đầu: "Trước mắt chỉ có một mình ta, những người khác vẫn đang trên đường tới."
Trịnh Nghị tiếc nuối thở dài: "Điều này chẳng phải cũng nói rằng, các cao thủ khác của Minh Linh tộc, cũng đã có hành động rồi sao?"
Phương Trác tuy vẫn giữ vẻ phóng khoáng không câu nệ, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia kinh hãi.
Chỉ là một câu nói tùy ý, tiểu tử này vậy mà cũng có thể suy đoán ra được nhiều thứ như vậy.
Còn chưa đợi Phương Trác cảm thán xong, Thương Nguyệt Viêm Hoàng đã nổi giận gầm lên một tiếng, phát động tấn công.
Phương Trác không dám lơ là, lập tức vung kiếm cùng Thương Nguyệt Viêm Hoàng giao chiến.
Hai người vừa mới giao thủ, một lực xung kích lớn đã trực tiếp hất tung Trịnh Nghị ra ngoài. Dốc hết sức thúc giục công pháp, hắn mới miễn cưỡng khống chế được thân thể, vững vàng rơi xuống đất.
Đệ tử Kim Đan môn cũng đều có biện pháp bảo vệ mình.
Bất quá, những đệ tử tu vi thấp hơn thì coi như xui xẻo rồi.
Có vài người vận may tốt hơn thì bên cạnh có các trưởng bối cao thủ của tông môn, thay bọn họ chặn lại phần lớn lực công kích.
Còn những người vận khí không tốt thì đều bị đứt kinh mạch chết ngay tại chỗ.
Hai vị cao thủ ngộ đạo kỳ mới chỉ giao thủ một chiêu, thậm chí còn chưa dùng đến lực lượng thực sự, chỉ đang dò xét nhau thôi.
Mà bên phía Vấn Tiên Quan đã bị tổn thất nặng nề.
Không phải Phương Trác không muốn cứu người, nếu không thì hắn cũng không cần phải tốn hao linh khí chạy đến nơi xa xôi như vậy làm gì.
Nhưng đối mặt với Thương Nguyệt Viêm Hoàng, hắn cũng không dám khinh thường chút nào.
Chỉ là kiếm pháp càng lúc càng ác liệt, bức Thương Nguyệt Viêm Hoàng liên tiếp phải lùi về sau.
Thương Nguyệt Viêm Hoàng tuy không cam tâm, cũng không dám đối đầu trực diện với khí thế của Phương Trác, chỉ có thể bất đắc dĩ bị Kiếm Thần Phương Trác ép ra xa khỏi Vấn Tiên Quan.
"Tiền bối, mọi người sao rồi? Có thể lập tức khởi động đại trận hộ sơn không?" Trịnh Nghị vội vàng hỏi đám lão đạo sĩ.
Tuy Thương Nguyệt Viêm Hoàng đã bị Kiếm Thần Phương Trác ép lui ra xa mấy ngàn thước, nhưng Trịnh Nghị lại không hề cảm thấy dễ dàng chút nào.
Một cao thủ khác của tộc Minh Linh đã được điều động, không biết khi nào sẽ đến.
Mà phe Nhân tộc này, lại vừa hay ở thế bị động đối phó sau khi đối phương ra tay trước.
Cao thủ của đối phương, khẳng định mạnh hơn mấy phe đến trước đó.
Trong tình cảnh này, những tu sĩ thực lực tương đối kém như bọn họ làm sao để tự bảo vệ?
Thứ duy nhất có thể trông cậy vào, e rằng cũng chỉ có cái đại trận hộ sơn này.
"Chúng ta nên cứu người trước, rất nhiều đệ tử vẫn còn cơ hội được cứu chữa." Một đạo sĩ Vấn Tiên Quan bất mãn phản bác.
Trịnh Nghị không nói thêm một lời, chỉ là ánh mắt nhìn thẳng vào lão đạo sĩ cùng nhóm người Túy Cửu.
Bây giờ không phải là lúc tranh cãi hơn thua.
Cho dù hắn có thể thuyết phục đối phương thì sao? Thời gian cũng sẽ vẫn bị lãng phí một cách vô ích.
Chỉ cần Vấn Tiên Quan chủ trì, cùng với nhóm người Túy Cửu tin tưởng hắn, là có thể trực tiếp hành động, trước tiên cứ làm tốt việc đã rồi giải thích sau cũng không muộn.
Lão đạo sĩ trầm mặc vài giây, hẳn là đang suy nghĩ nên làm gì.
Túy Cửu vội nói: "Sư huynh, ta tin lời tiểu tử này nói. Tu vi của hắn tuy chưa ra gì, nhưng suy nghĩ thì khá tốt, ít nhất từ khi ta gặp tiểu tử này đến giờ, những chuyện hắn nói cơ hồ chưa từng đoán sai."
Lão đạo cũng nghĩ đến những gì Trịnh Nghị vừa thể hiện, nếu không nhờ hắn, Vấn Tiên Quan giờ có lẽ đã hoàn toàn biến mất rồi.
"Tất cả người từ Kim Đan trở lên, lập tức đi tu bổ đại trận hộ sơn, nhanh chóng cho đại trận khôi phục vận hành."
"Những người còn lại," lão đạo sĩ nhìn xung quanh, vẫn không đành lòng bỏ các đệ tử Vấn Tiên Quan: "Toàn lực cứu người, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Dù phản ứng có hơi chậm, nhưng đây cũng là lựa chọn tốt nhất có thể đưa ra ngay lập tức.
Thấy mọi người đều bắt đầu hành động, Trịnh Nghị lúc này mới dồn sự chú ý vào cuộc chiến giữa Phương Trác và Thương Nguyệt Viêm Hoàng.
Càng xem, càng thêm kinh ngạc.
Phương Trác này quả không hổ danh là Kiếm Thần.
Một thanh kiếm sắt bình thường, trong tay hắn lại phảng phất như một thanh thần kiếm vô địch.
Bất kể là linh khí hộ thể của Thương Nguyệt Viêm Hoàng, hay là pháp khí hộ thân của hắn, cũng không thể đỡ nổi công kích của Phương Trác.
Tốc độ của vị Kiếm Thần này không tính là nhanh, chiêu thức cũng không thần kỳ gì, đánh đâu trúng đó, giống như không phải đang giao chiến với người, mà chỉ là đang tùy ý luyện kiếm.
Nhưng chính những đòn đánh không nhanh không chậm này, lại khiến Thương Nguyệt Viêm Hoàng ứng phó luống cuống tay chân.
Chỉ trong thời gian ngắn, trên người đã có thêm ba vết thương.
Mặc dù những vết thương này chỉ là bị thương ngoài da, căn bản không thể ảnh hưởng thực sự đến cao thủ Ngộ Đạo kỳ như hắn, nhưng cũng khiến Thương Nguyệt Viêm Hoàng kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nếu không phải hắn tránh được kịp lúc, mấy đòn đánh này nói không chừng thật sự có thể lấy mạng hắn.
"Phương Trác, tên khốn này, ngươi nhất quyết muốn ta chết sao?"
"Nực cười." Thế công của Phương Trác không hề giảm: "Ngươi xâm phạm địa phận Nhân tộc, giết hại tu sĩ Nhân tộc, phá hủy tông môn của Nhân tộc ta? Sao còn dám nói ta phải tha cho ngươi?"
"Dám giết ta, ngươi không sợ gánh trên vai cuộc huyết chiến giữa hai tộc sao?" Thương Nguyệt Viêm Hoàng vốn không quá để Phương Trác vào mắt.
Qua thăm dò vừa rồi, hắn phát hiện tu vi của Phương Trác không tăng tiến quá nhanh.
Vốn dĩ hai người tu vi không chênh lệch bao nhiêu, nhưng bây giờ, hắn hẳn là có phần nhỉnh hơn.
Cho nên mới bất chấp hậu quả như vậy, mà khai chiến với Phương Trác trên địa bàn của Nhân tộc.
Dù sao cho dù đánh không thắng, cũng có thể câu giờ, chờ viện binh đến.
Chiêu này, là học được từ con kiến hôi loài người.
Đánh chưa được mấy chiêu, Thương Nguyệt Viêm Hoàng đã kinh ngạc phát hiện, mặc dù tu vi của đối phương so với hắn hơi kém, nhưng kiếm pháp thoạt nhìn không hề có chút khói lửa nào lại có uy lực vô cùng.
Rõ ràng không nhanh, nhưng hắn lại bị áp chế không thở nổi.
Mới đánh một lát, hắn đã cảm thấy sắp không trụ nổi rồi.
"Lời này nực cười, chẳng phải chiến tranh là do các ngươi tộc Minh Linh khơi mào sao? Mấy ngày nay, Nhân tộc ta không biết đã tổn thất bao nhiêu hậu bối ưu tú."
"Bây giờ, liền để ngươi trả nợ máu cho họ đi." Vừa nói, kiếm chiêu của Phương Trác càng lúc càng thêm sắc bén.
Lúc này, đại trận hộ sơn của Vấn Tiên Quan, cũng được các tu sĩ Kim Đan tu bổ, khởi động trở lại.
Trận pháp vừa mới khởi động, Trịnh Nghị liền lớn tiếng hét với Kiếm Thần Phương Trác: "Tiền bối Kiếm Thần xin hãy cứu mạng chúng ta!"
Phương Trác ngạc nhiên, rõ ràng đại trận hộ sơn đã khởi động, lúc này còn nguy hiểm gì chứ?
Tuy nhiên, mục đích chính của hắn đến đây, vẫn là để cứu người.
Thương Nguyệt Viêm Hoàng tuy nhất thời bị hắn áp chế, nhưng muốn chiến thắng đối phương, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn quả quyết lui về bên trong đại trận hộ sơn của Vấn Tiên Quan.
"Chuyện gì xảy ra?" Thấy trong đại trận rất bình tĩnh, không có chuyện gì bất trắc xảy ra, không khỏi cau mày.
Chưa có ai trả lời, liền nghe một trận âm thanh chói tai vang lên, sau đó một đạo quang mang của Kim Cương Quyển lóe lên, đột ngột xuất hiện.
Nó giống như sao băng, đâm thẳng đến vị trí mà Phương Trác vừa đứng.
Kim Cương Quyển này uy lực rất lớn, nếu như không phải Phương Trác đã trở lại đại trận hộ sơn của Vấn Tiên Quan, muốn ứng phó có lẽ không dễ dàng như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận