Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều
Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều - Chương 66: Tiền nhuận bút (length: 7208)
Tống nãi nãi giận dữ mắng: "Đủ rồi, lớn từng này rồi, khóc lóc trông thật khó coi, đúng không hả?"
Người con dâu này bà vốn không ưa, nếu không phải Lão đại t·h·í·c·h, bà đã sớm muốn đ·á·n·h c·h·ế·t uyên ương rồi.
"Ban đầu ta còn tưởng ngươi tỉnh ngộ ra, ai ngờ ngươi lại đi gây chuyện, Lão đại, đưa nàng về đi, lần này không đến nửa tháng, đừng hòng nàng bén mảng đến Tống gia, cho dù ngủ ngoài đường cũng không ai rước vào nhà đâu, nghe rõ chưa hả?"
Tống đại bá đen mặt nói: "Mẹ, phiền phức thế làm gì, con cùng nàng đi l·y· ·h·ô·n, bảo người ta về thẳng nhà mẹ đẻ cho xong. Con nói thật đấy, mẹ lại cưới cho con người nào đấy hiền lành một chút đi, chứ không cần cái loại cả ngày sướt mướt như này."
Xem ra lần trước nói nhẹ quá hay sao ấy nhỉ.
Trương Linh sốt ruột nói: "Không được, Kiến Hoa, tôi nghe lời mà, tôi nghe lời có được không? L·y· ·h·ô·n, tôi biết làm sao đây, tôi già rồi lại không có việc làm, ai mà chứa tôi?"
"Thà ế còn hơn, cô đi đi, Tống gia mới được yên, cô ở nhà cứ quấy rầy người khác mãi cũng không hay, đúng không?"
Trương Linh vội vàng nói: "Lần này tôi thật sự nghe lời, sau này tuyệt đối không dính vào chuyện hôn nhân của người Tống gia nữa, được chưa?"
"Vậy cô xin lỗi mọi người đi, quan trọng là phải xin lỗi Vãn Nguyệt, chuyện hôn nhân của Vãn Nguyệt không đến lượt cô bận tâm."
Tống Vãn Nguyệt đứng lên, đôi mắt sáng như sao trời trừng trừng nhìn người kia.
Bảo bà ta xin lỗi mình ấy à, được thôi.
Tống đại bá, quả nhiên không đủ quyết đoán, lòng dạ quá mềm yếu.
Trương Linh c·ắ·n răng nói: "Tôi xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi, lần này là tôi hồ đồ, về sau tuyệt đối không mù quáng lo chuyện bao đồng, cũng sẽ không dẫn người nhà mẹ đẻ đến đây quấy phá nữa. Vãn Nguyệt, Đại bá mẫu, tôi xin lỗi các người, sau này sẽ không xen vào chuyện chung thân của cháu nữa. Tôi thật sự biết lỗi rồi, Kiến Hoa, được chưa?"
Lần này thái độ được đấy.
Tống nãi nãi gật gật đầu: "Thôi được rồi, Lão đại, còn ngẩn người ra đấy làm gì, đưa cô ta về nhà mẹ đẻ đi, nửa tháng này ta không muốn nhìn thấy mặt cô ta ở nhà, bảo cô ta về nhà mẹ đẻ ăn Tết luôn đi."
Vẫn phải cho một trận đòn roi.
Tống đại bá k·é·o người đi ra ngoài: "Ừ, đi thôi, tôi chở cô đi."
Bị k·é·o tay áo, giãy không ra, Trương Linh thấy mọi người lạnh lùng nhìn mình, cũng không ai giúp.
Bèn b·ắ·t đ·ầ·u n·ổ·i đ·i·ê·n: "Tống Kiến Hoa, tôi nhận lỗi rồi, còn muốn đưa tôi đi đâu nữa hả, tôi không muốn đi."
Rồi bệt luôn một m·ô·n·g xuống đất, ăn vạ.
Tống đại bá dùng sức lôi người t·r·ó·i l·ê·n gác ba ga xe, lái xe đi thẳng.
Mọi người ai về nhà nấy.
Tống Vãn Nguyệt bực mình nói: "Tự mình chuốc lấy khổ."
"Ba, tính Đại bá mẫu con khó sửa thật đấy."
Tống phụ cảm khái nói: "Sửa làm sao được nữa, Đại bá mẫu con cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà."
Tống mẫu cầm mấy quả lê đông lạnh vào phòng, dặn dò: "Mau nếm thử đi, lê này ngọt lắm, canh gà hầm còn phải một tiếng nữa mới xong cơ, cứ ăn tạm chút gì lót dạ đi đã."
"À phải rồi, Vãn Nguyệt, hôm nay có hai lá thư của con này, đây, con xem đi."
Tống mẫu đưa hai phong thư để trên bàn cho Tống Vãn Nguyệt.
Không lẽ đúng như những gì mình nghĩ chứ?
Tống Vãn Nguyệt mang tâm trạng vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g mở thư ra, vừa nhìn, quả nhiên, một cái là báo xã gửi tới, một cái là Giang Trạch gửi.
Cô vui mừng ríu rít: "Bài con gửi được chọn rồi ba, mẹ ơi, hai người xem này, đây là tiền nhuận b·ú·t của con đây, tận 68 đồng tiền cơ đấy, họ còn bảo con viết tiếp câu chuyện này nữa."
Không viết nhiều chỉ cần mài dũa là được, sau này muốn có chỗ đứng trong giới giải trí cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt ra ấy chứ.
"Con định viết tiểu thuyết d·à·i t·ậ·p, 50 vạn chữ làm nền, viết xong chắc cũng mất nửa năm hoặc cả năm mất."
Tống mẫu vui mừng nói: "Giỏi đấy, con gái mẹ đã có thể k·i·ế·m tiền bằng nhuận b·ú·t rồi cơ đấy, gớm chưa, có phải đặt b·á·o nhiều thì sẽ được đọc văn của con không?"
Bà tuy là giáo viên, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện p·h·á·t t·riể·n sự nghiệp văn học sáng tác, cái nghề này vừa cần t·h·i·ê·n phú, lại vừa cần thời gian nữa.
Tống phụ hiếu kỳ nói: "Vãn Nguyệt, bài của con đâu? Bây giờ đọc được chưa con?"
"Phải đợi thêm nữa, con gửi bản thảo năm vạn chữ đi trước, trong thư bảo tháng sau báo in Tết nên chưa thu xếp kịp."
Tống Vãn Nguyệt đưa bản thảo của mình cho hai người xem.
"Đây ạ, chính là cái này đấy, hai người xem nhưng đừng kể ra cho ai biết nha. Con viết gần xong rồi, cũng sắp kết thúc."
"Biết rồi, con gái, chúng ta từ từ đọc, không ai hé răng đâu."
"Để ba xem kỹ xem nào."
"Con gái à, mau xem Giang Trạch viết gì cho con đi kìa, không cần để ý đến bọn ba đâu."
Thấy hai người đọc ngon lành quá, lại còn trêu chọc mình, Tống Vãn Nguyệt không làm phiền nữa.
Tống phụ và Tống mẫu đều là người t·h·í·c·h đọc sách.
Tống phụ thì lại lệch về các môn khoa học tự nhiên, học ngoại ngữ không giỏi, t·h·i không đậu đại học nên phải đi làm sớm.
Tống mẫu thì học t·r·u·ng cấp, vừa tốt nghiệp là được phân c·ô·ng t·á·c ngay.
Ngày hôm sau, Tống Vãn Nguyệt liền dậy thật sớm, Giang Trạch hẹn cô đi vương cung chơi, còn đi xem phim nữa.
Đứng ở vương cung không xa, Tống Vãn Nguyệt ngáp một cái, tối qua cô mệt c·h·ế·t đi được ấy.
Tuy rằng trong không gian có thể dùng tinh thần lực để thao tác, nhưng dùng nhiều cũng làm tinh thần mệt mỏi.
l·ợ·n rừ·ng m·á·u cô đã xả hết, còn c·ắ·t t·h·ị·t thành từng miếng mười cân, dùng lá bách hun khói, đợi hai ngày nữa là đem bán được rồi. Hun xong lại c·ắ·t ra thành từng cân với hai cân để bán cho tiện.
Tiếc là, cái nghề buôn bán này không làm thường xuyên được, trong núi sâu cũng không có nhiều lợn rừng đến thế.
Mùa xuân lại là mùa sinh sản của động vật, lần sau chờ đến nghỉ hè làm tiếp vậy.
Ba con l·ợ·n rừ·ng to, trừ bỏ nội tạng, được tổng cộng 600 cân, tính toán kỹ lưỡng chắc bán được 500 đồng, quả là k·i·ế·m đậm.
Tống Vãn Nguyệt thấy hơi lạnh, mở ba lô định lấy bình thủy tinh đựng nước nóng ra thì đột nhiên bị ai đó đụng phải.
Đây là khu du lịch, lại đang đông người, cô cứ tưởng là vô ý thôi.
Chờ đến khi cô đút tay và bình thủy tinh vào túi rồi mới nhận ra mình bị m·ấ·t tiền.
Chết rồi, gặp phải t·r·ộ·m rồi.
Tức đến đỏ hoe cả mắt, Tống Vãn Nguyệt khóa c·h·ặ·t mục tiêu trong đám người rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Tên t·r·ộ·m dáng người không cao, trông mới mười mấy tuổi, còn chưa thành niên ấy chứ.
Thấy Tống Vãn Nguyệt đuổi đến, còn lè lưỡi trêu tức cô nữa.
Vừa hay, Giang Trạch tới, anh nhanh chóng đuổi kịp Tống Vãn Nguyệt rồi hỏi: "Kẻ t·r·ộ·m à? Thằng mặc áo đen kia phải không?"
Mặc dày lại chạy hùng hục làm Tống Vãn Nguyệt thở không ra hơi, cô gật gật đầu, "Chính là hắn. Hắn t·r·ộ·m ví của tôi."
Cái thằng nhãi c·h·ế·t t·i·ệ·t, nhanh chân thật đấy.
"Đứng đây đợi anh." Đem gói đồ trên tay giao cho Tống Vãn Nguyệt, Giang Trạch liền chạy đi.
Hơn mười phút sau, Giang Trạch mới tóm được người quay lại.
"Đây, anh đòi lại được rồi này, cái ví con con màu hồng phấn của em đấy, cất cẩn thận vào, xem tiền có bị m·ấ·t không nhé."
Tống Vãn Nguyệt tươi cười rạng rỡ nói: "Không m·ấ·t đồng nào, cám ơn anh nhé, Giang Trạch, này nhóc con, sao lại đi t·r·ộ·m đồ của người ta hả? Ở nhà không ai cho cháu ăn no hay sao?"
Thường thì đi t·r·ộ·m là vì tiền, nhưng thằng nhãi này xem ra vẫn còn nhỏ tuổi...
Người con dâu này bà vốn không ưa, nếu không phải Lão đại t·h·í·c·h, bà đã sớm muốn đ·á·n·h c·h·ế·t uyên ương rồi.
"Ban đầu ta còn tưởng ngươi tỉnh ngộ ra, ai ngờ ngươi lại đi gây chuyện, Lão đại, đưa nàng về đi, lần này không đến nửa tháng, đừng hòng nàng bén mảng đến Tống gia, cho dù ngủ ngoài đường cũng không ai rước vào nhà đâu, nghe rõ chưa hả?"
Tống đại bá đen mặt nói: "Mẹ, phiền phức thế làm gì, con cùng nàng đi l·y· ·h·ô·n, bảo người ta về thẳng nhà mẹ đẻ cho xong. Con nói thật đấy, mẹ lại cưới cho con người nào đấy hiền lành một chút đi, chứ không cần cái loại cả ngày sướt mướt như này."
Xem ra lần trước nói nhẹ quá hay sao ấy nhỉ.
Trương Linh sốt ruột nói: "Không được, Kiến Hoa, tôi nghe lời mà, tôi nghe lời có được không? L·y· ·h·ô·n, tôi biết làm sao đây, tôi già rồi lại không có việc làm, ai mà chứa tôi?"
"Thà ế còn hơn, cô đi đi, Tống gia mới được yên, cô ở nhà cứ quấy rầy người khác mãi cũng không hay, đúng không?"
Trương Linh vội vàng nói: "Lần này tôi thật sự nghe lời, sau này tuyệt đối không dính vào chuyện hôn nhân của người Tống gia nữa, được chưa?"
"Vậy cô xin lỗi mọi người đi, quan trọng là phải xin lỗi Vãn Nguyệt, chuyện hôn nhân của Vãn Nguyệt không đến lượt cô bận tâm."
Tống Vãn Nguyệt đứng lên, đôi mắt sáng như sao trời trừng trừng nhìn người kia.
Bảo bà ta xin lỗi mình ấy à, được thôi.
Tống đại bá, quả nhiên không đủ quyết đoán, lòng dạ quá mềm yếu.
Trương Linh c·ắ·n răng nói: "Tôi xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi, lần này là tôi hồ đồ, về sau tuyệt đối không mù quáng lo chuyện bao đồng, cũng sẽ không dẫn người nhà mẹ đẻ đến đây quấy phá nữa. Vãn Nguyệt, Đại bá mẫu, tôi xin lỗi các người, sau này sẽ không xen vào chuyện chung thân của cháu nữa. Tôi thật sự biết lỗi rồi, Kiến Hoa, được chưa?"
Lần này thái độ được đấy.
Tống nãi nãi gật gật đầu: "Thôi được rồi, Lão đại, còn ngẩn người ra đấy làm gì, đưa cô ta về nhà mẹ đẻ đi, nửa tháng này ta không muốn nhìn thấy mặt cô ta ở nhà, bảo cô ta về nhà mẹ đẻ ăn Tết luôn đi."
Vẫn phải cho một trận đòn roi.
Tống đại bá k·é·o người đi ra ngoài: "Ừ, đi thôi, tôi chở cô đi."
Bị k·é·o tay áo, giãy không ra, Trương Linh thấy mọi người lạnh lùng nhìn mình, cũng không ai giúp.
Bèn b·ắ·t đ·ầ·u n·ổ·i đ·i·ê·n: "Tống Kiến Hoa, tôi nhận lỗi rồi, còn muốn đưa tôi đi đâu nữa hả, tôi không muốn đi."
Rồi bệt luôn một m·ô·n·g xuống đất, ăn vạ.
Tống đại bá dùng sức lôi người t·r·ó·i l·ê·n gác ba ga xe, lái xe đi thẳng.
Mọi người ai về nhà nấy.
Tống Vãn Nguyệt bực mình nói: "Tự mình chuốc lấy khổ."
"Ba, tính Đại bá mẫu con khó sửa thật đấy."
Tống phụ cảm khái nói: "Sửa làm sao được nữa, Đại bá mẫu con cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà."
Tống mẫu cầm mấy quả lê đông lạnh vào phòng, dặn dò: "Mau nếm thử đi, lê này ngọt lắm, canh gà hầm còn phải một tiếng nữa mới xong cơ, cứ ăn tạm chút gì lót dạ đi đã."
"À phải rồi, Vãn Nguyệt, hôm nay có hai lá thư của con này, đây, con xem đi."
Tống mẫu đưa hai phong thư để trên bàn cho Tống Vãn Nguyệt.
Không lẽ đúng như những gì mình nghĩ chứ?
Tống Vãn Nguyệt mang tâm trạng vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g mở thư ra, vừa nhìn, quả nhiên, một cái là báo xã gửi tới, một cái là Giang Trạch gửi.
Cô vui mừng ríu rít: "Bài con gửi được chọn rồi ba, mẹ ơi, hai người xem này, đây là tiền nhuận b·ú·t của con đây, tận 68 đồng tiền cơ đấy, họ còn bảo con viết tiếp câu chuyện này nữa."
Không viết nhiều chỉ cần mài dũa là được, sau này muốn có chỗ đứng trong giới giải trí cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt ra ấy chứ.
"Con định viết tiểu thuyết d·à·i t·ậ·p, 50 vạn chữ làm nền, viết xong chắc cũng mất nửa năm hoặc cả năm mất."
Tống mẫu vui mừng nói: "Giỏi đấy, con gái mẹ đã có thể k·i·ế·m tiền bằng nhuận b·ú·t rồi cơ đấy, gớm chưa, có phải đặt b·á·o nhiều thì sẽ được đọc văn của con không?"
Bà tuy là giáo viên, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện p·h·á·t t·riể·n sự nghiệp văn học sáng tác, cái nghề này vừa cần t·h·i·ê·n phú, lại vừa cần thời gian nữa.
Tống phụ hiếu kỳ nói: "Vãn Nguyệt, bài của con đâu? Bây giờ đọc được chưa con?"
"Phải đợi thêm nữa, con gửi bản thảo năm vạn chữ đi trước, trong thư bảo tháng sau báo in Tết nên chưa thu xếp kịp."
Tống Vãn Nguyệt đưa bản thảo của mình cho hai người xem.
"Đây ạ, chính là cái này đấy, hai người xem nhưng đừng kể ra cho ai biết nha. Con viết gần xong rồi, cũng sắp kết thúc."
"Biết rồi, con gái, chúng ta từ từ đọc, không ai hé răng đâu."
"Để ba xem kỹ xem nào."
"Con gái à, mau xem Giang Trạch viết gì cho con đi kìa, không cần để ý đến bọn ba đâu."
Thấy hai người đọc ngon lành quá, lại còn trêu chọc mình, Tống Vãn Nguyệt không làm phiền nữa.
Tống phụ và Tống mẫu đều là người t·h·í·c·h đọc sách.
Tống phụ thì lại lệch về các môn khoa học tự nhiên, học ngoại ngữ không giỏi, t·h·i không đậu đại học nên phải đi làm sớm.
Tống mẫu thì học t·r·u·ng cấp, vừa tốt nghiệp là được phân c·ô·ng t·á·c ngay.
Ngày hôm sau, Tống Vãn Nguyệt liền dậy thật sớm, Giang Trạch hẹn cô đi vương cung chơi, còn đi xem phim nữa.
Đứng ở vương cung không xa, Tống Vãn Nguyệt ngáp một cái, tối qua cô mệt c·h·ế·t đi được ấy.
Tuy rằng trong không gian có thể dùng tinh thần lực để thao tác, nhưng dùng nhiều cũng làm tinh thần mệt mỏi.
l·ợ·n rừ·ng m·á·u cô đã xả hết, còn c·ắ·t t·h·ị·t thành từng miếng mười cân, dùng lá bách hun khói, đợi hai ngày nữa là đem bán được rồi. Hun xong lại c·ắ·t ra thành từng cân với hai cân để bán cho tiện.
Tiếc là, cái nghề buôn bán này không làm thường xuyên được, trong núi sâu cũng không có nhiều lợn rừng đến thế.
Mùa xuân lại là mùa sinh sản của động vật, lần sau chờ đến nghỉ hè làm tiếp vậy.
Ba con l·ợ·n rừ·ng to, trừ bỏ nội tạng, được tổng cộng 600 cân, tính toán kỹ lưỡng chắc bán được 500 đồng, quả là k·i·ế·m đậm.
Tống Vãn Nguyệt thấy hơi lạnh, mở ba lô định lấy bình thủy tinh đựng nước nóng ra thì đột nhiên bị ai đó đụng phải.
Đây là khu du lịch, lại đang đông người, cô cứ tưởng là vô ý thôi.
Chờ đến khi cô đút tay và bình thủy tinh vào túi rồi mới nhận ra mình bị m·ấ·t tiền.
Chết rồi, gặp phải t·r·ộ·m rồi.
Tức đến đỏ hoe cả mắt, Tống Vãn Nguyệt khóa c·h·ặ·t mục tiêu trong đám người rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Tên t·r·ộ·m dáng người không cao, trông mới mười mấy tuổi, còn chưa thành niên ấy chứ.
Thấy Tống Vãn Nguyệt đuổi đến, còn lè lưỡi trêu tức cô nữa.
Vừa hay, Giang Trạch tới, anh nhanh chóng đuổi kịp Tống Vãn Nguyệt rồi hỏi: "Kẻ t·r·ộ·m à? Thằng mặc áo đen kia phải không?"
Mặc dày lại chạy hùng hục làm Tống Vãn Nguyệt thở không ra hơi, cô gật gật đầu, "Chính là hắn. Hắn t·r·ộ·m ví của tôi."
Cái thằng nhãi c·h·ế·t t·i·ệ·t, nhanh chân thật đấy.
"Đứng đây đợi anh." Đem gói đồ trên tay giao cho Tống Vãn Nguyệt, Giang Trạch liền chạy đi.
Hơn mười phút sau, Giang Trạch mới tóm được người quay lại.
"Đây, anh đòi lại được rồi này, cái ví con con màu hồng phấn của em đấy, cất cẩn thận vào, xem tiền có bị m·ấ·t không nhé."
Tống Vãn Nguyệt tươi cười rạng rỡ nói: "Không m·ấ·t đồng nào, cám ơn anh nhé, Giang Trạch, này nhóc con, sao lại đi t·r·ộ·m đồ của người ta hả? Ở nhà không ai cho cháu ăn no hay sao?"
Thường thì đi t·r·ộ·m là vì tiền, nhưng thằng nhãi này xem ra vẫn còn nhỏ tuổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận