Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều

Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều - Chương 31: Thiêu thư thông báo (length: 8798)

"Vị đồng chí này, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi nói, hắn đã kéo ta về nhà hắn rồi. Hay là ngươi cho ta xin phương thức liên lạc, để ta cảm tạ ngươi. Tổ chức bồi dưỡng ngươi không dễ dàng, ta muốn gửi thư khen ngợi ngươi."
Hai mắt Tống Vãn Nguyệt đẫm lệ mông lung, ớt này thật sự là cay quá, chỉ lau một chút thôi mà nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.
Người phát thư từ chối nói: "Không cần khách khí, à phải rồi, thư của ta đây, ta còn phải làm việc nữa, có cần ta tiễn cô một đoạn đường không, cô về đâu?"
Nơi này đi từ thị trấn ra cũng không xa lắm.
Về thị trấn cũng chỉ mất một giờ.
Tống Vãn Nguyệt lắc đầu: "Không cần làm phiền ngươi, ta tự đi về thị trấn, ngươi cứ bận việc đi, đồng chí."
Đợi người đàn ông đi rồi, Tống Vãn Nguyệt tẩy trang, mặc lại y phục cũ, đốt một que diêm, liền đem giấy báo nhập học của Chu San San thiêu rụi, làm xong liền hướng thị trấn đuổi.
Cũng không thể trách nàng, nếu Chu San San và Cố Đại Hải không làm tuyệt như vậy, nàng sẽ không trả thù.
Muốn Tống gia tuyệt hậu, vậy thì đổi lấy nửa đời sau cuộc sống an nhàn của bọn chúng.
Đông săn sắp tới, Tống Vãn Nguyệt biết Cố Đại Hải gần hai năm nay đều tham gia, đây là thời cơ hạ thủ tốt.
Hạ quyết tâm, Tống Vãn Nguyệt trong lòng suy nghĩ mấy phương án, vẫn là tự mình động thủ đáng tin hơn, lần này, nàng muốn đoạn chân Cố Đại Hải.
Trương Thục Phân đã tê liệt trên giường, chuyện ba người khó mà xảy ra, vậy thì cùng nhau chịu tội.
Kiếp trước, Cố Đại Hải đã hãm hại nguyên chủ như thế nào?
Bị bắt gian ngày thứ hai, hai người liền đi đăng ký kết hôn, Cố Đại Hải cam đoan, mặc dù mẹ hắn sai, nhưng sự việc đã xảy ra, hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho nguyên chủ và người nhà.
Đêm tân hôn, Cố Đại Hải hứa hẹn, "Vãn Nguyệt, ta cam đoan, ta sẽ một đời đối tốt với ngươi, Chu San San ly hôn với ta là do cô ta không có mắt, nàng hãy tin ta, ta sẽ làm còn tốt hơn trước kia."
Thật là cái miệng của đàn ông, toàn gạt người.
Cố Đại Hải theo nguyên chủ đi thủ đô, dựa vào cái miệng dẻo ngọt, dỗ đến Tống phụ Tống mẫu mặt mày hớn hở, cho hắn tìm một phần công việc làm thêm.
Kế hoạch của Chu San San và Cố Đại Hải thật là tuyệt, hôn nhân và thân thể đều có thể bán.
Đem giấy báo nhập học của Chu San San thiêu hủy xong, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, việc đoạn tiền đồ của người khác nàng cũng mới làm lần đầu.
Dương Liễu ở trên xe bò đợi mãi đợi, mãi mới thấy người mình trông mong đến.
"Vãn Nguyệt, ta lo lắng cô đi lạc, lần sau phải đến sớm hơn nha."
Tống Vãn Nguyệt lo lắng thời gian không kịp, cùng người ta mượn một chiếc xe đạp cũ kỹ, phải khuyên can mãi, mới mượn được xe, đặt cọc 50 đồng, tiền thuê năm hào.
Nàng mang theo vẻ xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, ta đến muộn rồi, đây, ta cùng người đồng hương đổi chút đặc sản, gà ướp muối vịt quay ở đây ăn cực kỳ ngon, ta nghĩ về thành mang cho người nhà một ít."
Trong thành phố cũng không dễ mua thịt, mỗi người một tháng chỉ có mấy cái tem phiếu.
Rồi nàng lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao, đưa một cái cho Dương Liễu, "Mau ăn đi, để nguội thì không còn ngon nữa đâu, ta mời cô."
Dương Liễu mỉm cười: "Ngại quá, bánh bao nhân thịt nguội vẫn ngon, cô giữ lại mà ăn."
Tống Vãn Nguyệt nhét bánh bao vào miệng Dương Liễu, "Ăn đi, cô còn mời ta ăn táo cơ mà. Xe bò chắc sắp về thôn rồi, nói hôm nay ăn sủi cảo là ta quên, ta xin lỗi cô. À phải rồi, gà ướp muối vịt quay này của ta chỉ có hai cân, muốn nhiều hơn nữa, cô nói xem mấy thím trong thôn có đổi cho không?"
Bây giờ mua bán lén lút, tất cả mọi người dùng cách trao đổi.
Thật ra thì trả tiền hay dùng vật trao đổi thì tự mỗi người biết.
Dương Liễu hào phóng nói: "Vậy thì ta không khách sáo nữa, ta mời cô ăn kẹo sữa, chắc mấy thím sẽ đổi thôi, sắp đến Tết rồi chắc đổi được ít thôi."
"Cũng đúng ha, ngày mai ta ra ngoài thử xem vậy! Cô muốn đổi không? Trong thôn sắp đi đông săn, ta nghĩ chắc có người muốn đổi, ta còn muốn đổi thêm ít đồ rừng, sau này khó mà mua được."
Về sau người đi săn thú càng ít, chỉ có vài năm nay còn có thể thử thôi.
Trở lại điểm tập trung thanh niên trí thức thì thấy náo nhiệt cực kỳ.
Bí thư chi bộ và đội trưởng đại đội, còn có một số thôn dân, đều đang chúc mừng mấy thanh niên trí thức thi đậu đại học.
Trương Hữu Lâm vui mừng đến mức miệng không ngậm lại được, "Các đồng chí rất ưu tú, Lý Kiều Kiều, Dương Đào thi đậu đại học, thôn quyết định khen thưởng các đồng chí bằng cách cho các đồng chí ba con gà rừng từ những con mồi săn được trong đợt đông săn này."
"Những thanh niên trí thức khác còn chưa nhận được giấy báo cũng đừng nản chí, vẫn còn sớm mà, giấy báo của tất cả các trường đại học không thể đến trong một ngày được. Hôm qua Lưu Lệ Lệ trong thôn đã nhận được giấy báo rồi, còn sớm hơn cả các đồng chí."
Nhắc đến Lưu Lệ Lệ, Tống Vãn Nguyệt cảm thấy cô nương này giống như cầm kịch bản nữ chính từ hôn, sau khi từ hôn với Cố Đại Hải, cô ấy đã kết thân với một sĩ quan quân đội, hiện giờ đã là phó trại phu nhân, bây giờ còn thi đậu đại học, chậc chậc, một cuộc hôn nhân sau lại tốt hơn cuộc hôn nhân trước.
Mặt Lưu mẫu bây giờ tươi cười không ngớt, "Đúng vậy, giấy báo của Lệ Lệ nhà tôi mới đến hôm qua thôi, tôi thấy thành tích của thanh niên trí thức Tống cũng không tệ, cứ từ từ rồi sẽ tới thôi, chắc giấy báo đang trên đường đến đấy."
Tống Vãn Nguyệt cười cười: "Con xin nhận lời chúc tốt đẹp của thím, chúng con cứ đợi thôi."
Có ký ức của nguyên chủ, việc ôn tập không khó, chỉ là muốn thi điểm cao cũng không dễ dàng, nguyên chủ tốt nghiệp trung học rồi mới xuống nông thôn nên vốn thành tích cũng không tệ, nàng xuyên qua, thời gian gấp gáp, học tập được gần hai tháng, trong lòng vẫn có chút nền tảng.
Chu San San thất hồn lạc phách, "Giải Phóng, hai chúng ta thật sự còn hy vọng không?"
Trong lòng nàng hoang mang rối loạn, luôn cảm thấy mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng nàng lại không biết phải làm gì bây giờ, muốn thi đại học trở về thành sao mà khó khăn đến vậy.
Trần Giải Phóng cũng thất vọng không thôi, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, vẫn còn sớm mà San San, chúng ta cứ chờ đi, biết đâu ngày mai, ngày kia giấy báo sẽ đến."
Hai vợ chồng bộ dạng tiều tụy, Tống Vãn Nguyệt nhìn thoáng qua liền dời đi ánh mắt, nàng sợ mình sẽ cười ra tiếng.
Trần Giải Phóng lệch về các môn khoa học tự nhiên, thành tích môn toán vẫn được, còn có thể phụ đạo Chu San San, tiếng Nga thì đến mức điểm sàn cũng không đạt được.
Lần thi đại học này, mấy trăm vạn người tham gia, nghìn quân vạn mã vượt cầu độc mộc, tổng điểm của hắn liền chẳng đáng vào đâu.
Trước kia Trần Giải Phóng chỉ dùng việc mượn tài liệu ôn tập của Dương Liễu để lấy lòng Chu San San, muốn tiến thêm một bước.
Kiếp trước, nếu không phải trèo cao lên Dương Liễu, hắn đến cơ hội đi thủ đô cũng không có, hắn là người địa phương, thành tích bình thường, dựa vào hôn sự với Dương Liễu, đi theo Dương gia, Dương gia cho tìm công việc.
Cũng không thể để đứa bé sinh ra mà không có cha được? Nhỡ cha dượng đối xử không tốt với con thì sao?
Nếu Chu San San không thể thi đại học trở về thành, Trần Giải Phóng cũng sẽ theo nàng ở lại nông thôn, ít nhất là nửa năm, trong thời gian này, Dương Liễu trở về thủ đô biết đâu đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ.
Dương Liễu đã 19 tuổi, ở nông thôn kết hôn sớm đã có hai đứa con rồi, đợi sau này về thành, người nhà giúp thu xếp việc hôn nhân cũng là chuyện rất bình thường.
Tống Vãn Nguyệt càng nghĩ càng cảm giác mình đã ghép đôi hai người rất tốt, Chu San San và Trần Giải Phóng đều là tai họa.
Tống Vãn Nguyệt lại gần nhìn thoáng qua giấy báo nhập học của Lý Kiều Kiều, cười chúc mừng: "Đồng chí Lý Kiều Kiều, chúc mừng cô, vui lắm phải không? Định khi nào đi?"
Điểm tập trung thanh niên trí thức sắp phải giải tán rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Lý Kiều Kiều cẩn thận cất giấy báo đi, "Cảm ơn, cô cũng nhanh thôi, thành tích của cô tốt, tôi biết mà, đợi thêm năm ngày nữa thôi, chúng ta đi đông săn về, ăn một bữa cơm chia tay thật ngon."
Về thành sớm hơn cũng không có việc gì, chắc trong nhà còn muốn thúc hôn, tối nay về cũng được.
"Đúng đấy, Vãn Nguyệt thường xuyên giảng bài cho chúng ta, thành tích của cô ấy sẽ không kém đâu. Tôi muốn ăn gà rừng hầm nấm với măng đông, đúng rồi, làm thêm cái xương hầm dưa chua nữa thì tuyệt." Dương Liễu lẩm bẩm.
Dương Liễu lại thở dài một tiếng: "Ôi, chắc tôi tạch rồi, bài toán khó quá, tôi có thể thi đỗ một trường trung cấp đã là may lắm rồi. Nếu tôi có thành tích toán học tốt như Vãn Nguyệt, thì vào trường đại học ngon lành rồi, mẹ tôi còn viết thư nói, đợi tôi thi đại học về thành, sẽ giới thiệu cho tôi một người cao ráo, đẹp trai, lại còn có công việc ổn định nữa."
Bất quá chuyện kết thân, cô ấy bị tổn thương rồi, tạm thời chưa muốn nghĩ đến.
Lý Kiều Kiều tò mò nói: "Trong thư nhà tôi cũng nói như vậy, họ không muốn tôi kết hôn ở nông thôn, như vậy quanh năm suốt tháng gặp nhau được mấy lần, dặn dò tôi không cần kết hôn ở nông thôn, nhưng đợi mãi đợi mãi, tôi cũng sắp hai mươi tuổi rồi, không thể kéo dài được nữa. Vãn Nguyệt, còn cô thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận