Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều

Thất Linh: Không Làm Mẹ Kế, Bị Nhà Giàu Mới Nổi Nuông Chiều - Chương 140: Biết chồng trước của ta chịu ta bao nhiêu đánh sao (length: 7620)

Giang Trạch nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là muốn rồi, một người phụ nữ gầy dựng gia đình vốn đã không dễ, bốn đứa con cũng chẳng dễ nuôi sống."
"Vợ à, em nói sau này ai sẽ quản lý cái nhà này?"
Tống Vãn Nguyệt cũng đang suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh hai người đang cãi vã, đôi mắt híp lại, "Ai đánh thắng thì người đó làm chủ?"
Tần Tiểu Liên cười nhạo một tiếng nói: "Nghe nói cô bị Tống gia đuổi ra ngoài rồi, cô cũng chỉ có thế thôi, chó hoang không nhà để về. Tôi nghĩ một người đàn ông như anh được chia gia sản thì cũng được bao nhiêu chứ, kết quả đâu? Tôi hỏi anh kết quả đâu?"
Tuyệt đối đừng nói với cô ta là mình phí sức lớn như vậy mà chẳng được gì.
Tống Văn Bân bị mắng không ra gì, mặt mày xanh mét, nhỏ giọng nói: "Không có gì cả, tôi còn nợ nhà 500 đồng, vì công việc này là do mẹ tôi để lại, nếu sau này tôi muốn quay về Tống gia thì phải trả số tiền này, cô..."
Vừa nhắc đến chuyện tiền, Tần Tiểu Liên liền cảnh giác, kinh ngạc nói: "Anh đừng bảo là anh muốn tôi bỏ ra số tiền này đấy chứ? Tôi biết ngay của rẻ là của ôi mà, không ngờ anh phân gia chẳng được tiền, muốn nhà cũng chẳng có."
Cô ta khó tin nói: "Ba mẹ anh thật sự coi anh là khuê nữ gả đi à? Sau này con cái anh cũng không cần mang họ Tống?"
"Tôi mặc kệ, tiền này tôi không trả."
Tống Văn Bân cứng cổ nói: "Tôi là đàn ông của cô, sau này mọi việc trong nhà tôi quyết định, cô cứ giúp tôi trả trước số tiền này đi, sau này tôi phát lương sẽ trả lại cho cô."
"Cũng không nhiều lắm, lương của tôi mỗi tháng 41 đồng, cô giúp tôi đi, hai chúng ta chỉ cần hơn một năm là có thể trả hết, cô cũng không thể nhìn tôi sau này ngay cả Tống gia cũng không về được chứ?"
Tần Tiểu Liên tức muốn c·h·ế·t rồi, vẻ mặt không thể tin nổi, "Cút đi, đồ đàn ông vô dụng, quả nhiên của rẻ là của ôi, có phải cả nhà Tống các người tính kế tôi không? Muốn tôi giúp trả tiền công tác, đừng hòng nhé, anh cứ từ từ mà trả đi."
Cô ta lạnh lùng chất vấn: "Còn nữa, Tống gia các người phân gia sao không nói với tôi một tiếng? Dù muốn phân gia thì cũng phải sau khi con cái kết hôn chứ, trước khi chúng ta kết hôn đã phân gia là có ý gì? K·h·i·n·h thường anh, hay là k·h·i·n·h thường tôi?"
Đúng lúc này, Tống Thu Vân về nhà, nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nghĩ đến việc mình bị Tống Văn Bân cười nhạo là con què không ai thèm lấy, cô dừng bước.
Tống Văn Bân càng nói càng khó coi, tức giận nói: "Đương nhiên là k·h·i·n·h thường hai chúng ta không xứng đôi vừa lứa rồi. Tôi vẫn nhớ ai là con l·ẳ·n·g l·ơ trèo lên g·i·ư·ờ·n·g tôi đấy nhé. Rõ ràng tôi say khướt nên không làm gì được mới đúng."
"Bốp!" một tiếng, Tần Tiểu Liên t·á·t Tống Văn Bân một cái, "Ăn nói cho sạch sẽ vào, tôi bây giờ là vợ anh, tuy rằng chưa làm đám cưới, nhưng hôm nay chúng ta đã đăng ký rồi. Anh mà bị ủy ban cách mạng bắt đi thì tôi cũng không muốn đâu."
Cô thừa nhận mình có chút không đạo đức, đúng là trâu già g·ặ·m cỏ non, nhưng Tống Văn Bân tự nguyện thì trách ai được.
Ai ngu đến mức uống say khướt trong nhà người khác chứ?
Tống Văn Bân tức n·ổ tung, ôm mặt bị đ·á·n·h mắng: "Đồ đ·i·ê·n, tôi là chồng cô đấy."
Tống Thu Vân che miệng cười nhạo: "Trời ạ, ai mà xui xẻo vậy, bị vợ mình đ·á·n·h kìa, cái x·ư·ơ·n·g cốt gì mà mềm n·h·ũn thế, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, loại đàn ông vô dụng này đáng đ·á·n·h lắm. Vãn Nguyệt muội muội, cô thấy thế nào?"
Thấy hai người đều đứng trong ngõ xem kịch vui hồi lâu rồi, không ra nói vài câu sao được.
Cô ta t·h·í·c·h xem náo nhiệt, nhất là náo nhiệt có người quen.
Càng đông người càng vui.
Cô đã sớm biết Tống Văn Bân luôn mơ tưởng đến việc được kế thừa vị trí của tiểu thúc tiểu thẩm, không biết lấy đâu ra dũng khí nữa, cứ tưởng mình có thêm hai hòn bi thì có thể si tâm vọng tưởng được, chắc là mẹ hắn ta cho đấy.
Tống Vãn Nguyệt hắng giọng một cái nói: "Nhìn tôi làm gì, hai người cứ tiếp tục đi, Tần Tiểu Liên đúng không, cô đ·á·n·h Tống Văn Bân tôi không có ý kiến, cô dạy dỗ chồng mình là chuyện t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa, người ngoài như tôi không nhúng tay vào đâu."
Nếu là đổi lại mấy chị em họ hàng khác của lão Tống gia bị chồng đ·á·n·h, dù quan hệ bình thường, cô cũng sẽ mách người nhà, nhưng với Tống Văn Bân thì thôi đi.
Cô đang nóng lòng muốn xem Tống Văn Bân bị đ·á·n·h đây này.
b·ạ·o· ·l·ự·c gia đình là hành vi không tốt, nhưng mà xem Tống Văn Bân bị đ·á·n·h thì hình như cũng rất hả hê.
Xem ra lương tâm của cô hỏng mất rồi.
Tống Văn Bân bị người ta thấy mình bị mắng như vậy, chỉ có thể c·u·ồ·n·g nộ, "Đồ t·i·ệ·n nhân đáng c·h·ế·t, chúng mày nhìn cái gì, cút hết cho tao, cút đi, Tần Tiểu Liên, đồ ngu, đồ con hoang, mày đ·i·ê·n rồi hả? Lại dám đ·á·n·h tao."
Mắng xong, Tống Văn Bân giơ tay lên định t·á·t Tần Tiểu Liên.
Muốn tìm lại mặt mũi.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào mặt Tần Tiểu Liên, Tống Văn Bân đã bị cô ta đ·á·n·h cho một trận, quyền đ·ấ·m cước đá túi bụi, Tần Tiểu Liên chỉnh lại mái tóc rối bời, dịu dàng nói: "Mọi người cứ xem đi, tôi không ngại đâu, Tống Văn Bân, cái miệng anh thúi quá."
"Biết chồng trước của tôi ăn bao nhiêu đòn của tôi không?"
"Mới đầu ba ngày đ·á·n·h một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, đến khi nào hắn nghe lời mới thôi, thế nào là nghe lời à, tôi bảo hắn nấu cơm thì hắn không dám đi giặt quần áo, tôi bảo tôi muốn ăn gà thì hắn không dám hầm vịt, sau này trong nhà tôi là người quyết định."
"Anh muốn làm chủ cái nhà này à, nằm mơ đi!"
Tần Tiểu Liên cô đây muốn thuần phục đàn ông, bắt đàn ông xoay quanh mình, nếu không thì ông trời cho cô sức mạnh làm gì.
Cô đâu phải kẻ yếu đuối!
"Tống Văn Bân, anh là đồ da mịn t·h·ị·t mềm, tôi coi như là trâu già g·ặ·m cỏ non, chuyện hôm đó là do chúng ta không kìm lòng được, đừng ai trách ai, nhớ kỹ, dám hó hé một lần nữa, tôi đ·á·n·h cho một trận, tôi không ngại bỏ tiền thuốc men cho anh đâu."
Tống Văn Bân s·ờ hai mắt thâm quầng vì bị đ·á·n·h, rưng rưng gật đầu, "Tôi, tôi, tôi biết rồi."
Thảo nào, chồng trước của Tần Tiểu Liên c·h·ế·t rồi, bây giờ nghĩ lại thì đáng ngờ thật, nào là rơi xuống sông c·h·ế·t đuối, biết đâu chừng, chính là do cô ta gây ra.
Có khi là muốn đổi người trẻ hơn thôi.
Ô ô, ai tới cứu hắn với.
Tống Văn Bân hốt hoảng nhìn về phía Giang Trạch.
Khiến Giang Trạch rùng mình.
Giang Trạch ra hiệu cho Tần Tiểu Liên biết.
Tần Tiểu Liên cười rồi vỗ hai tay vào nhau, "Nhìn cái gì? Đấy là người của anh à? Đừng hy vọng ai cứu anh cả, tôi nói cho anh biết, bước vào cửa nhà họ Tần, sau này là tôi quyết định, hừ."
Mắng xong, cô túm cổ áo Tống Văn Bân lôi đứng dậy.
"Các vị, có gì sơ suất thì bỏ qua cho, sau này đến uống rượu mừng của chúng tôi nhé."
"Được thôi."
"Được."
"Đi thôi, về gặp ba mẹ anh."
Ba người nhìn theo hai người tiu nghỉu vào sân chính.
Tống Thu Vân cảm thán: "Đúng là tạo hóa trêu ngươi, Tống Văn Bân cũng có ngày hôm nay, đáng đời."
Cô ta lắc đầu trở về sân bên.
Tống Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Chắc chắn mặt trời vẫn mọc đằng đông và lặn đằng tây, không có vấn đề gì, về nhà ăn cơm trưa thôi."
Giang Trạch nhỏ giọng nói: "Xem ra tìm vợ cho Tống Văn Bân cũng không tệ nhỉ, có người thu phục được hắn."
"Em thấy bên nhà bác cả náo nhiệt hơn đấy."
"Ừm, em nghĩ Tống Văn Bân có đi theo con đường hiền phu lương phụ không?" Tống Vãn Nguyệt hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận