Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 265:

Chương 265:Chương 265:
Bên cạnh có người phụ hoạ theo: "Lời này của Đông Hoa không đúng rồi, cô gái nhỏ nhà người ta nói cháu trai phải hiếu thuận với bà nội cũng có gì sai đâu."
"Đúng vậy, người có giáo dưỡng mới nói ra lời như vậy."
Bà Kha cũng đắc ý nói theo: "Bà Tưởng à, bà cứ đố kị đi, con dâu tôi hiếu thuận thế đấy, tức chết bà đi"
Tưởng Đông Họa: "Bà...
Vu Tiếu cắt ngang lời Tưởng Đông Hoa, cô nói với bà Kha: "Mẹ, chúng ta đừng vạch trần tâm tư đố kị của cô này ra, chúng ta đi giặt quần áo thôi, nếu không trời tối sẽ không nhìn thấy đường." Nếu như nhà người khác cãi nhau, cô cũng thích xem kịch, nhưng mẹ chồng nhà mình cãi nhau, cô không muốn ở lại xem kịch, vì vậy cô vội vàng khuyên.
Bà Kha nói: "Đúng, đúng, đúng, đi giặt quần áo thôi. Chúng ta không phải người nào đó, chuyện gì trong nhà cũng giao cho con dâu, muốn con dâu mệt chết hả."
Tưởng Đông Hoa: "Bà..."
Mặc dù bà Kha nói đi giặt quần áo, nhưng trên đường đi cũng kể không ít chuyện ve Tưởng Đông Hoa. Vu Tiếu cười nghe, đợi hai mẹ con giặt xong quần áo, bà Kha vẫn đang nói về Tưởng Đông Hoa, cũng không biết vì sao chuyện ve Tưởng Đồng Hoa lại nhiều như vậy.
Về đến nhà, đèn dầu trong nhà đã được thắp lên.
"Hai mẹ con về rôi đấy hả."Nghe thấy động tĩnh, Kha Cảnh Dương đi ra khỏi phòng.
Vu Tiếu nói: "Em về rồi."
Giữa buổi tối, quần áo bọn họ đều phơi trong phòng trống, bên trong có thanh trúc bắc lên, chuyên dùng để phơi quần áo. Đợi ngày mai trời sáng rồi thì mang quần áo ra phơi.
Phơi xong quần áo, sau khi rửa chân Vu Tiếu đi đép lê về phòng, Kha Cảnh Dương đang ở bên giường nhìn cô, cảm giác như mặc người xâu xé.
Vu Tiếu đột nhiên cảm thấy thú vị, cô không nhịn được bật cười một tiếng.
Kha Cảnh Dương khó hiểu hỏi: "Em cười cái gì?" Anh vừa nói vừa đứng dậy: "Em có ra ngoài nữa không? Không đi nữa thì anh đóng cửa nhé?"
Vu Tiếu: "Em không đi nữa."
Kha Cảnh Dương lập tức đóng cửa, sau đó khoá lại. Cửa khoá rồi, cho dù làm gì bên trong người bên ngoài cũng không thấy được. Kha Cảnh Dương thở phào một hơi: "Chỗ anh có một chiếc chăn, anh lấy trải xuống đất, chăn mới của em em để lên giường đắp đi."
Vu Tiếu nói: "Không thành vấn đề." Mặc dù giường trong phòng Kha Cảnh Dương cũng tương đối lớn, đây chắc là giường đồi rộng một mét rưỡi, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là hợp tác kết hôn, ngủ chung trên một giường cũng không thích hợp, vì vậy Kha Cảnh Dương đề nghị ngủ dưới đất cô thấy rất hợp lý.
Vu Tiếu: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, anh quay lưng lại đi, em cởi quần áo lên giường, xong rồi em sẽ gọi anh."
"Được." Kha Cảnh Dương đương nhiên không phản đối, anh lập tức quay người lại với Vu Tiếu.
Vu Tiếu cởi hài ba cái là cởi xong quần áo, cô chỉ mặc áo ngực đi ngủ. Áo ngực của niên đại này giống áo ngực đi ngủ của phụ nữ, có thể không cởi, không cởi cũng có tác dụng bảo vệ ngực rất tốt. Nó có thể phòng ngực chảy xệ, lại bởi vì không có vật cố định nên sẽ không ép vào, vì vậy Vu Tiếu không cởi ra. Đợi sau khi cô chui cả người vào trong chăn, cô mới nói: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, em xong rồi, em chui vào chăn rồi. Nhưng mà em đã quay người, anh yên tâm, em sẽ không nhìn anh cởi quần áo đâu."
Kha Cảnh Dương không nhịn được bật cười: "Vậy anh cảm ơn em trước." Cho dù như vậy, anh vẫn luôn không quay người lại, đến tận khi cởi quần áo đi ngủ anh vẫn ga lăng không quay người lại.
Hai người một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, loại cảm giác này cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm. Vốn Vu Tiểu tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ cô rất tin tưởng Kha Cảnh Dương, hoặc là rất tin tưởng nghề nghiệp của anh, vừa lên giường cô đã ngủ vù vù rồi. Còn Kha Cảnh Dương, anh nghe tiếng hô hấp đều đều của cô rất lâu sau mới từ từ khép mắt lại.
Ngày hôm sau sau khi Kha Cảnh Dương tỉnh lại, anh mặc quần áo vào thức dậy trước, sau đó anh thu dọn chăn đệm dưới đất, anh nhẹ tay nhẹ chân nên không đánh thức Vu Tiếu. Đợi sau khi thu dọn xong anh mới gọi Vu Tiếu dậy. Anh sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, nên vẫn luôn đứng quay lưng lại với giường: "Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận