Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 201:

Chuong 201:Chuong 201:
Đại đội trưởng thở dài: "Trước mắt cứ nhốt Khương Đại Phát ở nhà của ta, chờ ngày mai cảnh sát tới rồi nói nói, mọi người giải tán đi."
Nhậm Sóc nói: "Tôi và thanh niên Hàn sẽ ở cùng một gian với Khương Đại Phát, tránh cho hắn ta chạy trốn."
Hàn Giản liếc mắt nhìn Nhậm Sóc một cái, vô cùng bất đắc dĩ: "Được."
Vu Tiếu nở nụ cười hiếm có: "Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi mời mọi người ăn cơm."
Hàn Giản hừ một tiếng: "Tốt nhất như vậy." Nếu không thức cả đêm nay đều lãng phí.
Các thôn dân không muốn chọc phải phiền toái, đương nhiên đều rời đi. Khương Đại Phát bị nhốt trong phòng chứa củi ở nhà đại đội trưởng, bởi vì ở nhà của đại đội trưởng không có phòng dư. Nhậm Sóc và Hàn Giản cũng ở lại phòng chứa củi, nhưng mà bọn họ vẫn khá hơn Khương Đại Phát một chút, ít nhất bọn họ còn có chăn.
Nửa đêm, đại đội trưởng nằm trên giường, nhưng không có cách nào ngủ được.
Vợ của đại đội trưởng nói: "Chuyện của Đại Phát nên làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này.. Đứa nhỏ này thực sự đã làm ra chuyện đó sao?"
Đại đội trưởng ừ một tiếng: "Tôi thấy không sai" "Vậy... Vậy thật sự đưa hắn ta vào đồn công an sao?" Vợ của đại đội trưởng nghĩ đến già trẻ nhà họ Khương, có chút không đành lòng. Người trong thôn cho dù đánh nhau đến mức nào cũng không báo cảnh sát, đối với bọn họ, báo cảnh sát là một chuyện vô cùng xa xôi.
Đại đội trưởng lại ừ một tiếng.
Vợ của đại đội trưởng nói: "Đến ngày mai, chắc chắn người nhà họ Khương sẽ tới náo loạn."
Thật ra không cần chờ đến ngày mai, vào nửa đêm, khi có người nói chuyện này với bà Khương và bà nội Khương, bọn họ nghe xong cũng không tin, lập tức đến nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng vừa mới nằm xuống lại phải rời giường.
Đi theo bà Khương và bà nội Khương còn có em trai, em gái của Khương Đại Phát, cả nhà già trẻ lớn bé, không có lấy một người đàn ông khoẻ mạnh làm chủ gia đình, Khương Đại Phát chính là trụ cột của nhà bọn họ, nhưng mà bây giờ, Khương Đại Phát lại xảy ra chuyện.
Người nhà họ Khương quỳ trong sân nhà đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, xin ông thả Đại Phát ra, tôi dập đầu với ông, đại đội trưởng..."
Đại đội trưởng cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ông ấy lạnh mặt nói: "Mấy người quỳ cũng vô dụng, người bị hại trong chuyện này là thanh niên Vu, tôi không có tư cách thay cô ấy thả người. So với ở đây cầu xin tôi, chi bằng các người đi đi cù xin thanh niên Vu." Ông ấy cũng ăn ngay nói thật, ông ấy chỉ giúp người khác canh trừng người.
Người nhà họ Khương nghe vậy, vội vàng chạy đến ký túc xá thanh niên tìm Vu Tiếu.
"Thanh niên Vu có ở đây không? Thanh niên Vu...
"Thanh niên Vu, xin cô tha cho con trai của tôi..."
"Thanh niên Vu, xin chị thả anh cả của tôi ra..."
Người nhà họ Khương vừa đến ký túc xá đã lớn tiếng khóc, lớn tiếng gọi người.
Mấy người Kim Linh bị đánh thức, mất kiên nhân dậy mở cửa, thấy người nhà họ Khương quỳ ngoài sân, ai cũng sợ ngây người, các cô đi gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng mà cửa phòng khoá ở bên ngoài, có nghĩa là Vu Tiếu không có trong phòng.
Lâm Ái Dao nói: "Thanh niên Vu không có ở đây, phòng của cô ấy đã khóa rồi, mấy người đến chỗ khác tìm thử xem."
"Đây.." Người nhà họ Khương không tin, đi vào xem thử, quả nhiên cửa bị khoá từ bên ngoài, không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đến nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng chẳng có cách øì: "Thanh niên Vu không có ở đây, mấy người tìm tôi cũng vô ích."
Bà Khương khóc thút thít nói: "Có thể để chúng tôi gặp Đại Phát không?”
Ba nội Khương cũng khóc nức nở, nói: "Đại đội trưởng, cầu xin ông, để chúng tôi gặp Đại Phát đi." Đại đội trưởng hết cách, chỉ đành mở cửa phòng chứa củi, để người nhà họ Khương đi vào. Người nhà họ Khương nhìn thấy Khương Đại Phát bị trói, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Bà Khương kích động nói: "Đại Phát à, chuyện bọn họ có thật hay không? Có phải con thật sự... Thật sự muốn giết thanh niên Vu?" Bọn họ thành thật cả đời, nghe thấy chuyện giết người, lập tức bị doạ chết khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận