Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 208:

Chuong 208:Chuong 208:
Hồng vệ binh ngây người, rõ ràng không hề biết chuyện này, anh ta nhìn về phía bà Khương, bà Khương rụt cổ nói: "Không phải, con trai tôi nói nó không giết người, nó chỉ là nhìn thấy Vu Tiếu và đàn ông chui vào trong rừng."
Hồng vệ binh là người cả ngày chỉ muốn bắt những người bại hoại tác phong, nhưng người cấu kết với đàn ông nào có nhiều như vậy? Vì vậy mãi mới gặp được một người đương nhiên không muốn buông tha: "Việc mưu sát chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ cần bắt người cấu kết với đàn ông kia, đợi khi chúng tôi xử lý xong người cấu kết với đàn ông, Khương Đại Phát sẽ bàn giao lại cho các anh."
Lưu Anh Vinh sao có thể không biết đám hồng vệ binh này như thế nào, nếu như bị bọn họ đưa đi còn có thể bình thường, không tổn hại gì mà ra sao? Anh ấy kiên quyết nói: "Chỗ này tôi có khẩu cung liên quan đến việc Khương Đại Phát tố cáo Vu Tiếu cấu kết với đàn ông. Các anh có vấn đề gì có thể hỏi ở đây, còn việc đưa người đi là không thể nào. Khương Đại Phát liên quan đến việc mưu sát người nhà quân nhân là Vu Tiếu, việc này nếu như để chính phủ biết, cũng không phải việc các anh có thể nhúng tay vào."
Hồng vệ binh lại ngây người: "Vu Tiếu là người nhà quân nhân?” Lưu Anh Vinh: "Đúng vậy."
Hồng vệ binh nghĩ: "Vậy đưa Khương Đại Phát và Vu Tiếu ra đây, chúng tôi sẽ hỏi ở đây. Anh cảnh sát có thể cho chúng tôi xem khẩu cung của bọn họ không?" Mặc dù muốn lập công, nhưng hồng vệ binh cũng không phải người không có đầu óc.
Lưu Anh Vinh gọi người đưa Khương Đại Phát và Vu Tiếu ra, rồi lại đưa khẩu cung của Khương Đại Phát tố cáo Vu Tiếu cho hồng vệ binh xem.
Khương Đại Phát vừa đi ra, bà Khương đã xông lên: "Đại Phát... Đại Phát...
Lưu Anh Vinh lớn tiếng nói: "Câm miệng, chỗ này là đồn công an, nếu như gây trở ngại khi chúng tôi làm việc, trực tiếp nhốt bảy ngày." Chính là cái bà Khương này gọi hồng vệ binh đến, Lưu Anh Vinh bây giờ rất đau đầu.
Tính cách bà Khương yếu đuối, vừa nghe thấy lời này lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.
Hồng vệ binh nhìn khẩu cung của Khương Đại Phát hỏi: "Khương Đại Phát, anh nói ngày hôm xảy ra sự việc bọn trộm mộ, buổi trưa lúc hơn mười một giờ, anh lên núi nhặt củi, nhìn thấy Vu Tiếu và một người đàn ông cao lớn, đẹp trai ở trên núi ôm ấp, đúng không?"
Khương Đại Phát lớn tiếng nói: "Phải, tôi tận mắt nhìn thấy, tôi có thể làm chứng."
Hồng vệ binh gật đầu hỏi Vu Tiếu: "Vu Tiếu, cô có gì muốn nói không?" Lúc Vu Tiếu được đưa ra, anh cảnh sát đã nói sự việc với cô rồi, vì vậy cô nói: "Khương Đại Phát đang nói dối, sáng hôm đó hơn mười giờ tôi lên núi nhặt củi, có gặp ba bạn nhỏ trong thôn, sau đó tôi không muốn cướp củi của các bạn nhỏ nên đến một chỗ khác. Ở chỗ đó có tên trộm mộ trông coi, tôi kinh động đến bọn chúng, đúng vào lúc đó có người cứu tôi. Lúc đó chắc chưa đến mười một giờ, sau đó đến tận một giờ tôi vẫn luôn ở cùng anh ấy."
Khương Đại Phát nói: "Cái gì mà có người cứu cô? Là cái người đàn ông cấu kết với cô đúng không?”
Vu Tiếu nhìn hắn ta sau đó khẽ cười lắc đầu: "Người cứu tôi là sĩ quan quân đội, chúng tôi vì trốn khỏi sự truy sát của bọn trộm mộ, đợi đến khoảng một giờ mới được đồng chí cảnh sát tìm thấy."
Tim Khương Đại Phát nảy lên, không ngờ lại liên quan đến sĩ quan quân đội, nhưng hắn ta vẫn cắn mãi không buông: "Đây đều là lời của một mình cô, ai mà biết có phải sĩ quan quân đội hay không? Ai mà biết cái người cứu cô lúc đó có phải là người cấu kết với cô không? Hơn nữa, cũng có thể là trước khi sĩ quan quân đội cứu cô, cô đang làm chuyện cấu kết với người khác."
Vu Tiếu nói: "Tôi nói có phải sự thật hay không, cứ chứng thực với vị sĩ quan quân đội đó là biết."
Lưu Anh Vinh nói: "Quả thực lúc khoảng một giờ chúng tôi tìm thấy tiểu đoàn trưởng Kha và Vu Tiếu, còn về những việc xảy ra trước một giờ, chúng tôi cũng không rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận