Ta Tại Quỷ Dị Thế Giới Cẩn Thận Tu Tiên

Chương 1836: Pho tượng tác dụng 1

**Chương 1836: Tác dụng của pho tượng (1)**
Sau một phen thử nghiệm.
Trần Lâm đã hiểu rõ toàn diện về hiệu quả của pho tượng.
Thứ này có chút tương đồng với vật dẫn phân thân, có thể cho ý thức giáng xuống, hơn nữa không bị giới hạn khoảng cách.
Dù hắn rời khỏi nhà tranh, thậm chí rời khỏi sơn cốc, đều có thể cảm ứng được.
Xa hơn nữa hắn chưa thử nghiệm.
Nhưng chắc hẳn cũng có thể làm được.
Về phần cực hạn là bao xa, thì phải về sau nghiệm chứng, phạm vi chắc chắn sẽ không nhỏ.
Ngoài ra.
Trần Lâm còn xác định.
Người khác có thể thông qua pho tượng, để triệu hoán hắn.
Bất quá cần có môi giới.
Cái chén bạc kia, còn có hổ phách, đều là vật môi giới.
Nhưng loại vật phẩm môi giới này, nhất định phải cùng một nhịp thở với năng lượng pho tượng đã khóa chặt với bản thân, không phải thứ gì cũng có thể dùng.
Điểm này làm Trần Lâm có chút bất đắc dĩ.
Hắn dùng chính là năng lực thiên phú để khóa chặt, như vậy vật có thể làm môi giới cũng rất ít.
Thứ phù hợp tiêu chuẩn nhất, chính là quân cờ đen trắng.
Nhưng quân cờ là vật phẩm trọng yếu để hắn thi triển thiên phú, không thể dùng làm tín vật.
Đương nhiên.
Cũng có thể giống như hổ phách kia, đem vận mệnh bản nguyên của bản thân tạo thành phù văn, sau đó phong ấn lại làm tín vật.
Làm như vậy rất thuận tiện, nhưng với thủ đoạn của hắn, phong ấn ra tín vật sẽ không mạnh, không thể duy trì quá lâu, cần phải tìm kiếm vật dẫn thích hợp mới được.
Đối với việc này Trần Lâm cũng không quá để ý.
Hắn tạm thời chưa cần dùng đến tín vật.
Mà với thân phận người quản lý nơi này của lão bộc, muốn triệu hoán hắn, hẳn là cũng không cần tín vật, bằng không đối phương đã nhắc tới.
Ngoại trừ hai loại trên, pho tượng còn có hai năng lực.
Thứ nhất là thiết lập phương thức kích phát.
Tỉ như pho tượng có cánh tay dài dùng chén bạc làm tín vật kia, muốn kích phát thì cần phải bái ba lạy, còn phải niệm một đoạn mật chú mới được.
Điều này tránh được tình huống ai cầm tín vật cũng có thể dùng.
Trần Lâm cũng thiết lập một đoạn mật chú.
Mặc kệ có dùng được hay không, trước tiên cứ chuẩn bị kỹ càng, vạn nhất khi cần dùng đến còn có cách giải quyết.
Năng lực thứ hai.
Là hư không truyền tống vật phẩm.
Chiếc chén bạc dùng trong nhiệm vụ, chính là được truyền tống đi.
Nhưng vật phẩm truyền tống không thể quá lớn, vượt quá mức độ nhất định sẽ không được, còn về khoảng cách, thì cần phải thí nghiệm thêm.
Trần Lâm cho rằng, tác dụng chủ yếu nhất của năng lực này, hẳn là để cấp phát bổng lộc.
Có đúng hay không, thì cần phải hỏi lão bộc.
Xử lý xong xuôi.
Hắn rời nhà tranh, tụ họp cùng Cố Ti Mính.
"Sao nào, còn giận à?"
Thấy Cố Ti Mính xụ mặt, Trần Lâm cười chào hỏi.
"Hừ."
Cố Ti Mính hừ một tiếng.
Quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý.
Thấy thế.
Trần Lâm tháo cái túi đựng hoàng kim mạch giả xuống.
Trực tiếp ném cho đối phương nói: "Thôi được rồi, số hoàng kim mạch này đều cho ngươi, xem như ta nhận lỗi, lần này đã được chưa?"
Quan hệ với sơn trang Hôm Qua, vẫn là phải duy trì tốt một chút.
Thế lực này cất giấu rất nhiều bí ẩn, có lẽ về sau có thể giúp hắn ngoài dự kiến.
Dù sao số hoàng kim mạch này, một năm hắn có thể thu hoạch một cân, mà hắn cũng không vội dùng, một túi này cho hết đối phương cũng không sao.
Huống chi kế tiếp còn phải nhờ đối phương giúp đỡ diệt sát Yêu Liên kia, không thể để đối phương mang theo cảm xúc mà ra tay.
"Thật sao?"
Cố Ti Mính lập tức chụp lấy cái túi.
Vừa mở ra xem xét, vừa nói với Trần Lâm: "Ngươi có biết giá trị của số hoàng kim mạch này không?"
"Đương nhiên là biết."
Trần Lâm làm ra vẻ tùy ý.
"Bất quá cho dù là đồ vật đắt đỏ đến đâu, so với tình cảm của ta và thập tam muội, thì cũng không đáng nhắc tới, chỉ cần thập tam muội vui vẻ, vi huynh cái gì cũng nguyện ý."
Cố Ti Mính mím môi, hồi lâu không nói gì.
"Thập tam muội không nói gì, vậy ta coi như ngươi đã tha thứ cho ta, đợi ta diệt sát Yêu Liên kia, lấy được huỳnh quang đạo mễ xong, ta sẽ chia cho ngươi một phần."
Trần Lâm hào khí mở miệng.
"Đều cho ta cả, vậy ngươi dùng gì, không lẽ còn hàng tồn?"
Cố Ti Mính cất kỹ cái túi, nghi hoặc nhìn Trần Lâm.
"Không có đâu, ta có thể thề, thật sự chỉ có một cân hoàng kim mạch này, nhưng dù sao ta đã có được quyền hạn tiến vào đảo này, về sau ta sẽ tìm cách khác."
Trần Lâm chỉ tay lên trời, thề thốt.
Sắc mặt Cố Ti Mính biến hóa không ngừng.
Hồi lâu sau.
Nàng lại lấy cái túi ra, lộ rõ vẻ do dự.
Rồi đưa trả cho Trần Lâm.
Lắc đầu nói: "Mặc dù thứ này rất quan trọng với ta, nhưng ta không thể lấy hết, vẫn cứ theo ước định trước đó, cho ta một nửa là được rồi."
Trần Lâm kinh ngạc.
Nha đầu này thế mà lại có mặt thiện ý như thế, thật sự ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng vẫn khoát tay.
"Thôi bỏ đi, hiện tại tu vi ta còn thấp, không dùng được đồ vật cao cấp như vậy, coi như ta tặng cho tổ phụ ngươi làm quà, về sau đến sơn trang Hôm Qua, cũng dễ nói chuyện một chút."
"Vậy ta cũng sẽ không khách khí."
Cố Ti Mính nghe vậy liền lập tức thu lại cái túi.
Sau đó nở nụ cười.
"Đa tạ nhị ca, thấy ngươi hào phóng như vậy, chuyện khế ước trước đó, ta sẽ không so đo với ngươi nữa."
"Thập tam muội có tấm lòng rộng lớn, thật sự làm vi huynh kính nể."
Trần Lâm cũng cười đáp lại.
Đối phương thật sự giống như một tiểu nha đầu kinh nghiệm sống chưa nhiều, hỉ nộ hoàn toàn biểu hiện hết ra ngoài mặt.
Cũng không biết là giả vờ, hay thật sự là một người có tâm tư đơn thuần.
Quan hệ đã hàn gắn, Trần Lâm liền cùng truyền âm giao lưu, nghiên cứu thảo luận hành động tiếp theo.
Đêm đến.
Ánh trăng sáng tỏ.
Đủ lão bộc đúng giờ đẩy cửa nhà tranh.
Từ sau cửa cầm lấy cái cuốc, như thường lệ làm cỏ cho ruộng lúa mạch.
"Ngươi có nhìn thấy người không, một lão giả lưng còng?"
Trần Lâm chỉ vào Đủ lão bộc, truyền âm hỏi Cố Ti Mính.
Cố Ti Mính khẽ lắc đầu, "Không nhìn thấy, là người quản lý mà nhị ca nói sao?"
"Ừm."
Đáp lại một tiếng.
Trần Lâm đứng dậy rời khỏi chỗ ẩn nấp, cũng ra hiệu Cố Ti Mính đi theo.
Hai người một trước một sau, đi tới gần nhà tranh.
"Đủ già, chào buổi tối."
Đợi tới gần lão bộc, Trần Lâm lên tiếng chào hỏi.
Lão bộc quay đầu, ánh mắt lướt qua Cố Ti Mính.
Sau đó Trần Lâm phát hiện, Cố Ti Mính biến mất!
"Đủ già, ngài đây là?"
Trần Lâm vội vàng hỏi.
Cũng đem cảm giác phóng ra tối đa, tìm kiếm Cố Ti Mính.
Nhưng lại chẳng cảm ứng được gì.
Đối phương cứ như bị xóa sổ hoàn toàn khỏi không gian này.
"Trần Đan sư không cần lo lắng."
Lão bộc chậm rãi mở miệng.
"Ta chỉ là đưa nàng tách ra khỏi không gian tồn tại của chúng ta mà thôi, cuộc trò chuyện giữa ta và ngươi, không thể để người ngoài nghe thấy, nếu không trái với quy tắc của Kỳ Nhân đảo, bằng hữu kia của ngươi sẽ không thể rời đi."
"Thì ra là thế, đa tạ Đủ già."
Trần Lâm ôm quyền.
Ban đầu hắn còn muốn mời đối phương hỗ trợ, để Cố Ti Mính có thể nhìn thấy tình cảnh trong sơn cốc, bây giờ xem ra không thể nhắc tới.
Thế là hắn hỏi về chuyện pho tượng.
"Đủ già, ta đã lưu lại ấn ký trên pho tượng, về sau bổng lộc, có thể thông qua pho tượng truyền tống cho ta, không cần ta tự mình tới lấy được không?"
"Có thể."
Lão bộc gật đầu.
Nói tiếp: "Bây giờ Kỳ Nhân đảo, không thích hợp để ở lại lâu dài, những người khác có thể giao tiếp với kỳ nhân trên đảo, cũng đều thông qua phương thức này để cấp phát bổng lộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận