Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp

Chương 5

Chương 5: Thật sự là sẽ mang phiền phức đến cho ta
Tần Vũ Niết hướng bên cạnh lô hàng, "Đây là mời mọi người ăn thử miễn phí, nếu thích thì nhớ kỹ giúp ta tuyên truyền a ~" Không ít quỷ trong tay túng quẫn, do dự nghe vậy, đều nhao nhao tiến lên ăn thử.
Không ít quỷ sau khi ăn thử, đều đưa ra đánh giá rất cao, "Mùi vị kia thật tuyệt! Ngửi đã thấy thơm, ăn càng thơm hơn!!" Vì thế, trong số những quỷ đã ăn thử, 60% đều lựa chọn mua sắm.
Tất Lạc thấy Tần Vũ Niết không kịp làm, thậm chí còn hỗ trợ đưa hộp đồ ăn cùng túi, đến một lần một lượt, Tần Vũ Niết thoải mái hơn không ít.
Bởi vì có rất nhiều quỷ tới, nàng xào ba đĩa đồ ăn lớn cũng không lâu lắm liền bán hết.
Nhưng là còn xếp không ít quỷ.
Tần Vũ Niết nhìn xem còn đẩy không ít quỷ, áy náy nói: "Thực sự xin lỗi, hôm nay đồ ăn làm thiếu, ngày mai vẫn là giờ này, ta làm nhiều món ăn mang đến, hôm nay không có mua được, ngày mai ưu tiên mua sắm, vẫn như cũ giảm 20% có được không?"
"Không thể muộn một chút lại đến bán một lần sao?"
Tần Vũ Niết giải thích nói: "Mỗi ngày đồ ăn đều là ta sáng sớm cùng ngày dậy sớm đi chợ bán thức ăn mua sắm nguyên liệu nấu ăn tươi mới, ta bây giờ về trễ quá, đồ ăn không còn tươi sẽ ảnh hưởng đến cảm giác, hương vị không bằng nguyên liệu nấu ăn tươi mới làm ăn ngon."
Sau khi Tần Vũ Niết nhiều mặt cam đoan, những quỷ kia mới bỏ qua.
"Hôm nay may mắn có ngươi hỗ trợ, bằng không ta không biết luống cuống tay chân thành bộ dáng gì nữa." Tần Vũ Niết nhìn xem bọn hắn đều rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, từ phía dưới sạp hàng lấy ra hộp cơm mà nàng cố ý giữ lại để cảm tạ Tất Lạc đã giúp đỡ đưa cho hắn.
Nếu không có hắn hỗ trợ, chính mình khẳng định không có hiệu suất cao như thế.
Tất Lạc khoát tay không nhận, "Coi như không có ta hỗ trợ, ngươi cũng vội vàng làm được, không đáng nhắc tới, ta cũng không sai biệt lắm đến giờ phải đi làm rồi."
Tần Vũ Niết trực tiếp nhét hộp cơm vào trong tay Tất Lạc, "Vậy thì thật là tốt, ngươi cầm đi làm ca đêm ăn, nếu ngươi không thu, chính là không coi ta là bằng hữu! Lần sau ta cũng không cần ngươi giúp đỡ nữa."
Tất Lạc không quá xoắn xuýt, liền thản nhiên nhận, "Vậy được, chúng ta thêm phương thức liên lạc, ngươi có việc có thể tìm ta, ta có thể giúp đỡ được, nhất định giúp."
Sau khi hai người thêm phương thức liên hệ, Tất Lạc liền mang theo hộp cơm rời đi.
Tần Vũ Niết thu dọn xe hàng nhỏ, kiểm lại số minh tệ nhận được, phát hiện lại có hơn 1500, so với hôm qua còn nhiều hơn mấy trăm!
Nàng đi ngân hàng đổi thành nhân dân tệ, rồi mới trở về Nhân giới.
Hôm nay thu nhập hơn một vạn, làm cho tâm tình Tần Vũ Niết đặc biệt tốt.
Nhân gian và Địa Phủ có tốc độ thời gian khác nhau, Tần Vũ Niết giữa trưa đến Địa phủ, bởi vì muộn một lát, lúc trở về, mới hơn một giờ.
Trở về đem xe hàng nhỏ để trong nhà, Tần Vũ Niết lại đi siêu thị trên đường mua không ít gạo cùng bột mì còn có một số đồ gia vị khác, dự định làm thêm một số món khác.
Trừ những thứ này, nàng lại đi cửa hàng giấy gấp mua một chút hương phổ thông, có rất nhiều quỷ đều hỏi nàng có hương hay không, có lẽ có thể gia tăng thêm một nguồn thu nhập.
Sau khi mua sắm tất cả mọi thứ, thấy mặt trời sắp xuống núi, nghĩ đến Tạ Tất An nói hai ngày này nhân gian không an toàn, bảo nàng về sớm một chút, nàng liền bắt đầu gắng sức đuổi theo trở về.
Nhưng lại vào lúc nàng sắp về đến nhà, nàng bỗng nhiên cảm giác quanh thân nổi lên ý lạnh, cánh tay mặc áo ngắn tay nhanh chóng nổi lên một lớp da gà.
Một loại cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng nàng, nhịp tim nhảy lên kịch liệt, đây là tín hiệu nhắc nhở của thân thể khi nguy hiểm tiến đến.
Một giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một đoàn phảng phất như bị hắc vụ bao quanh "người", thẳng đến chỗ nàng mà đến.
"Vụ thảo!"
Không phải chứ!
Thật để Tạ Tất An nói trúng rồi sao? Nàng xui xẻo đến vậy sao?
Đậu đen rau muống về đậu đen rau muống, nàng không dám dừng lại chút nào, liều mạng co cẳng chạy về phía sau.
Đột nhiên cả người nàng phảng phất như bị người thi triển Định Thân thuật, thân thể đau nhói một hồi.
Không lâu sau, nàng đột nhiên có cảm giác bị người khác ngạnh sinh sinh lôi ra khỏi thân thể, sau đó cả người nhẹ bẫng.
Trước khi té xỉu, Tần Vũ Niết mơ hồ cảm giác mình thấy được thần tiên!
Nếu không, tại sao có thể có người đẹp mắt đến thế?
Đúng lúc này, nam tử đỡ lấy thân thể mềm nhũn ngã xuống đất của nàng, đặt nàng xuống mặt đất, rồi đứng dậy.
Hắn mặc một bộ áo khoác màu đen, tôn lên dáng người cao thẳng tắp, tóc dài tùy ý rối tung phía sau lưng, dù trong đêm tối vẫn có thể nhận ra làn da trắng như tuyết cùng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhưng màu môi lại đỏ nhuận phơn phớt ngoài ý liệu, cho người ta một loại cảm giác rất dễ gần.
Khuôn mặt tuyệt mỹ kinh diễm này, đổi lại bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều sẽ dừng bước nhìn hắn.
Thế nhưng, đạo hắc ảnh kia sau khi thấy rõ người tới là ai, trực tiếp sắc mặt đại biến, lập tức quay người bỏ chạy.
Hắn phất tay một cái, đạo hắc ảnh kia lập tức hiện ra thành hình chữ đại (大) bị khống chế giữa không trung, giãy dụa khàn giọng hô to: "Thả ta ra!"
Bóng đen không ngừng vặn vẹo, ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhưng đều không có kết quả.
Diêm Văn Cảnh lạnh lùng nói: "Là ngươi chủ động giao ra, hay là ta giúp ngươi?"
Bóng đen biết mình không thể trốn thoát, liền thương lượng với Diêm Văn Cảnh: "Ngươi thả ta ra, ta sẽ giao hồn phách của nàng cho ngươi."
Diêm Văn Cảnh ánh mắt sắc bén quét về phía đạo hắc ảnh kia, "Vậy là muốn ta giúp ngươi."
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt đạo hắc ảnh kia, bóng đen sợ đến mức cơ hồ không phát ra được âm thanh, một giây sau, hồn phách của Tần Vũ Niết liền bị Diêm Văn Cảnh lấy vào tay.
"Một mình phản bội chạy trốn, phán xử hồn roi ba mươi, nếu ngươi may mắn không bị hôi phi yên diệt..." Hắn nhếch môi cười như không cười, nhẹ nói: "Liền đi súc sinh đạo đi ~"
Đạo hắc ảnh kia hoảng sợ càng thêm giãy dụa kịch liệt, trong miệng không ngừng nói, "Không cần... Không cần hồn roi, Diêm Vương gia, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Để cho ta đi mười tám tầng Địa Ngục đi!"
Diêm Văn Cảnh lấy ra một đạo lệnh bài, không để ý đến lời nói của đạo hắc ảnh kia, trực tiếp đem hắn thu vào trong lệnh bài.
Sau đó, hắn đi đến bên cạnh Tần Vũ Niết, đưa hồn phách của nàng về lại trong cơ thể nàng, đưa tay định xóa bỏ ký ức của nàng, ánh mắt lại rơi vào tấm bảng hiệu rơi ra từ trong túi của Tần Vũ Niết.
Diêm Văn Cảnh nhặt lên cầm trong tay, mi tâm cau lại, lại có chút ngước mắt dò xét Tần Vũ Niết, tiểu cô nương nhân loại này trên người sao lại có được thông hành Ngọc Giản của Địa Phủ?
"Sách, thật sự là sẽ mang phiền phức đến cho ta." Diêm Văn Cảnh đem Ngọc Giản lấy đi, thuận thế giúp nàng tiêu tan âm khí trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận