Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp
Chương 22
**Chương 22: Uống Rượu Với Nhau Chính Là Huynh Đệ**
"Ta hỏi Điền Thẩm, nàng nói Vũ Niết quanh năm cũng chỉ mặc đồng phục, số lượng đồ xuân, hạ, thu, đông cộng lại không quá 6 bộ. Ta không ngờ số lượng đồ này lại xuất hiện ở nhà chúng ta. Không nói đến mẹ và Niệm Niệm, chỉ riêng mấy nam nhân chúng ta, ai mà trong tủ quần áo không phải hàng năm mỗi mùa đều dự sẵn mấy bộ, mười mấy bộ quần áo?"
Tần mẫu rất chấn kinh, miệng lẩm bẩm nói: "Ta để tài vụ chuyển tiền cho nó..."
Tần Hạo: "Ngài không bằng hỏi tài vụ xem, hắn mỗi tháng đều chuyển bao nhiêu?"
Tần mẫu cầm di động một hồi lâu, mới gọi điện cho tài vụ.
"Phu nhân? Ngài có chuyện gì không?"
Tần mẫu nhìn Tần Hạo, mở miệng hỏi: "Ngươi mỗi tháng chuyển cho Tần Vũ Niết bao nhiêu tiền?"
Tài vụ nghi ngờ hỏi: "Ngài không phải bảo mỗi tháng chuyển vào tài khoản của Vũ Niết tiểu thư 1000 tệ sao, cần sửa đổi ạ?"
Lời nói của tài vụ, không nghi ngờ gì đã giáng cho tất cả mọi người một cái tát vang dội.
Ở thành phố A tấc đất tấc vàng, Tần gia tuy không tính là quá lợi hại, nhưng gia sản cũng đến mấy trăm triệu.
Vậy mà lại chỉ cho con gái ruột của mình 1000 tệ một tháng?
Nhất là khi biết Tần mẫu cho Tần Niệm mỗi tháng tiền tiêu vặt là 100.000 tệ, càng làm nổi bật việc Tần Vũ Niết ở trong cái nhà này không được coi trọng.
Lúc này Tần mẫu mới nhớ ra, sở dĩ lúc trước cho Tần Vũ Niết tiền sinh hoạt thấp như vậy, hình như là do nghe ai đó nói, nói rằng bọn họ ở bên kia mỗi tháng chỉ cho con cái mấy trăm tệ tiền sinh hoạt, sợ con cái phung phí, học thói xấu.
Nghĩ đến việc Tần Vũ Niết mới đến thành phố A, khẳng định không quen, vì không muốn cho nàng học thói xấu, còn cố ý nâng lên mấy trăm tệ, cho một lần liền cho nhiều năm như vậy.
Số tiền này, cho dù Tần Vũ Niết mỗi ngày đều ăn ở nhà ăn, không ra ngoài ăn, thì cũng chỉ vừa đủ, càng không cần phải nói con gái đều thích chưng diện, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, còn có các loại đồ dùng hàng ngày, hoa quả, đồ ăn vặt... Ở thành phố A này là căn bản không đủ.
Chỉ riêng một bộ mỹ phẩm dưỡng da tốt một chút cũng phải mấy trăm, hơn ngàn tệ.
Bảo sao phòng của nàng lại đơn giản, trống trải như vậy, cái gì cũng không có.
Tiền sinh hoạt mỗi tháng của nàng, cũng chỉ vừa đủ cho nàng sinh hoạt, nào có dư tiền để chưng diện.
Tần Hạo kềm chế lửa giận, "Thảo nào Điền Thẩm nói Vũ Niết thường xuyên làm thêm, nếu không làm thêm, e rằng nàng đến quần áo cũng không mua nổi."
Vừa là tự trách mình, cũng là tự trách cái nhà này.
Chỉ cần có ai đó quan tâm nàng một chút, đều sẽ phát hiện nàng sống khó khăn như thế.
Sắc mặt Tần mẫu cũng có chút khó coi, "Ta nghĩ các ngươi sẽ phụ cấp cho nó... Trước kia các ngươi không phải đều thường xuyên mua đồ cho Niệm Niệm, còn bí mật cho nó tiền sao?"
Lời nói của Tần mẫu, khiến Tần Hạo và Tần Cảnh đều im lặng.
Ngay cả Tần Hoài, người luôn luôn không hợp với Tần Vũ Niết, cũng hiếm khi không nói gì thêm.
Tần Cảnh quanh năm ở bên ngoài đóng phim, diễn xuất, cơ hồ rất ít khi về nhà, tuy rằng mỗi lần về đều mua quà cho các em gái, nhưng tiền thì rất ít khi cho.
Tần Hạo ngược lại là có cho, lúc đầu Tần Vũ Niết còn nhận, sau này thì không nhận nữa, trừ phi nàng cần tiền, mới hỏi hắn mượn một chút, sau đó cũng đều trả lại hắn.
Tần Hạo còn tưởng rằng nàng không thiếu tiền tiêu, cho nên sau này cũng không cho nữa, không ngờ những thứ đó đều là do nàng làm thêm mà kiếm được.
Về phần Tần Hoài, thì càng không có khả năng cho Tần Vũ Niết tiền.
Với mối quan hệ của hắn và Tần Vũ Niết, không làm cho nàng thêm khổ sở đã là tốt lắm rồi, làm sao lại cho nàng tiền.
Tần Cảnh vì ít khi ở nhà, đối với hai người em gái trong nhà không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ, nhưng vừa vặn hắn nhớ tới một chuyện, khiến hắn đột nhiên có chút áy náy.
Thế là hắn nói: "Gọi điện bảo nó về đi, nó chịu nhiều uất ức như vậy, bây giờ lại một thân một mình ở trong thôn, cuộc sống khẳng định không tốt, chúng ta đều biết lúc trước nó bị uất ức ở nhà, sau này sẽ không như thế nữa."
Nhớ lại lúc trước khi hắn bảo Tần Vũ Niết về, cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn càng hiểu rõ cuộc sống của nàng ở Tần gia, lại càng phát hiện ra, lời nàng nói sẽ không quay về là thật lòng.
"Lão nhị, ta để cho ngươi về, chỉ là hy vọng mọi người đều biết, trước đây vì chúng ta coi thường, mới khiến cho nó buồn lòng mà quyết định rời đi. Tuy rằng nó rời đi, nhưng đây là do tất cả chúng ta một tay tạo thành, trong nhà nhiều người như vậy nhưng không một ai quan tâm nó, trong nhà không thiếu tiền, cùng là em gái, một đứa tiền tiêu vặt 10 vạn, một đứa khác lại cần phải đi làm thêm để duy trì cuộc sống cơ bản."
Tần Hạo nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, "Đã như vậy, trước đây sao lại đón nó về? Đón về rồi lại không đối xử tốt với nó."
Tần mẫu không vui nói: "Lão đại, ngươi đang chỉ trích ta sao?"
"Cho dù lúc trước đích xác là ta bảo người ta chỉ cấp cho nó 1000 tệ tiền sinh hoạt, các ngươi cũng là anh của nó, các ngươi đã làm gì?"
"Mẹ..." Tần Niệm Hồng vành mắt rưng rưng, nức nở gọi một tiếng.
Tất cả lợi ích đều thuộc về nàng, lúc này nàng nói gì cũng sai, nhưng lại không thể thờ ơ, chỉ có thể đứng một bên với vẻ "lo lắng sợ hãi".
So với Tần gia ồn ào, bên phía Tần Vũ Niết lại có vẻ phong phú, đâu ra đấy.
Tần Vũ Niết đã chuẩn bị xong lạc rang, để nguội, sau khi ăn sáng đơn giản liền ra phố mua nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay chuẩn bị hơi nhiều, còn có mấy món cần làm riêng, cho nên tốn không ít thời gian.
Nàng còn đang xào rau, trong nhóm đã hỏi hôm nay sao nàng còn chưa bày sạp, thậm chí có chút lo lắng nàng có phải xảy ra chuyện gì không, có cần hỗ trợ không.
Tần Vũ Niết sợ không trả lời tin nhắn, bọn họ có thể suy đoán ra càng nhiều, đành phải tranh thủ vừa đi vừa trả lời.
Tần Vũ Niết: 【「 hình ảnh 」 hôm nay chuẩn bị hơi nhiều, cho nên còn đang xào, lập tức tới ngay, cảm tạ mọi người quan tâm ~】
Vĩnh viễn 18 tuổi: 【 dọa ta một phen, lão bản không có việc gì là tốt rồi ~ thức ăn hôm nay nhìn ngon quá! Chảy nước miếng.jpg】
Đầu trọc bóng loáng: 【 không có việc gì là tốt rồi, lão bản mau tới! Đói meo rồi! 】
Tới đi tới đi: 【 muốn ăn! Đói meo rồi! 】
Trong nhóm điên cuồng nhắn tin, giục Tần Vũ Niết mau tới bày sạp.
Tần Vũ Niết đang bận túi bụi, căn bản không có thời gian trả lời tin nhắn.
Đợi nàng làm xong đã muộn hơn so với bình thường không ít.
Sau đó nàng đem bàn, ghế buộc chặt trên nóc xe, mới đẩy chiếc xe hàng nhỏ của nàng đi Địa Phủ bán cơm hộp.
Nàng vừa tới, liền thấy chỗ bày sạp của nàng đã có mười con quỷ đang đứng.
"Lão bản, ngươi cuối cùng cũng tới, chúng ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi."
"Đúng vậy, hôm nay lại có món gì ngon? Ta muốn mua hai phần! Một phần không đủ ăn."
Tần Vũ Niết cười tủm tỉm nói xin lỗi, tay vẫn không ngừng, "Thật xin lỗi, hôm nay làm đồ ăn hơi nhiều, cho nên hơi chậm. Bất quá hôm nay có bia, rượu trắng, đồ nhắm có lạc rang, các ngươi nếu thích, có thể ngồi ở đây ăn."
"Hôm nay có rượu à? Ta muốn một bình bia, lâu lắm rồi không được uống, thật là có chút thèm."
Tần Vũ Niết cùng bọn họ nói chuyện phiếm, tay vẫn không ngừng, có mấy con quỷ thậm chí còn ra tay giúp đỡ bày biện mọi thứ, lại đem bàn ghế xuống, kê ở phía sau xe hàng nhỏ.
Lập tức liền có mấy con quỷ ngồi xuống bên cạnh bàn phía sau nàng, uống rượu, mặc kệ có quen biết hay không, chỉ cần uống rượu với nhau chính là huynh đệ.
"Ta hỏi Điền Thẩm, nàng nói Vũ Niết quanh năm cũng chỉ mặc đồng phục, số lượng đồ xuân, hạ, thu, đông cộng lại không quá 6 bộ. Ta không ngờ số lượng đồ này lại xuất hiện ở nhà chúng ta. Không nói đến mẹ và Niệm Niệm, chỉ riêng mấy nam nhân chúng ta, ai mà trong tủ quần áo không phải hàng năm mỗi mùa đều dự sẵn mấy bộ, mười mấy bộ quần áo?"
Tần mẫu rất chấn kinh, miệng lẩm bẩm nói: "Ta để tài vụ chuyển tiền cho nó..."
Tần Hạo: "Ngài không bằng hỏi tài vụ xem, hắn mỗi tháng đều chuyển bao nhiêu?"
Tần mẫu cầm di động một hồi lâu, mới gọi điện cho tài vụ.
"Phu nhân? Ngài có chuyện gì không?"
Tần mẫu nhìn Tần Hạo, mở miệng hỏi: "Ngươi mỗi tháng chuyển cho Tần Vũ Niết bao nhiêu tiền?"
Tài vụ nghi ngờ hỏi: "Ngài không phải bảo mỗi tháng chuyển vào tài khoản của Vũ Niết tiểu thư 1000 tệ sao, cần sửa đổi ạ?"
Lời nói của tài vụ, không nghi ngờ gì đã giáng cho tất cả mọi người một cái tát vang dội.
Ở thành phố A tấc đất tấc vàng, Tần gia tuy không tính là quá lợi hại, nhưng gia sản cũng đến mấy trăm triệu.
Vậy mà lại chỉ cho con gái ruột của mình 1000 tệ một tháng?
Nhất là khi biết Tần mẫu cho Tần Niệm mỗi tháng tiền tiêu vặt là 100.000 tệ, càng làm nổi bật việc Tần Vũ Niết ở trong cái nhà này không được coi trọng.
Lúc này Tần mẫu mới nhớ ra, sở dĩ lúc trước cho Tần Vũ Niết tiền sinh hoạt thấp như vậy, hình như là do nghe ai đó nói, nói rằng bọn họ ở bên kia mỗi tháng chỉ cho con cái mấy trăm tệ tiền sinh hoạt, sợ con cái phung phí, học thói xấu.
Nghĩ đến việc Tần Vũ Niết mới đến thành phố A, khẳng định không quen, vì không muốn cho nàng học thói xấu, còn cố ý nâng lên mấy trăm tệ, cho một lần liền cho nhiều năm như vậy.
Số tiền này, cho dù Tần Vũ Niết mỗi ngày đều ăn ở nhà ăn, không ra ngoài ăn, thì cũng chỉ vừa đủ, càng không cần phải nói con gái đều thích chưng diện, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, còn có các loại đồ dùng hàng ngày, hoa quả, đồ ăn vặt... Ở thành phố A này là căn bản không đủ.
Chỉ riêng một bộ mỹ phẩm dưỡng da tốt một chút cũng phải mấy trăm, hơn ngàn tệ.
Bảo sao phòng của nàng lại đơn giản, trống trải như vậy, cái gì cũng không có.
Tiền sinh hoạt mỗi tháng của nàng, cũng chỉ vừa đủ cho nàng sinh hoạt, nào có dư tiền để chưng diện.
Tần Hạo kềm chế lửa giận, "Thảo nào Điền Thẩm nói Vũ Niết thường xuyên làm thêm, nếu không làm thêm, e rằng nàng đến quần áo cũng không mua nổi."
Vừa là tự trách mình, cũng là tự trách cái nhà này.
Chỉ cần có ai đó quan tâm nàng một chút, đều sẽ phát hiện nàng sống khó khăn như thế.
Sắc mặt Tần mẫu cũng có chút khó coi, "Ta nghĩ các ngươi sẽ phụ cấp cho nó... Trước kia các ngươi không phải đều thường xuyên mua đồ cho Niệm Niệm, còn bí mật cho nó tiền sao?"
Lời nói của Tần mẫu, khiến Tần Hạo và Tần Cảnh đều im lặng.
Ngay cả Tần Hoài, người luôn luôn không hợp với Tần Vũ Niết, cũng hiếm khi không nói gì thêm.
Tần Cảnh quanh năm ở bên ngoài đóng phim, diễn xuất, cơ hồ rất ít khi về nhà, tuy rằng mỗi lần về đều mua quà cho các em gái, nhưng tiền thì rất ít khi cho.
Tần Hạo ngược lại là có cho, lúc đầu Tần Vũ Niết còn nhận, sau này thì không nhận nữa, trừ phi nàng cần tiền, mới hỏi hắn mượn một chút, sau đó cũng đều trả lại hắn.
Tần Hạo còn tưởng rằng nàng không thiếu tiền tiêu, cho nên sau này cũng không cho nữa, không ngờ những thứ đó đều là do nàng làm thêm mà kiếm được.
Về phần Tần Hoài, thì càng không có khả năng cho Tần Vũ Niết tiền.
Với mối quan hệ của hắn và Tần Vũ Niết, không làm cho nàng thêm khổ sở đã là tốt lắm rồi, làm sao lại cho nàng tiền.
Tần Cảnh vì ít khi ở nhà, đối với hai người em gái trong nhà không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ, nhưng vừa vặn hắn nhớ tới một chuyện, khiến hắn đột nhiên có chút áy náy.
Thế là hắn nói: "Gọi điện bảo nó về đi, nó chịu nhiều uất ức như vậy, bây giờ lại một thân một mình ở trong thôn, cuộc sống khẳng định không tốt, chúng ta đều biết lúc trước nó bị uất ức ở nhà, sau này sẽ không như thế nữa."
Nhớ lại lúc trước khi hắn bảo Tần Vũ Niết về, cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn càng hiểu rõ cuộc sống của nàng ở Tần gia, lại càng phát hiện ra, lời nàng nói sẽ không quay về là thật lòng.
"Lão nhị, ta để cho ngươi về, chỉ là hy vọng mọi người đều biết, trước đây vì chúng ta coi thường, mới khiến cho nó buồn lòng mà quyết định rời đi. Tuy rằng nó rời đi, nhưng đây là do tất cả chúng ta một tay tạo thành, trong nhà nhiều người như vậy nhưng không một ai quan tâm nó, trong nhà không thiếu tiền, cùng là em gái, một đứa tiền tiêu vặt 10 vạn, một đứa khác lại cần phải đi làm thêm để duy trì cuộc sống cơ bản."
Tần Hạo nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, "Đã như vậy, trước đây sao lại đón nó về? Đón về rồi lại không đối xử tốt với nó."
Tần mẫu không vui nói: "Lão đại, ngươi đang chỉ trích ta sao?"
"Cho dù lúc trước đích xác là ta bảo người ta chỉ cấp cho nó 1000 tệ tiền sinh hoạt, các ngươi cũng là anh của nó, các ngươi đã làm gì?"
"Mẹ..." Tần Niệm Hồng vành mắt rưng rưng, nức nở gọi một tiếng.
Tất cả lợi ích đều thuộc về nàng, lúc này nàng nói gì cũng sai, nhưng lại không thể thờ ơ, chỉ có thể đứng một bên với vẻ "lo lắng sợ hãi".
So với Tần gia ồn ào, bên phía Tần Vũ Niết lại có vẻ phong phú, đâu ra đấy.
Tần Vũ Niết đã chuẩn bị xong lạc rang, để nguội, sau khi ăn sáng đơn giản liền ra phố mua nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay chuẩn bị hơi nhiều, còn có mấy món cần làm riêng, cho nên tốn không ít thời gian.
Nàng còn đang xào rau, trong nhóm đã hỏi hôm nay sao nàng còn chưa bày sạp, thậm chí có chút lo lắng nàng có phải xảy ra chuyện gì không, có cần hỗ trợ không.
Tần Vũ Niết sợ không trả lời tin nhắn, bọn họ có thể suy đoán ra càng nhiều, đành phải tranh thủ vừa đi vừa trả lời.
Tần Vũ Niết: 【「 hình ảnh 」 hôm nay chuẩn bị hơi nhiều, cho nên còn đang xào, lập tức tới ngay, cảm tạ mọi người quan tâm ~】
Vĩnh viễn 18 tuổi: 【 dọa ta một phen, lão bản không có việc gì là tốt rồi ~ thức ăn hôm nay nhìn ngon quá! Chảy nước miếng.jpg】
Đầu trọc bóng loáng: 【 không có việc gì là tốt rồi, lão bản mau tới! Đói meo rồi! 】
Tới đi tới đi: 【 muốn ăn! Đói meo rồi! 】
Trong nhóm điên cuồng nhắn tin, giục Tần Vũ Niết mau tới bày sạp.
Tần Vũ Niết đang bận túi bụi, căn bản không có thời gian trả lời tin nhắn.
Đợi nàng làm xong đã muộn hơn so với bình thường không ít.
Sau đó nàng đem bàn, ghế buộc chặt trên nóc xe, mới đẩy chiếc xe hàng nhỏ của nàng đi Địa Phủ bán cơm hộp.
Nàng vừa tới, liền thấy chỗ bày sạp của nàng đã có mười con quỷ đang đứng.
"Lão bản, ngươi cuối cùng cũng tới, chúng ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi."
"Đúng vậy, hôm nay lại có món gì ngon? Ta muốn mua hai phần! Một phần không đủ ăn."
Tần Vũ Niết cười tủm tỉm nói xin lỗi, tay vẫn không ngừng, "Thật xin lỗi, hôm nay làm đồ ăn hơi nhiều, cho nên hơi chậm. Bất quá hôm nay có bia, rượu trắng, đồ nhắm có lạc rang, các ngươi nếu thích, có thể ngồi ở đây ăn."
"Hôm nay có rượu à? Ta muốn một bình bia, lâu lắm rồi không được uống, thật là có chút thèm."
Tần Vũ Niết cùng bọn họ nói chuyện phiếm, tay vẫn không ngừng, có mấy con quỷ thậm chí còn ra tay giúp đỡ bày biện mọi thứ, lại đem bàn ghế xuống, kê ở phía sau xe hàng nhỏ.
Lập tức liền có mấy con quỷ ngồi xuống bên cạnh bàn phía sau nàng, uống rượu, mặc kệ có quen biết hay không, chỉ cần uống rượu với nhau chính là huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận