Ta Một Người Cảnh Sát, Làm Sao Cho Ta Tội Phạm Hệ Thống!

Chương 496 Ăn phân ngươi?! (2)

Nữ nhân lúc này mới ngẩng đầu, hai hàng lệ trong veo đầy khuất nhục theo gương mặt trượt xuống.
Nàng nức nở kể lại: “Thúc thúc ta là Lưu Chính Bình, ta một mực làm việc tại công ty của nhà thúc thúc, sáu tháng trước ta bị bắt đến nơi đây, nam nhân kia nói, thúc thúc ta dính líu việc ngầm chiếm tài sản quốc gia, phải ngồi tù... Ta thân là kế toán của công ty, cũng muốn vào ngục giam....” “Phùng đội trưởng nói, nếu ta không ngủ cùng hắn, hắn sẽ làm tay chân trong hồ sơ vụ án của ta, để cho ta phải ngồi tù vài chục năm....”
Tô Minh đưa tay vỗ vỗ bờ vai nữ nhân, lấy đó an ủi.
Sau đó cười lạnh một tiếng, đối với Trương chính ủy nói: “Để hình sự trinh sát... A, lần này người bị tình nghi chính là đại đội trưởng hình sự trinh sát, xem ra còn không thể để hình sự trinh sát tiếp nhận.” “Vậy trước tiên từ đồn công an vùng sát cổng thành huyện Tú Thủy rút mấy nhân viên cảnh sát, trước tiên tiến hành lấy ghi chép, nhất là giấy tờ chứng nhận trên người vị nữ đồng chí này, nhất định phải thu thập cho tốt!” “Ngô Văn Quang!” “Có!” “Quá trình này ngươi tự mình trông chừng, nếu có tình huống gì, lập tức gọi điện thoại cho ta biết!” “Rõ!”
Nhìn xem cục trưởng mới sau khi sắp xếp mọi việc kín không kẽ hở, vẫn không quên cố ý mỉa mai nhóm người mình.
Trương chính ủy, Trình Tùng Tùng và các vị lãnh đạo khác, trong lòng tràn ngập phiền muộn không thể làm gì.
Ngươi nói xem tên to con này, bắt người thì bắt người, nhưng cái thói quen tùy thời bật máy ghi âm này là ai dạy cho hắn đâu!
Cái này mẹ nó.
Còn chuyên môn để tâm phúc mà hắn mang tới nhìn chằm chằm việc lấy ghi chép.
Xem ra lần này Phùng đại đội là triệt để chết chắc rồi.
Mà Phùng Phong đang hôn mê trên mặt đất lúc này cũng đúng lúc gian nan tỉnh lại, hắn vừa khôi phục ý thức liền cảm giác xương cốt khắp nơi trên thân thể mình như thể đã gãy rời.
Toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau.
Hắn dùng sức lắc đầu, mới miễn cưỡng khôi phục lại ý thức từ trong cơn mê muội.
Lại vừa nhấc mắt, nhìn xem thân ảnh sừng sững như núi trước người, cùng đông đảo các lãnh đạo đảng ủy.
Đầu óc lập tức tỉnh táo hẳn, hắn sờ soạng trên mặt đất tìm quần của mình, muốn nhặt lên mặc vào.
Kéo thử một cái, cảnh quần lại không hề nhúc nhích.
Lúc này mới phát hiện một ống cảnh quần bị Tô cục trưởng giẫm lên, thế là hắn quỳ trên mặt đất, hai tay túm lấy một đầu cảnh quần của mình, ngửa đầu nói một cách cực kỳ chật vật.
“Tô... Tô cục, quần... Quần...” Phùng Phong cảm thấy mình giống như một con chó rơi xuống nước đang vẫy đuôi cầu xin tha thứ.
Sự khuất nhục, oán hận trong lòng, căn bản là không lời nào tả xiết.
Hắn thân là đại đội trưởng hình sự trinh sát huyện Tú Thủy, cuộc sống thoải mái sung sướng căn bản là người bình thường không cách nào tưởng tượng.
Những kẻ xã hội đen trong huyện này, đừng để ý bọn họ có bao nhiêu tiền, bao nhiêu thế lực.
Kẻ nào mà không phải khách khí, cung kính với hắn?
Chơi một nữ nghi phạm thì có là gì?
Hắn thậm chí chơi qua....
Loại chuyện này đối với Phùng Phong mà nói, căn bản cũng chẳng đáng là gì.
Chỉ có điều lần này hắn hơi xui xẻo, lại bị vị cục trưởng mới nhậm chức bắt quả tang.
Mà Tô Minh nhìn Phùng Phong dưới chân mình, thế mà còn định mặc cảnh quần vào ư?
Đơn giản là muốn bật cười vì tức giận.
Loại cặn bã bại hoại này, mặc đồng phục cảnh sát vào đơn giản chính là làm mất mặt cảnh sát!
Ánh mắt Tô Minh lộ rõ vẻ xem thường, không hề che giấu chút nào, hắn căn bản không thèm để ý đến Phùng Phong đang quỳ trên mặt đất muốn mặc cảnh quần vào.
Nói chuyện với loại bại hoại này quả thực là làm bẩn tai mình.
Hắn quay đầu nhìn thấy Phó cục trưởng Trần phía sau vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, không có chút ý tứ nào là sẽ chấp hành mệnh lệnh của mình.
Tô Minh không nhịn được mở miệng châm chọc.
“Sao thế, Trần phó cục trưởng đây là nhìn thấy đại đội trưởng hình sự trinh sát do mình phân quản mà lòng sinh đồng tình? Không đành lòng xử lý có đúng không?” “Chậc chậc chậc...” Tô Minh khoanh tay, cảm thán bằng một giọng cực kỳ giễu cợt.
“Cho nên nói, ta để đồn công an cổng thành huyện điều mấy nhân viên cảnh sát ra, trước làm chút ghi chép để cố định chứng cứ, Trần phó cục trưởng đây là không đồng ý có đúng không?” Trước mắt bao người, thường vụ phó cục trưởng Trần Tùng Tùng chỉ cảm thấy gương mặt mình tựa như chiếc quần dưới chân Tô Minh kia, đang bị hung hăng chà đạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận