Ta Một Người Cảnh Sát, Làm Sao Cho Ta Tội Phạm Hệ Thống!

Chương 487 Ai là lớn nhất người được lợi ích? (2)

Chương 487: Ai là người hưởng lợi lớn nhất? (2)
Tô Minh gõ gõ lên chiếc bàn trước mặt, sắc mặt lạnh như băng, giọng nghiêm nghị phân phó.
Trong phòng, hơn hai mươi nhân viên hình sự trinh sát lập tức đứng dậy, lớn tiếng đáp: “Rõ!”
Mặc dù ý tưởng Tô Minh đưa ra cũng có không ít thiếu sót, hơn nữa việc bỏ qua bốn tên cướp kia để đi tìm trực tiếp 'hắc thủ phía sau màn', rất hiển nhiên độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng bọn họ là những nhân viên cảnh sát thuộc tổ chuyên án đã điều tra suốt năm tháng mà vẫn không tìm ra manh mối.
Rất hiển nhiên là không có cơ sở gì để đi chất vấn mệnh lệnh của Tô Minh.
Chỉ có điều, những lời phàn nàn trong lòng thì khó tránh khỏi.
Mà trong số đó, Vưu Giai Ninh, cao thủ hình sự trinh sát từ tỉnh xuống, là người trong lòng khinh thường nhất.
Nhìn vị cục trưởng cục công an huyện Tô Minh tuổi còn trẻ kia, vẻn vẹn vào ngày nhậm chức đã tới hiện trường dạo một vòng, rồi xem qua hồ sơ vụ án một chút mà thôi.
Trở về liền làm một tràng chỉ đạo như thần, còn cực kỳ lớn gan đưa ra ba giả thiết.
Thậm chí còn dám cả gan xác định rõ ràng một phương hướng điều tra mới cho bọn họ, những lão làng hình sự trinh sát này.
Vưu Giai Ninh hoàn toàn không tin suy luận của Tô Minh, tại Long Quốc ư?
Làm sao lại có người chỉ vì di sản mà đi khiêu chiến pháp luật, khiêu chiến sự tôn nghiêm của công an tỉnh Tây Thiểm?
Suy luận lần này trôi chảy như nước chảy mây trôi, đơn giản được xem là 'đảo ngược thiên Cương'.
Buồn cười!
Hoàn toàn không xem lão đồng chí ta đây, một trong 'ngũ hổ' hình sự trinh sát tỉnh Tây Thiểm, ra gì!
Đúng là to gan lớn mật!
Sáng ngày thứ hai, Vưu Giai Ninh nhìn xem tập tài liệu mà toàn bộ tổ chuyên án hơn hai mươi người đã sửa sang suốt đêm, nhất là cột liên quan đến tài sản cá nhân của Thịnh Thiên Thành, nhìn một dãy số không liên tiếp mà rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Hắn đưa ngón trỏ ra bắt đầu đếm kỹ từ số không cuối cùng.
Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, chục vạn, triệu, chục triệu, trăm triệu (ức)...
1,2 tỷ?
Hít hà?
Vưu Giai Ninh hít vào một hơi khí lạnh, nhìn tử trạng thê thảm của Thịnh Thiên Thành trong tấm ảnh, rơi vào trầm tư.
Sao người ta có thể có nhiều tiền đến mức này?
1,2 tỷ Long tệ!
Đây mới chỉ là tài sản trong lãnh thổ Long Quốc của Thịnh Thiên Thành, còn chưa tính tài sản ở nước ngoài của hắn.
Thôi được!
Vưu Giai Ninh phải thừa nhận, nếu con số là 1,2 tỷ.
Suy luận của cục trưởng Tô vẫn rất có đạo lý!.....
Trong văn phòng cục trưởng, Tô Minh mặc đồng phục cảnh sát, thần sắc nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc, tay cầm báo cáo điều tra về người chết Thịnh Thiên Thành do tổ chuyên án vừa giao lên xem lướt qua.
Mà Hình Phong cùng Vưu Giai Ninh thì cực kỳ hưng phấn đứng trước bàn, thuật lại những phát hiện trong đêm qua cho Tô Minh.
“Tô Cục... Theo điều tra, người chết Thịnh Thiên Thành là người Tú Thủy chúng ta, sau khi bỏ học trung học, hắn liền xuôi nam làm thuê, về sau vào những năm chín mươi mấy đã thành lập Tập đoàn Sự Thành...” “Sau đó qua nhiều năm gây dựng sự nghiệp, cách đây không lâu Tập đoàn Sự Thành cũng đã thành công đưa lên sàn chứng khoán.” “Thịnh Thiên Thành cũng là 'công thành thân thoái', sau khi bán đi lượng lớn cổ phần trong tay để rút tiền mặt, một năm trước đã lựa chọn về hưu, trở lại huyện Tú Thủy dự định dưỡng lão...” “Mà người có thể thu lợi lớn nhất từ việc Thịnh Thiên Thành qua đời chính là ba người con của hắn.” “Con trai cả Thịnh Nhất Chi, con trai thứ Thịnh Diệp Vân, con gái út Thịnh Quả Quả.” “Toàn bộ tài sản của Thịnh Thiên Thành sẽ được chia đều cho ba người dựa theo di chúc...”
“Ba người họ đang ở đâu?” Tô Minh giọng không cảm xúc, ngước mắt hỏi.
Hình Phong biểu lộ nghiêm trọng đáp: “Ở Long Đô! Văn phòng luật sư mà Thịnh Thiên Thành ủy thác phân chia di sản đặt tại Long Đô. Mấy tháng nay, ba người họ về cơ bản đều không rời khỏi Long Đô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận