Ta Một Người Cảnh Sát, Làm Sao Cho Ta Tội Phạm Hệ Thống!

Chương 494 Cục trưởng mới trên người có sống a! (1)

Chương 494: Cục trưởng mới trên người có súng à! (1)
Nhưng Tô Minh hiển nhiên là lười nói nhảm với hắn, trực tiếp nói: "Trương chính ủy, ta hiện đang ở khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng! Chính là khách sạn nơi Lưu Chính Bình bị chỉ định giám sát tại nơi cư trú, ta phát hiện ra một số tình huống ở đây!"
"Ngươi đưa Cục trưởng Trần phụ trách mảng điều tra hình sự cùng Tổ trưởng Tổ Kiểm tra Kỷ luật Tôn Thiên Thành đến đây đi!"
Nghe giọng nói không chút cảm xúc của Tô Minh, trong lòng Trương Dũng Bảo cũng thầm "lạch cạch" một tiếng, thoáng chốc đã nhận ra có điều không ổn.
Khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng?
Vụ án Lưu Chính Bình?
Sao Tô Minh lại chạy tới đó?
Lưu Chính Bình, người Nội Mông.
Mười năm trước, bị hấp dẫn bởi điều kiện thu hút đầu tư ưu đãi của huyện Tú Thủy, hắn đã đầu tư vào huyện Tú Thủy để phát triển ngành chăn nuôi, nhưng vì chính sách có thay đổi.
Trang trại chăn nuôi xây được một nửa thì bị buộc phải dừng lại.
Lưu Chính Bình, người mười năm trước đã bỏ ra gần chục triệu để nhận thầu mấy khu rừng núi ở huyện Tú Thủy, rơi vào đường cùng cũng chỉ đành rời khỏi huyện Tú Thủy.
Nhưng không ngờ rằng, ngay trên khu núi hoang mà trước đó hắn nhận thầu, lại phát hiện ra mạch khoáng có trữ lượng vàng cực cao.
Thế là, vào một đêm tối trời nào đó, một nhóm thương nhân gõ cửa nhà Lưu Chính Bình, đề nghị dùng 5 triệu để mua lại khu núi hoang ở huyện Tú Thủy đang trong tay hắn.
Nhưng Lưu Chính Bình đã lăn lộn thương trường nên lập tức nhận ra điều bất thường, tại sao khu núi hoang hắn nhận thầu trước kia lại đột nhiên có người muốn tiếp quản?
Sau một hồi âm thầm điều tra, Lưu Chính Bình cũng biết được khu núi hoang mình nhận thầu lại chính là một núi vàng.
Vậy thì lẽ tự nhiên hắn không đời nào chịu bán đi chỉ với 5 triệu...
Còn những chuyện sau đó, dù nói là dùng thủ đoạn 'chỉ hươu bảo ngựa' để bắt người ở nơi khác cũng tốt, hay nói Lưu Chính Bình âm mưu chuyển dịch trái phép tài sản quốc gia cũng được.
Tóm lại là sáu tháng trước, Lưu Chính Bình đã bị Công an huyện Tú Thủy bắt giữ.
Do tình tiết vụ án đặc thù, mà Lưu Chính Bình lại không có nơi ở cố định tại huyện Tú Thủy, nên đã bị áp dụng biện pháp giám sát tại nơi cư trú.
Mà một số kẻ lòng tham không đáy, mục tiêu ban đầu vốn là mua lại quyền nhận thầu rừng núi trong tay Lưu Chính Bình với giá hợp lý, dần dần lại nhắm vào chính bản thân Lưu Chính Bình, người có tài sản kha khá...
Cho nên, khi Trương Dũng Bảo, chính ủy của chúng ta, biết được Tô Minh không hiểu vì sao lại chạy tới khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng, ông ta cũng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Biết đây là dấu hiệu Tô Minh sắp gây chuyện, không nói hai lời, sắc mặt tái mét, ông ta liền cúp điện thoại, lập tức triệu tập các thành viên đảng ủy khác, bắt xe đi đến khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Trương Dũng Bảo và những người khác đến nơi với tốc độ cực nhanh, mặc dù bọn họ không biết chính xác Tô Minh đã nắm được bằng chứng gì.
Nhưng ông ta biết một điều, nếu để Tô Minh phanh phui vụ án kỳ quặc này, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu nổi hậu quả.
Còn về việc, nếu có người hỏi liệu Tô Minh có nhìn ra được hay không? Thì đó e rằng đúng là đang nói đùa.
Nếu là trước đây, Trương Dũng Bảo còn có thể nửa tin nửa ngờ mà đánh cược một phen.
Nhưng sau khi Tô Minh chỉ mới nhậm chức hai ngày đã phá được vụ án xe áp tải, Trương Dũng Bảo căn bản không dám đánh cược chút nào, nhất là sau khi trên đường đi, Trương chính ủy gọi điện cho rất nhiều nhân viên đang trực trong khách sạn mà tất cả đều trong tình trạng tắt máy.
Lòng hắn càng nóng như lửa đốt.
Cho nên, Trương chính ủy dẫn theo một nhóm người trong đảng ủy cũng đến cực nhanh.
Từ lúc cúp điện thoại, cho đến khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhiều nhất cũng chỉ mất mười mấy phút.
Không đợi xe dừng hẳn, Trương chính ủy đã dẫn đầu xuống xe, cùng những người trong đảng ủy đang lo lắng khác đi thẳng đến một cánh cửa chống trộm ở bên cạnh.
Mà cánh cửa chống trộm đó, lối vào duy nhất, vốn được Trương chính ủy năm lần bảy lượt nhấn mạnh là tuyệt đối phải khóa chặt, không phải nhân viên của mình thì tuyệt đối không được phép mở ra.
Lúc này lại đang mở toang hoác.
Cả đám người cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhưng lúc này chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh mà tiếp tục đi vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận