Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy

Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy - Chương 50: Trung châu thiên kiêu? Một bàn tay chụp chết (length: 8080)

"Ha ha, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, rốt cuộc ai cho ngươi dũng khí, dám đến Trung châu dương oai?"
"Diệp huynh, người này giao cho ta là được, ta nhất định khiến hắn phải trả giá đắt cho những gì mình nói ra!"
Không đợi Diệp Huyền mở miệng, từ trong đám người, Một nam tử áo trắng, phong thái ung dung, khuôn mặt tuấn tú, bước ra.
Âm thanh vang lên, hướng Diệp Huyền nói.
Trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, nhìn về phía Lâm Uyên.
Rõ ràng người này có địa vị nhất định trong đám thiên kiêu Trung châu, vừa xuất hiện, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
"Là Lục Tiên, một trong số ít các thiên kiêu nổi danh nhất Trung châu, danh tiếng sánh ngang với đại hoàng tử Diệp Huyền!"
"Thánh tử đương thời của Lưu Ly đạo tông, thực lực cường đại!"
"Ha ha, có thánh tử Lục Tiên ra tay, đủ để đối phó tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng từ Đông Hoang này tới!"
Xung quanh từng tràng những tiếng xu nịnh vang lên, nói ra lai lịch của người này.
Rõ ràng thân phận dù đặt ở Trung châu cũng không tầm thường.
Lưu Ly đạo tông, một trong những đại đạo tông đỉnh cấp Trung châu, thực lực chỉ xếp sau Đại Vũ hoàng triều.
"Vậy làm phiền Lục huynh, người này có chút thực lực, vẫn cần phải cẩn thận!"
Đối diện với sự xuất hiện của Lục Tiên, Diệp Huyền lên tiếng nói.
Khi ở Thanh Vân đạo tông giao chiến với Lâm Uyên, đối phương chỉ mới ở cảnh Thần Kiều, dự đoán giờ cũng không khá hơn là bao.
Hôm nay là ngày mình thành hôn, không thích hợp thấy máu.
Mặt khác, Diệp Huyền cũng muốn mượn Lục Tiên, xem hiện tại Lâm Uyên, có thể đạt tới mức nào rồi.
"Ha ha, đại hoàng tử yên tâm, Lưu Ly đạo tông ta tuy không phải loại xoàng xĩnh, nhưng cũng không phải ai cũng so bì được."
"Với thực lực của sư chất Lục Tiên, đối phó người này là dư sức!"
Nghe Diệp Huyền còn dặn dò sư điệt mình phải cẩn thận, một lão giả áo đen vuốt râu trắng, lập tức đứng ra cười nói, tràn ngập khinh thị đối với Lâm Uyên.
Lục Thành Đạo, đại trưởng lão của Lưu Ly đạo tông, cũng là người dẫn đám tiểu bối của Lưu Ly đạo tông tới đây dự tiệc cưới của Diệp Huyền lần này.
Ngoài việc dẫn dắt tiểu bối trong môn đi trải đời, điều quan trọng nhất, vẫn là xây dựng mối quan hệ với đại hoàng tử Diệp Huyền.
Dù sao so với lão nhân như ông ta, những người trẻ tuổi như họ nói chuyện với nhau càng có nhiều chủ đề hơn.
Lục Tiên là con trai tông môn của Lưu Ly đạo tông bọn họ, thiên phú tuyệt luân, thực lực trong cùng thế hệ không đứng nhất cũng ở top đầu.
Giờ phút này thấy sư điệt mình đứng ra đối phó với tên tiểu tử thổ dân từ Đông Hoang tới, gương mặt của Lục Thành Đạo nở hoa.
Hành động này không những giúp xây dựng mối quan hệ với Đại Vũ hoàng triều mà còn giúp bọn họ phô trương danh tiếng của Lưu Ly đạo tông trước mặt nhiều người.
Có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích.
"Không hổ là thánh tử của Lưu Ly đạo tông ta, biết nắm bắt cơ hội!"
Lục Thành Đạo gật đầu, miệng khen ngợi.
... ... ...
Ầm!
Nhẹ nhàng đặt quan tài xuống đất.
"Hôm nay ta và Đại Vũ hoàng triều có mối thù oán!"
"Ngươi chắc chắn muốn nhúng tay vào?"
Âm thanh vang lên, Lâm Uyên ánh mắt bình tĩnh, nhìn Lục Tiên.
Thần Kiều cảnh hậu kỳ.
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
Không thể không thừa nhận, Trung châu xứng đáng là Trung châu.
Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới Thần Kiều cảnh hậu kỳ, trong đám đồng bối của Lâm Uyên ở Đông Hoang hầu như không ai bì kịp.
Nhưng, điều đó không bao gồm Lâm Uyên.
Với thực lực hiện tại của hắn, người có khả năng so tài cao thấp với mình chỉ có Đăng Thiên cảnh, những tồn tại tuyệt đỉnh của giới này.
Thần Kiều cảnh hậu kỳ, trong mắt Lâm Uyên chẳng khác gì sâu kiến.
Giờ đây những người đã chết trong Phiêu Tuyết đạo tông, ai cũng không yếu hơn tên thiên kiêu Trung châu trước mắt.
... ...
"Tiểu tử, có lẽ ngươi ở cái nơi xa xôi Đông Hoang đó lâu rồi, quá mức vô tri!"
"Chỉ cần ngươi quỳ xuống, dập đầu vài cái xin lỗi ta và đại hoàng tử, bản thánh tử, ngược lại có thể suy nghĩ đến việc thả ngươi!"
Một thân bạch y, phong thái nhẹ nhàng, Lục Tiên nhìn Lâm Uyên, khí thế bức người, ngạo mạn nói.
Không trách Lục Tiên ngạo mạn đến vậy.
Phải biết, ở Trung châu này, trong số những thiên kiêu trẻ tuổi đương thời, có thể chống lại mình cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Huống chi người trước mắt lại đến từ Đông Hoang.
Vô luận là thiên phú, con đường tu luyện hay thực lực, mình đều là hình tượng đáng để đám thổ dân kia ngưỡng mộ.
Đây chính là khoảng cách.
"Tiểu tử, đây chính là thánh tử Lục Tiên, có thể ra tay chỉ điểm ngươi vài chiêu, đó là phúc đức của ngươi!"
"Ha ha, không cần thánh tử Lục Tiên xuất thủ, ta cũng có thể thoải mái bắt sống tên tiểu tử này!"
"Vô tri không phải là lỗi, nhưng vô tri lại còn tự cao, đó chính là tội, hôm nay có chết cũng là đáng kiếp!"
Xung quanh, những thanh âm của đám thiên kiêu Trung châu vẫn không ngừng vang lên.
Không ai nghĩ một tên tiểu tử từ Đông Hoang tới, lại là đối thủ của thánh tử Lục Tiên.
Cả hai vốn dĩ là một trời một vực.
... ... ... ...
"A... ... Không nghe lời phải chịu chết!"
Lắc đầu bất đắc dĩ, Lâm Uyên cười lạnh một tiếng.
"Ra tay đi, nếu không lát nữa, ngươi sẽ không có cơ hội đâu!"
Nghe danh người Trung châu ngạo mạn đã lâu, giờ Lâm Uyên mới có dịp được chứng kiến.
Vốn chỉ là mối thù của mình với Đại Vũ hoàng triều, nhưng nhìn tình hình, không có ai muốn rời đi.
Bọn chúng nhất định sẽ nhúng tay vào trận chiến báo thù này của mình.
Đã như vậy, tiếp theo, đừng trách hắn Lâm Uyên tàn nhẫn.
Áo đen tóc trắng, trong ánh mắt tĩnh mịch tràn ngập sát khí, Lâm Uyên đã tuyên án tử cho tất cả mọi người ở đây.
"Thật là một tiểu tử ngông cuồng."
Ầm ầm!
Áo trắng tung bay, khí độ bất phàm, hào quang quanh người Lục Tiên tuôn trào, sáng long lanh, đây là sức mạnh độc nhất của Lưu Ly đạo tông, khí thế kinh người.
Tay cầm kiếm, một đạo kiếm quang hừng hực hướng Lâm Uyên chém tới.
"Để ngươi mở mang kiến thức đạo pháp của Lưu Ly đạo tông ta."
Kiếm quang sáng chói, xé rách hư không.
Một kích này của Lục Tiên, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cường giả Thần Kiều cảnh hậu kỳ bình thường.
Một kiếm tung ra, lập tức nhận được một tràng ủng hộ nhiệt liệt từ phía dưới.
"Tốt, đúng là thánh tử Lục Tiên!"
"Cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này mở mang kiến thức!"
"Đom đóm cũng dám so sánh với Hạo Nguyệt, trước mặt thánh tử Lục Tiên chỉ là trò cười!"
Những âm thanh vang lên, đều là từ đám thiên kiêu Trung châu.
Cho dù là Diệp Huyền cũng đang ở Thần Kiều cảnh hậu kỳ, nhìn thấy một kiếm này của Lục Tiên cũng phải kinh ngạc.
"Không ngờ thực lực Lục huynh lại đạt đến mức này!"
"E là với Long Linh Thể của ta cũng phải cẩn thận ứng phó mới có thể đỡ được một kích này!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Uyên mang theo ý cười lạnh.
"Có lẽ, bản hoàng tử cũng không cần ra tay!"
...
"Thật khó hiểu, với thực lực thế này, sao ngươi dám đứng ra thách thức ta?"
Âm thanh của Lâm Uyên bình tĩnh nói.
"Chết!"
Tùy tiện tung ra một chưởng.
Ầm ầm!
Trên không xuất hiện một đạo chưởng ấn, từ trên trời giáng xuống.
Phốc!
Âm thanh của cơ thể bị nghiền nát vang lên khi chạm đất.
Lục Tiên, người được mệnh danh là một trong số những thiên kiêu mạnh nhất Trung châu, trực tiếp bị một bàn tay của Lâm Uyên vỗ chết.
Mặt đất hoàng cung, máu thịt be bét.
Ngay cả xương cốt cũng không còn.
Rào!
Những âm thanh khiêu khích, những lời khinh miệt xung quanh, theo màn này xuất hiện, lập tức trở nên yên tĩnh... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận