Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy

Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy - Chương 149: Thiên thê bên trên lớn nhất hắc mã (length: 8071)

Kiếm Tâm Thông Minh, trong hai mắt kiếm khí bắn ra, đầu ngón tay Lâm Uyên vây quanh phù văn kiếm đạo, càng thêm ngưng tụ, quanh thân Trảm Thiên Kiếm Ý liên tục tăng lên.
Toàn thân hắn như hóa thành một thanh lợi kiếm chém nát vạn vật!
Trảm Thiên Kiếm Ý đạt tiểu thành!
Từ đế lăng Lâm gia, nhận được truyền thừa Trảm Thiên Kiếm Tổ, thời gian Lâm Uyên có được vẫn quá ngắn.
Vừa tiếp nhận truyền thừa, mới miễn cưỡng nhập môn, sau đó vẫn không có thời gian tu luyện Trảm Thiên Kiếm Ý.
Mãi đến lần tranh giành thiên thê này, gặp Diệp Vô Ngân - người thừa kế Vô Thượng Kiếm Thể, Phi Tiên Kiếm Ý.
Mượn Phi Tiên Kiếm Ý của đối phương để mài dũa kiếm đạo bản thân.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Lúc này, đối diện với một kiếm chí cường chém xuống của Diệp Vô Ngân.
"Phá!"
Tiếng quát vang lên, hỗn độn linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, từng đạo phù văn kiếm đạo óng ánh giữa ngón tay Lâm Uyên tỏa hào quang, kết hợp với hỗn độn chi lực.
Oanh!
Đó là một đạo kiếm quang màu hỗn độn, mang theo Trảm Thiên Kiếm Ý chém hết phong mang thế gian, xông thẳng lên trời.
Răng rắc!
Trên hư không, kiếm quang Phi Tiên bảy màu bị nghiền nát, không thể ngăn cản, hóa thành vô số điểm hào quang tiêu tan trên thiên thê.
Hỗn Độn Kiếm thế công không giảm, chém về phía Diệp Vô Ngân.
Phốc phốc!
Một thân bạch y nhuốm máu, Diệp Vô Ngân bay ngược ra ngoài, vừa đúng lúc, đập vào Lâm Minh đang hồi phục vết thương.
Hai người đụng vào nhau.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Thiên thê rung chuyển, hư không lung lay.
"Lâm Uyên!!!”
Một tiếng gầm thét, mắt phun lửa, Lâm Minh ngã xuống đất.
Nhìn về phía Lâm Uyên, lòng Lâm Minh tràn ngập sát ý.
Vừa mới nhờ Luân Hồi Bất Tử Kinh hồi phục vết thương, giờ không còn sót lại chút gì, mặt càng thêm trắng bệch, hơi thở suy yếu.
...
"Sai lầm!"
Dừng chân tại chỗ, quanh thân bao phủ sương mù hỗn độn, giọng Lâm Uyên nhàn nhạt.
Không có vẻ gì là muốn nói xin lỗi.
...
Sai lầm?
Lừa quỷ à!
Nhưng nhìn Trảm Thiên Kiếm Ý đang bùng nổ, ánh mắt sắc bén đáng sợ của Lâm Uyên.
Lâm Minh cũng không dám nói nhiều, chọn cách nén giận.
...
"Sao có thể... Phi Tiên Kiếm Ý của ta... thua?"
Trên thiên thê trắng xóa, bên cạnh Lâm Minh, Bạch Y Kiếm Tiên không còn khí chất, suy yếu vô cùng, ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Trong đôi mắt, hồn bay phách lạc, khó giấu thất vọng.
Vô Thượng Kiếm Thể, sinh ra đã nhận được sự tán thành Phi Tiên Kiếm Ý của tông môn, chủ động dung hợp với mình.
Trên con đường kiếm đạo, trong cùng thế hệ Quân Thiên tiên vực, Diệp Vô Ngân chưa từng cho rằng có ai có thể so sánh với hắn.
Nhưng bây giờ, lại bị đánh bại ngay trên lĩnh vực mình tự hào nhất.
Đạo tâm bất ổn, tự hoài nghi.
Bỏ mặc phong độ, bò trên mặt đất, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ bạch y, nhuộm đỏ bậc thềm.
Đôi mắt vô cùng mê mang, cố gắng ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong sương mù hỗn độn.
...
"Bại?"
"Không, ngươi không thua trên kiếm đạo, mà thua về thực lực tổng thể!"
"Trảm Thiên Kiếm Ý, chỉ là một phần thực lực của ta, không phải tất cả!"
Sương mù hỗn độn bao phủ, tóc trắng phiêu động, Lâm Uyên khoanh tay, nhìn Diệp Vô Ngân ngã xuống, khẽ lắc đầu nói.
Dù Trảm Thiên Kiếm Ý mới đạt tiểu thành, trong trận tranh đấu kiếm đạo vừa rồi, Lâm Uyên tự nhận không thể so với thiên tài kiếm đạo như Diệp Vô Ngân.
Như Lâm Uyên nói, hắn thắng chẳng qua là dựa vào thực lực tổng thể của mình.
...
Nghe Lâm Uyên nói, mày kiếm Diệp Vô Ngân cau lại, mắt suy tư.
Hắn bị thương nặng không thể đứng dậy, chỉ có thể ngửa mặt nhìn Lâm Uyên.
"Cảm ơn!"
Là thiên kiêu vô thượng đương thời, Diệp Vô Ngân có sự kiêu ngạo của mình.
Thua là thua, không có gì để nói.
Một tiếng cảm ơn, coi như là cảm ơn Lâm Uyên - thần tử Lâm gia, cho hắn một vinh dự.
Đồng thời cũng cảm ơn, đối phương vừa rồi thực sự là đã hạ thủ lưu tình.
Nếu không, hắn đâu chỉ bị thương đơn giản như vậy.
Diệp Vô Ngân ngồi xếp bằng, cùng Lâm Minh mỗi người một bên, hồi phục vết thương.
...
Cảm ơn?
Ta ngược lại phải cảm ơn ngươi, để ta Trảm Thiên Kiếm Ý đạt tiểu thành!
Trong lòng Lâm Uyên nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười.
Không nghĩ nhiều nữa.
Quay người, một bước phóng ra, Lâm Uyên tiếp tục bước lên cao, tốc độ so với trước không hề giảm, mà còn nhanh hơn.
Trước sau hai trận đại chiến, đầu tiên đánh bại Ninh Dư Thanh, sau lại đại chiến Diệp Vô Ngân - hai vị thiên kiêu tuyệt thế.
Cũng đã làm tốc độ của Lâm Uyên có chút bị cản trở.
Giờ phút này, trên cao thiên thê, vẫn còn một thân ảnh vượt lên dẫn trước, long tử Long Thiên của Long Hoàng Lĩnh.
Hắn mới là mục tiêu thực sự của Lâm Uyên.
Oanh!
Hỗn độn linh lực xung quanh phun trào, đạo quang bùng nổ, Lâm Uyên tốc độ quá nhanh.
Một bước vượt qua mấy chục tầng, tốc độ đó khiến hai người đang nhắm mắt hồi phục thương thế ở tầng bốn trăm thiên thê cũng phải giật mình.
Nhất là Diệp Vô Ngân, với Đế tộc Lâm gia, hắn chỉ biết đến Lâm Minh – Luân Hồi Minh Thể, một trận đại chiến kết thúc, đến giờ, vẫn còn không biết danh tiếng Lâm Uyên!
Không khỏi quay sang nhìn Lâm Minh cùng cảnh ngộ.
Cả hai đều vì trọng thương mà không thể tiếp tục leo lên.
"Không ngờ rằng, Lâm gia các ngươi đời này lại xuất hiện một thiên kiêu mạnh hơn cả ngươi!"
"Nhưng cảm giác, quan hệ hai ngươi không tốt lắm thì phải?"
Diệp Vô Ngân cảm thán, tò mò nhìn Lâm Minh, khóe miệng trên khuôn mặt lạnh lùng có chút nụ cười quỷ dị.
Sai lầm?
Đùa gì vậy!
Đến cấp bậc thiên kiêu của bọn họ, khả năng khống chế lực lượng gần như hoàn mỹ.
Vừa rồi, lúc bị đánh bay, lại không lệch mà đập trúng Lâm Minh, chuyện này là sai lầm được sao?
"Hừ! Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại vị trí thần tử của mình từ tay hắn!"
Nghe lời Diệp Vô Ngân, trong lòng Lâm Minh buồn bực nói.
Vẫn tặc tâm bất tử, nhớ mãi về vị trí thần tử Lâm gia vốn dĩ thuộc về mình.
Nhưng không hề hay biết, sau khi nghe những lời đó, Diệp Vô Ngân lại nhìn hắn bằng ánh mắt y như nhìn đồ ngốc...
------------------------------------------------------ Trảm Thiên Kiếm Ý đối chiến Phi Tiên Kiếm Ý!
Cảnh Diệp Vô Ngân dốc toàn lực mà vẫn bị Lâm Uyên đánh bại, bị vô số tu sĩ dưới chân thiên thê chứng kiến.
Những kẻ từng coi thường Lâm Uyên trước kia giờ câm nín không nói nên lời.
Phật tử Đại Lôi Âm Tự Ninh Dư Thanh, Diệp Vô Ngân của Phi Tiên kiếm tông, đều là hai đại thiên kiêu nổi danh nhất Quân Thiên tiên vực trong ba mươi năm nay.
Nhưng trong cuộc tranh giành thiên thê lần này, từng người đều thua dưới tay Lâm Uyên.
"Thật mạnh... Không ngờ rằng, át chủ bài của Lâm gia từ trước đến nay đều không phải là Luân Hồi Minh Thể!"
"Kiếm thế mạnh như Diệp Vô Ngân, vậy mà thua trên kiếm đạo dưới tay thần tử Lâm gia!"
"Có lẽ, trong cuộc tranh giành Tiềm Long Bảng lần này, người duy nhất có thể ngăn cản vị thần tử Lâm gia này, cũng chỉ có Long Thiên thôi sao?"
Bốn phương Vấn Thiên nhai, âm thanh ồn ào không ngừng, tiếng hô vang lên cao hơn một làn sóng.
Đến tận giờ khắc này bọn họ mới rốt cuộc nhận ra, trên cuộc tranh giành Tiềm Long Bảng lần này.
Hắc mã lớn nhất, lại chính là vị thiếu chủ Lâm gia bị người đời cười nhạo suốt hai mươi năm qua, Lâm Uyên!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận