Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy

Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy - Chương 205: Thương lượng tàn sát Hạ Giới sinh linh Đại Vũ hoàng triều (length: 8082)

Trong Ngọc Thanh đạo châu, hiển nhiên Ngọc Thanh thánh địa là chủ, là kẻ duy nhất nắm quyền chi phối trong Đạo châu này.
Mà dưới thánh địa, còn có tứ đại hoàng triều phụ thuộc, để thánh địa cai quản lãnh thổ của mình.
Ở Thượng Giới, Đại Vũ hoàng triều của dòng họ Diệp là hoàng tộc tối cao vô thượng tại nơi này.
Lúc này.
Điện Hoàng Cực!
Cái tên giống hệt điện chính của hoàng triều ở Hạ Giới.
Đại điện rộng lớn, uy nghiêm khí thế.
Lúc này, một đám tu sĩ dòng họ Diệp của hoàng tộc đứng trong điện Hoàng Cực, chờ đợi điều gì, tiếng xì xào bàn tán bất ngờ vang lên.
"Kỳ lạ... Không biết tình hình thế nào, dạo gần đây Đại Vũ hoàng triều của ta ở Hạ Giới, liên tục không có tin tức hồi báo."
"Hình như Ngọc Thanh thánh địa dạo này cũng bắt đầu lạnh nhạt với chúng ta!"
"Hừ! Chỉ cần chờ lão tổ lần này đột phá, hoàng tộc Đại Vũ ta, chưa chắc sau này không thể rời khỏi đạo châu này mà tự lập."
"Không sai, như vậy cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Ngọc Thanh thánh địa nữa!"
Lão tổ mà họ nhắc tới, chính là người sáng tạo ra Long Thần Công, người có thiên tư phi phàm, đã phi thăng lên Thượng Giới, và càng gây dựng được một thế lực lớn mạnh ở Tiên vực Thương Thiên này.
Không thể không nói, người từ Hạ Giới mà lên có thể xây dựng nên một hoàng triều ở Thượng Giới đã là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Về chuyện đột phá mà mọi người nhắc tới, chính là mới đây thôi, lão tổ của Đại Vũ hoàng triều đã có được một môn truyền thừa ở một di tích.
Một môn truyền thừa của Chuẩn Đế, dựa vào môn truyền thừa này, đủ để vị lão tổ kia của bọn họ đạt tới Thánh cảnh.
Tại Thượng Giới này, nếu không có một tu sĩ Thánh cảnh làm nội tình, rất khó đứng vững chân, nhất định phải nương tựa vào một thế lực khác.
Mà một khi lão tổ có thể đột phá lên Thánh cảnh, có nghĩa là Đại Vũ hoàng triều của họ từ nay về sau không cần nhìn sắc mặt Ngọc Thanh thánh địa.
Trong lúc đám tu sĩ hoàng tộc tán gẫu trong điện.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một luồng huyết quang ngập tràn vô cùng từ cấm địa của hoàng triều bốc lên, đây không phải là của Chuẩn Thánh mà là khí tức của cường giả Thánh cảnh thực sự.
"Lão tổ... Đột phá!"
"Ha ha, Đại Vũ hoàng triều ta cuối cùng cũng có thể độc lập ở Thượng Giới rồi!"
"Đợi chờ lâu quá rồi!"
Từng tiếng kinh ngạc vang lên từ trong điện Hoàng Cực này.
Nhưng ngay lúc này.
Luồng khí tức Thánh cảnh vừa bùng lên kia lại nhanh chóng suy yếu đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đây là, đột phá thất bại?
Biểu cảm trên mặt của mọi người ngưng lại.
Đến khi, một lão giả mặt mày tang thương xuất hiện.
Diệp Vũ, bất kể ở Thượng Giới hay Hạ Giới, ông đều là người sáng lập Đại Vũ hoàng triều, cảnh tượng đột phá lên Thánh cảnh vừa nãy cũng là do ông tạo ra, chỉ là có vẻ như đã thất bại!
"Lão tổ?"
Hậu bối dòng họ Diệp tại hiện trường hiếu kỳ hỏi, không hiểu tại sao cảnh tượng đột phá thành công vừa rồi lại biến mất.
"Đáng hận, môn truyền thừa Chuẩn Đế ta có được lần này, lại là do một kẻ ma đạo sáng lập!"
"Muốn đột phá thành công, ta cần sinh linh, vô số sinh linh hiến tế!"
Diệp Vũ không cam tâm nói, chau mày.
Sinh linh, ở trong Thượng Giới này, ở trong đạo châu này, có Ngọc Thanh thánh địa quản lý, bọn họ có gan trời cũng không dám tự ý tàn sát, còn nếu đi đạo châu khác thì đó là tìm đường chết.
"Lão tổ cần sinh linh hiến tế?"
"Ở Thượng Giới này, Đại Vũ hoàng triều ta cũng không mạnh!"
"Đúng rồi, ở Huyền Thiên đại lục, có thể để lão tổ phủ xuống Hạ Giới, cả Huyền Thiên đại lục, chẳng phải là chỗ Đại Vũ hoàng triều ta nuôi nhốt nô lệ sao!"
Lúc này, có người lên tiếng nói.
Nghe thấy lời này, ánh mắt lão tổ Diệp Vũ bỗng sáng lên.
Địa bàn của các thế lực lớn ở Tiên vực Thương Thiên, ông đắc tội không nổi.
Nhưng Huyền Thiên đại lục ở Hạ Giới gần như là đại bản doanh của hoàng triều họ.
Ở nơi đó có vô số nhân khẩu có thể dùng để hiến tế.
Còn có quá tàn nhẫn hay không?
Ông đường đường là cường giả sắp đặt chân vào Thánh cảnh, hạ mình phủ xuống Hạ Giới, những kẻ bị hiến tế chỉ có thể nói đó là vinh hạnh của chúng.
Phàm tục ở Hạ Giới, chẳng qua chỉ là đám kiến hôi, số mệnh thấp hèn, dùng để luyện ma công thì không thể thích hợp hơn.
Lúc này, tất cả mọi người thuộc dòng họ Diệp trong điện Hoàng Cực đều cho rằng ý tưởng này rất hay.
"Ha ha, vậy thì rất tốt, vừa hay cũng có thể tìm hiểu tình hình Đại Vũ hoàng triều ở Hạ giới của ta!"
"Chỉ là sinh linh ở Hạ Giới, sao có thể so với đột phá của lão tổ quan trọng hơn!"
Trong khi toàn bộ hoàng tộc họ Diệp đang bàn bạc làm thế nào để lão tổ Diệp Vũ hạ giới, làm thế nào để tàn sát sinh linh Hạ Giới.
---------------------- Lúc này, bên ngoài, trên hoàng thành Đại Vũ.
Ánh hào quang màu đỏ rực nhuộm đỏ cả hư không, chín con thần điểu bao phủ trong ngọn lửa lơ lửng.
Ba người Khương Lan đứng phía sau, Lâm Uyên mặc bộ đồ đen, tóc trắng bay lất phất, ánh mắt vô cùng băng lãnh, nhìn chằm chằm xuống điện Hoàng Cực, cái điện mà y đã từng thấy ở Hạ Giới giống y hệt.
"Tàn sát tận cả sinh linh Huyền Thiên đại lục?"
"Nếu là như vậy thì chuyến đi này của ta không hề vô nghĩa!"
Giọng điệu lạnh lùng, Lâm Uyên nghe được tiếng nói từ miệng những kẻ thuộc dòng họ Diệp đó.
Chỉ vì để mình đột phá, mà sẽ tàn sát những người vô thân vô cố, Lâm Uyên tự hỏi rằng mình đã nhuốm máu không ít, nhưng y vẫn không thể làm được như vậy!
"Mấy kẻ Đại Vũ hoàng triều này đúng là đáng chết, chúng coi người ta là gì vậy, súc vật à?"
Khương Lan cao gầy, mặc bộ đồ đỏ như máu, trên khuôn mặt đầy vẻ anh khí lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Không tu sĩ nào dám nói rằng tay mình chưa từng vấy máu, nhưng đó chỉ là vì tranh giành lợi ích giữa các tu sĩ.
Vậy một tu sĩ Thánh cảnh đột phá thì cần bao nhiêu phàm tục để hiến tế!
Lúc này Khương Lan gần như có thể tưởng tượng ra được, một khi lão tổ họ Diệp kia hạ giới, e rằng cả một đại lục sẽ hóa thành địa ngục trần gian, là vô vàn thi thể và máu.
"Xem ra, ban đầu là Ngọc Thanh thánh địa ta nhìn lầm rồi!"
Ngọc Linh Lung dẫn đường khẽ lắc đầu nói, ai có thể nghĩ được Đại Vũ hoàng triều phụ thuộc vào thánh địa bọn họ lại có lòng lang dạ thú như vậy, lại có thể tàn nhẫn đến mức này.
Cần biết rằng, cả Diệp Vũ và toàn bộ hoàng tộc họ Diệp đều đến từ Huyền Thiên đại lục.
Vậy mà khi gặp trở ngại trong đột phá, đám người họ Diệp lại nghĩ đến chuyện tàn sát những sinh linh đã sinh ra trên Huyền Thiên đại lục.
Thật là đáng khinh bỉ!
"Hận thù giữa ta và Đại Vũ hoàng triều, sắp sửa giải quyết triệt để vào hôm nay!"
Ánh mắt ngập tràn sát khí, ma tâm trong lòng Lâm Uyên lúc này có chút không thể kiềm chế nổi nữa.
Bước một bước, y xuất hiện ở trước điện Hoàng Cực.
...
"Đám sâu kiến ở Hạ Giới, chết là số phận của chúng!"
"Theo ta thấy thì nên đi tàn sát từ tứ châu khác của Huyền Thiên đại lục trước!"
Lúc này, âm thanh vẫn vọng ra từ trong điện.
Đối với sự tình của Đại Vũ hoàng triều ở Hạ Giới, bọn chúng vẫn còn chưa rõ ràng.
Một mình Lâm Uyên đứng trước điện Hoàng Cực, khuôn mặt tuấn tú của y giờ đây tựa như phủ đầy băng sương.
Những nơi tứ châu khác bao gồm cả Đông Hoang, vô số hài cốt của tông môn mình, Thanh Vân đạo tông vẫn còn đang được chôn cất ở nơi đó.
"Hừ... Đều đã đến lúc sắp chết rồi mà còn nghĩ cách tàn sát sinh linh ở Hạ Giới sao?"
Một tiếng cười lạnh của Lâm Uyên truyền vào trong điện Hoàng Cực.
"Ai?"
"Kẻ nào, dám xông vào cung điện Đại Vũ của ta!"
"Thật to gan, lại còn dám lén nghe chúng ta nói chuyện!"
Lâm Uyên xuất hiện khiến đám người họ Diệp trong điện giật nảy mình.
Phải biết rằng, đây là nơi trọng địa của Đại Vũ hoàng triều, một kẻ xa lạ lại đột ngột xuất hiện ở đây, trước đó hoàn toàn không có chút phát hiện nào....
Bạn cần đăng nhập để bình luận