Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy

Ta Đến Từ Thượng Giới Đế Tộc, Thành Hôn Cùng Ngày Nàng Dâu Cùng Người Chạy - Chương 1: Xuyên qua, xa lạ ký ức (length: 8178)

Đại lục Huyền Thiên.
Đông Hoang.
Đạo nghĩa vững mạnh, linh khí ngút trời.
Vốn là một trong ba Đại Đạo tông của Đông Hoang, Thanh Vân Đạo tông hôm nay cũng giăng đèn kết hoa khắp nơi, khách khứa đông như trẩy hội, người đến đều là những nhân vật có máu mặt ở Đông châu.
"Chúc mừng, chúc mừng a!"
"Ha ha, đạo tử Lâm Uyên đúng là thiên kiêu có tiếng của Đông Hoang chúng ta, hôm nay là ngày đại hôn, thật đáng mừng!"
"Hai Đại Đạo tông mượn ngày vui này kết mối lương duyên, quả thực là chuyện trọng đại của Đông Hoang ta!"
Bên trong tông môn, tiếng chúc mừng, tâng bốc không ngớt.
Chỉ vì, hôm nay là ngày đại hỉ thành hôn của Lâm Uyên, đạo tử đương thời của Thanh Vân Đạo tông.
Mà đạo lữ của hắn cũng không hề đơn giản, cũng là thánh nữ của Phiêu Tuyết Đạo tông, một trong ba Đại Đạo tông của Đông Hoang, Liễu Tuyết, đồng thời cũng là con gái của tông chủ Phiêu Tuyết Đạo tông, thân phận tôn quý.
Một vị đạo tử, một vị thánh nữ, cả hai kết mối lương duyên, hai thế lực lớn cường cường liên hợp.
Đúng lúc toàn tông trên dưới khách khứa không ngừng, một mảnh ồn ào náo nhiệt.
------------------------------------------- Ngay tại lúc đó.
Thanh Vân Đạo tông.
Hậu sơn.
Linh khí dồi dào, gian phòng mang phong vị cổ xưa.
"Chuyện này... Ta đây là xuyên không? ? ?"
Đây là một thanh niên nam tử, một bộ đồ đen, khuôn mặt thanh tú, nhìn có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, chính là nhân vật chính của thịnh yến Thanh Vân Đạo tông lần này.
Bất quá, Lâm Uyên này không phải Lâm Uyên kia, Lâm Uyên sau khi tỉnh giấc thì phát hiện mình xuyên không rồi.
Hắn đến từ hiện đại, sáng đi chiều về, tối hôm qua đi làm về nằm trên giường xem tiểu thuyết, bất tri bất giác, mất đi ý thức, đợi đến khi tỉnh lại, liền đến thế giới này.
"Tê... Đau đầu... ..."
Ngay lúc này, Lâm Uyên vừa mới xuyên không chưa được bao lâu, trong đầu từng dòng ký ức xa lạ giống như thủy triều ập đến, gân xanh nổi lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Lâm Uyên!"
"Đại sư huynh Thanh Vân Đạo tông!"
"Thành hôn? ? ?"
Lúc này, theo những ký ức xa lạ dung hợp, nỗi đau khổ của Lâm Uyên vẫn còn tiếp diễn.
Thông qua ký ức, hắn hiểu ra, đúng là trùng hợp, nguyên chủ nhân của thân thể này cũng gọi Lâm Uyên.
Bất quá, điều khác biệt là, so với cuộc đời khổ cực kiếp trước của hắn, vị Lâm Uyên này, tương đương với một phú nhị đại kiếp trước của hắn, sinh ra đã ngậm thìa vàng, tư chất kinh người, thiên phú tuyệt luân, là người thừa kế tông chủ không ai tranh cãi của Thanh Vân Đạo tông, tông môn hiện tại mà hắn đang ở.
Mà bây giờ, lại sắp cưới thánh nữ của một đại tông, tiến lên đỉnh cao nhân sinh, nhìn qua thật là nhân sinh đáng ngưỡng mộ.
Nhưng Lâm Uyên lúc này đang dung hợp ký ức lại không hề vui vẻ chút nào.
"Cuộc hôn sự này, ta có thể cự tuyệt không? ? ?"
Khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ.
Thông qua ký ức, Lâm Uyên hiểu rõ, nguyên chủ nhân thân thể này của mình, đặt ở kiếp trước, chính là một con chó liếm chính hiệu.
Liễu Tuyết kia, bản thân đã không có mấy phần chào đón hắn, có thiên phú này, thân phận này, thiếu gì phụ nữ mà phải treo cổ trên một cái cây chứ.
Ngay lúc Lâm Uyên đang cảm thán, vốn tưởng rằng đến thời khắc này ký ức đã dung hợp hoàn thành.
"Đó là cái gì? ? ?"
Nhưng ngay thời khắc này, nỗi đau ký ức dung hợp không những không kết thúc, còn càng trở nên kịch liệt hơn.
"Không..."
"Không đúng! ! !"
Khuôn mặt Lâm Uyên càng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh như mưa.
"Thượng Giới... Cấm kỵ Đế tộc, Lâm gia! ! !"
"Lịch luyện... ... ..."
Khi những chữ xa lạ này run rẩy bật ra từ miệng Lâm Uyên.
Cuối cùng không thể chống đỡ nổi ký ức càng thêm bàng bạc, từ trong đầu hiện lên, Lâm Uyên hôn mê bất tỉnh... ... ...
------------------------------------------------------ Mà lúc Lâm Uyên hôn mê.
Giờ phút này, Thanh Vân Đạo tông, bên trong một thiền điện.
Đây là một cặp cha con.
"Cha, con không muốn gả, sao người cứ ép con phải gả cho cái tên Lâm Uyên đó!"
Âm thanh vang lên, chính là Liễu Tuyết.
Một thân bạch y tung bay, làn da trắng nõn, tư thái cao gầy thướt tha, ba búi tóc đen rủ xuống, tựa như tiên tử trong tranh.
Khi nói chuyện, nhắc đến Lâm Uyên, trong đôi mắt đẹp lộ ra chút chán ghét.
Có lẽ bởi vì là con gái tông chủ Phiêu Tuyết Đạo tông, Liễu Tuyết trời sinh cao ngạo, luôn tự cao tự đại, dù là thân phận như Lâm Uyên cũng không để vào mắt.
Còn một nguyên nhân khác là, thật ra từ trước khi nàng cùng Lâm Uyên kết thành đạo lữ, đã sớm có người trong lòng.
Bây giờ bất quá chỉ là bị ép buộc mà thôi.
"Con còn nhớ nhung hoàng tử của hoàng triều Trung Châu kia sao?"
Một bên có tiếng nói vang lên, khuôn mặt nho nhã, chính là phụ thân của Liễu Tuyết, tông chủ Phiêu Tuyết Đạo tông, Liễu Thương.
Nhìn con gái mình được cưng chiều đến hư hỏng trước mắt, ông thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Năm đó, Liễu Tuyết ngưỡng mộ danh tiếng đến Trung Châu, nơi thiên kiêu như mây, quen biết một nam tử Trung Châu.
Mà về sau, Liễu Thương cũng tình cờ biết được, người con gái của mình kết giao chính là đại hoàng tử của Đại Vũ hoàng triều.
Ở đại lục Huyền Thiên này, có tổng cộng năm châu, nhưng trong đó Trung Châu dù là về số lượng cường giả, hay là về linh khí của thiên địa, đều vượt xa các nơi bốn phía khác.
Vì vậy, tuy Phiêu Tuyết Đạo tông cùng Thanh Vân Đạo tông bọn họ, nhìn thì có vẻ khá ở Đông Hoang, nhưng nếu đặt ở Trung Châu thì những tông môn tầm thường khác cũng không sánh bằng.
Mà Đại Vũ hoàng triều, cho dù ở Trung Châu, cũng là thế lực đứng đầu.
Đại hoàng tử Đại Vũ hoàng triều là một nhân vật lớn mà ngay cả ông, tông chủ Phiêu Tuyết Đạo tông cũng phải ngước nhìn.
Nếu con gái mình có thể có kết quả tốt đẹp gì đó với nhân vật như vậy, Liễu Thương đương nhiên là vô cùng mong muốn.
Nhưng Liễu Thương hiểu rất rõ, với những thiên kiêu thế lực kia, rất khó coi trọng những môn phái nhỏ ở Đông Hoang như mình.
Con gái mình cùng những thiên kiêu như vậy căn bản không thể nào.
Nhiều năm trôi qua, sự thật đã chứng minh quả thực là như vậy, giữa con gái mình và vị hoàng tử kia cũng không có bất kỳ liên hệ gì nữa.
Đã như vậy, sao không chọn những thứ gần mình mà có, Lâm Uyên, hiện tại là một trong những thiên kiêu nổi tiếng nhất Đông Châu, dù không thể so với vị hoàng tử kia nhưng cũng miễn cưỡng xứng đôi với con gái mình.
"Cha... Người cũng biết rồi sao?"
Khuôn mặt Liễu Tuyết kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng chuyện mình quen biết nam tử tên Diệp Huyền ở Trung Châu xa xôi không ai hay biết, ai ngờ, bí mật giấu kín nhiều năm như vậy vẫn bị cha biết được.
Bất quá, về điều này, Liễu Tuyết cũng không quan tâm.
Theo ý nàng, so với Diệp Huyền ca ca thì Lâm Uyên tính là gì, suy cho cùng cũng chỉ có thể có chút danh tiếng ở Đông Châu này thôi.
Nàng là Liễu Tuyết đã từng được trải nghiệm ở Trung Châu.
Tuy Diệp Huyền ca ca mấy năm nay vẫn không đến tìm nàng nhưng Liễu Tuyết đoán rằng nhất định là do đối phương có nỗi khổ gì đó.
Ngay trước đó không lâu, Liễu Tuyết đã bí mật gửi tin chuyện hôn sự lần này của mình đến Đại Vũ hoàng triều ở Trung Châu, mục đích là để ép Diệp Huyền ca ca xuất hiện.
Lúc này, Liễu Tuyết đang tưởng tượng ra cảnh trong bữa tiệc đại hôn sắp tới, Diệp Huyền ca ca bạch y tung bay, chân đạp thất thải tường vân, đến đón nàng rời đi.
Đến lúc đó, cũng cho người Đông Châu biết, người xứng đôi với nàng chính là hoàng tử Đại Vũ hoàng triều Trung Châu, chứ không phải mấy con tép riu thiên kiêu ở Đông Châu.
Lúc này, Liễu Tuyết đang nghĩ như vậy, tuy nàng cũng sinh ra ở Đông Châu nhưng lại càng hướng về thế giới rộng lớn hơn ở Trung Châu!
"Đi thôi, giờ lành sắp đến rồi!"
Liễu Thương khẽ lắc đầu, hai người rời khỏi thiền điện... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận