Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo
Chương 41
Thanh Loan trừng lớn mắt, nó không thể nào ngờ được giấc mơ của mình lại có thể trở thành sự thật.
Nó dùng chiếc mỏ nhỏ khẽ mổ mổ vào lòng bàn tay của Cho Chân, rồi ăn sạch phần bánh gạo nếp mà nàng mang đến.
Một tiếng hót vang lên, nó vỗ cánh bay lên, hướng về phía Cho Chân khẽ gật đầu, chùm lông vũ thon dài trên đầu hơi rung nhẹ.
Nó đang tạ ơn Cho Chân, sau đó nó xoay người, thân hình thon dài bay vào không trung, vỗ cánh bay đi.
Về sau, nó và Diêu Thanh Lộ không còn dây dưa gì nữa. Cuộc gặp gỡ của bọn họ trong vòng bảy mươi, tám mươi năm qua, đến đây là kết thúc.
Lúc Thanh Loan rời đi, nó để lại một dải lưu quang xinh đẹp, nhẹ nhàng vẩy xuống.
Tại Thiên Lam Môn, Diêu Thanh Lộ ngước mắt, nhìn thấy thân ảnh màu xanh chợt lóe lên nơi chân trời.
Nàng mở to mắt, hàng mi dài cong vút dường như có ánh nước long lanh.
Ngược lại, Diêu Nhất Nhu trở lại, mở lời nhắc nhở: "Thanh Lộ, Thiên Lam Môn cho ngươi linh dược, ngươi nên cảm tạ bọn họ đàng hoàng mới phải, nếu như bọn họ đưa ra điều kiện gì, ngươi cũng nên thực hiện."
Diêu Thanh Lộ há hốc mồm, nàng không định nói cho Diêu Nhất Nhu biết về điều kiện của Cho Chân, bởi vì làm như vậy, đến lúc đó Thủy Nguyệt Các có điều tra đến, thì cũng có thể đổ mọi trách nhiệm cho Bích Nguyệt Tông.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do nàng mà ra, nàng không có quá nhiều thứ để tâm, Bích Nguyệt Tông là một trong số đó.
Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, một đạo kiếm ý lạnh thấu xương xẹt qua chân trời, tựa như vệt sáng mực nước nhòe ra.
Là Tiết Cảnh Lam.
Cho Chân ở trên núi Thiên Lam Môn, cũng chú ý tới đạo kiếm quang này.
Đi nhiều ngày như vậy, Tiết Cảnh Lam cuối cùng đã trở về.
Nàng nheo mắt lại, nhìn Tiết Cảnh Lam đang đến gần, trong tay còn mang theo một người, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Đây chắc là... nữ chính trong kịch bản rồi?
**Chương 24: Hai mươi bốn chiếc lông mèo Tuyết Tung (=_=)**
Cho Chân lại một lần nữa cảm nhận được kịch bản đang đến gần, nàng hít sâu một hơi, tự trấn tĩnh lại bản thân.
Chỉ là, không biết vị sư muội tương lai của nàng sẽ ra sao.
Cho Chân bay đến chỗ sơn môn Thiên Lam Môn, từ cầu thang xoắn ốc chậm rãi đi lên, tại nơi cuối cùng, nàng nhìn thấy Tiết Cảnh Lam đang đến, rũ bỏ một thân phong tuyết.
"Sư phụ." Nàng gọi Tiết Cảnh Lam một tiếng.
Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu, nheo mắt quan sát một chút khí tức bên trong Thiên Lam Môn, hắn cảm nhận được khí tức của Diêu Thanh Lộ và Diêu Nhất Nhu.
"Thiên Lam Môn có khách sao?" Tiết Cảnh Lam ôn nhu hỏi.
"Vâng." Cho Chân đang đợi để nói chuyện này cho Tiết Cảnh Lam, hắn lại mang theo tiểu cô nương trong tay, cười với Cho Chân, "Là lúc g·i·ế·t ác quỷ, nhặt được trên đường."
"Nhặt... nhặt?" Cho Chân đi theo Tiết Cảnh Lam vào trong chủ điện, hơi nghi hoặc mà hỏi.
A Huyền đang ngồi xổm trên vai nàng, liếc nhìn cô nương trong tay Tiết Cảnh Lam, ước chừng mười chín, đôi mươi tuổi, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng có thể liếc qua liền nhận ra linh căn của nàng, lại là tuyệt phẩm Thiên Linh Căn ngũ hành đều thông.
Loại Thiên Linh Căn này cực kỳ hiếm thấy trong nhân loại, cho dù là toàn bộ Tu Chân giới, cũng không tìm thấy ba người nào có.
Vậy mà... lại bị Tiết Cảnh Lam tùy tiện nhặt được trên đường?
"Khi ta truy tìm tung tích ác quỷ, ở gần thôn Kiều gia thôn của phàm nhân, lúc đó tuyết lớn phủ kín núi, ác quỷ bị vây khốn trong núi sâu, vì quá đói mà bộc phát hung tính, đúng lúc đụng phải nữ tử sống ở trên núi này, liền định ra tay." Tiết Cảnh Lam giải thích, "Ta cứu nàng, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh, ta phát hiện linh căn của nàng rất đặc thù, nên dẫn về tông môn xem sao."
"Kiều gia thôn." Cho Chân khẽ nói, nàng nhớ tới trong sách tên của nữ chính là Kiều Tuyết Tung, xem ra mọi chuyện đã khớp.
Tiết Cảnh Lam đặt nữ tử này lên giường, trong phòng có trận pháp bảo hộ, rất ấm áp, nhưng nàng vẫn nhắm chặt hai mắt.
Cho Chân nhìn khuôn mặt của nàng, băng cơ ngọc nhan, dung mạo xinh đẹp phi thường.
"Kiều gia thôn hẻo lánh, không biết đến sự tồn tại của tu sĩ, nàng hẳn là từ khi còn bé đã bộc lộ năng lực tu sĩ, bị người trong thôn sợ hãi, đuổi nàng lên núi sống một mình." Tiết Cảnh Lam nhìn nàng, sờ lên cằm nói.
"Chắc là vậy." Cho Chân khẽ gật đầu.
"Khi bị đuổi ra ngoài, nàng còn chưa có tên." Tiết Cảnh Lam tiếp tục nói, "Nếu ta thu nàng làm đồ đệ, thì phải đặt cho nàng một cái tên mới."
Cho Chân khẽ đảo mắt, nhìn chăm chú tiểu cô nương xinh đẹp đang nằm trên giường: "Nàng họ Kiều."
"Đúng vậy, người Kiều gia thôn đều họ Kiều." Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu.
"Sư phụ tìm được nàng lúc tuyết lớn phủ kín núi, chi bằng gọi nàng là Tuyết Tung, thấy thế nào?" Cho Chân nghĩ dù sao kịch bản nàng cũng không ngăn được, dứt khoát sao chép nguyên đáp án trong sách cho xong.
"Kiều Tuyết Tung, tên này không tệ." Tiết Cảnh Lam nheo mắt, rất hài lòng.
Cho Chân thở dài ở nơi hắn không nhìn thấy, Kiều Tuyết Tung còn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể tỉnh lại.
Nàng đi theo sau Tiết Cảnh Lam, ra ngoài điện.
"Hai người đến Thiên Lam Môn, một người là Diêu tông chủ của Bích Nguyệt Tông, một người là Diêu tiểu cô nương, đúng không?" Tiết Cảnh Lam khẽ giọng hỏi Cho Chân.
"Là các nàng." Cho Chân đem những chuyện xảy ra mấy ngày nay kể cho Tiết Cảnh Lam, bao gồm cả chuyện nàng muốn luyện chế Chuyển Hồn Đan để ngăn chặn Thủy Nguyệt Các bán giá cao, cũng đều thông báo hết.
"Diêu tông chủ là người tốt, ngươi luyện chế Chuyển Hồn Đan cứu tính mạng của nàng, không có gì sai." Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu, hắn cũng quen biết với Diêu Nhất Nhu, mới có thể ở nhờ Bích Nguyệt Tông.
"Thủy Nguyệt Các à..." Tiết Cảnh Lam thở dài một tiếng, "Ngươi đã để Diêu tiểu cô nương ra mặt bán Chuyển Hồn Đan, thì không có vấn đề gì lớn."
Hắn gật đầu với Cho Chân, đi về phía nơi ở của Diêu Nhất Nhu, chắc là để hàn huyên tâm sự.
Cho Chân một mình đứng tại chỗ, ngoái đầu vụng trộm liếc nhìn Kiều Tuyết Tung đang hôn mê.
Quả nhiên, kịch bản vẫn đúng hẹn mà tới.
Nàng rót một chén nước nóng đặt trước giường của Kiều Tuyết Tung, dùng tay dò xét mạch của Kiều Tuyết Tung, mạch rất ổn định, không đáng lo ngại.
Cho Chân nhìn gương mặt say ngủ lúc hôn mê của nàng, lặng lẽ nghĩ, đây chính là sư muội của nàng, là nữ chính trong truyện, hết thảy những chuyện xảy ra mấy ngày nay phảng phất như một giấc mộng.
Xác nhận Kiều Tuyết Tung không có gì trở ngại, Cho Chân ra khỏi điện, đang chuẩn bị về tiểu viện của mình, thì nhìn thấy Diêu Thanh Lộ đi về phía này.
Nó dùng chiếc mỏ nhỏ khẽ mổ mổ vào lòng bàn tay của Cho Chân, rồi ăn sạch phần bánh gạo nếp mà nàng mang đến.
Một tiếng hót vang lên, nó vỗ cánh bay lên, hướng về phía Cho Chân khẽ gật đầu, chùm lông vũ thon dài trên đầu hơi rung nhẹ.
Nó đang tạ ơn Cho Chân, sau đó nó xoay người, thân hình thon dài bay vào không trung, vỗ cánh bay đi.
Về sau, nó và Diêu Thanh Lộ không còn dây dưa gì nữa. Cuộc gặp gỡ của bọn họ trong vòng bảy mươi, tám mươi năm qua, đến đây là kết thúc.
Lúc Thanh Loan rời đi, nó để lại một dải lưu quang xinh đẹp, nhẹ nhàng vẩy xuống.
Tại Thiên Lam Môn, Diêu Thanh Lộ ngước mắt, nhìn thấy thân ảnh màu xanh chợt lóe lên nơi chân trời.
Nàng mở to mắt, hàng mi dài cong vút dường như có ánh nước long lanh.
Ngược lại, Diêu Nhất Nhu trở lại, mở lời nhắc nhở: "Thanh Lộ, Thiên Lam Môn cho ngươi linh dược, ngươi nên cảm tạ bọn họ đàng hoàng mới phải, nếu như bọn họ đưa ra điều kiện gì, ngươi cũng nên thực hiện."
Diêu Thanh Lộ há hốc mồm, nàng không định nói cho Diêu Nhất Nhu biết về điều kiện của Cho Chân, bởi vì làm như vậy, đến lúc đó Thủy Nguyệt Các có điều tra đến, thì cũng có thể đổ mọi trách nhiệm cho Bích Nguyệt Tông.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do nàng mà ra, nàng không có quá nhiều thứ để tâm, Bích Nguyệt Tông là một trong số đó.
Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, một đạo kiếm ý lạnh thấu xương xẹt qua chân trời, tựa như vệt sáng mực nước nhòe ra.
Là Tiết Cảnh Lam.
Cho Chân ở trên núi Thiên Lam Môn, cũng chú ý tới đạo kiếm quang này.
Đi nhiều ngày như vậy, Tiết Cảnh Lam cuối cùng đã trở về.
Nàng nheo mắt lại, nhìn Tiết Cảnh Lam đang đến gần, trong tay còn mang theo một người, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Đây chắc là... nữ chính trong kịch bản rồi?
**Chương 24: Hai mươi bốn chiếc lông mèo Tuyết Tung (=_=)**
Cho Chân lại một lần nữa cảm nhận được kịch bản đang đến gần, nàng hít sâu một hơi, tự trấn tĩnh lại bản thân.
Chỉ là, không biết vị sư muội tương lai của nàng sẽ ra sao.
Cho Chân bay đến chỗ sơn môn Thiên Lam Môn, từ cầu thang xoắn ốc chậm rãi đi lên, tại nơi cuối cùng, nàng nhìn thấy Tiết Cảnh Lam đang đến, rũ bỏ một thân phong tuyết.
"Sư phụ." Nàng gọi Tiết Cảnh Lam một tiếng.
Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu, nheo mắt quan sát một chút khí tức bên trong Thiên Lam Môn, hắn cảm nhận được khí tức của Diêu Thanh Lộ và Diêu Nhất Nhu.
"Thiên Lam Môn có khách sao?" Tiết Cảnh Lam ôn nhu hỏi.
"Vâng." Cho Chân đang đợi để nói chuyện này cho Tiết Cảnh Lam, hắn lại mang theo tiểu cô nương trong tay, cười với Cho Chân, "Là lúc g·i·ế·t ác quỷ, nhặt được trên đường."
"Nhặt... nhặt?" Cho Chân đi theo Tiết Cảnh Lam vào trong chủ điện, hơi nghi hoặc mà hỏi.
A Huyền đang ngồi xổm trên vai nàng, liếc nhìn cô nương trong tay Tiết Cảnh Lam, ước chừng mười chín, đôi mươi tuổi, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng có thể liếc qua liền nhận ra linh căn của nàng, lại là tuyệt phẩm Thiên Linh Căn ngũ hành đều thông.
Loại Thiên Linh Căn này cực kỳ hiếm thấy trong nhân loại, cho dù là toàn bộ Tu Chân giới, cũng không tìm thấy ba người nào có.
Vậy mà... lại bị Tiết Cảnh Lam tùy tiện nhặt được trên đường?
"Khi ta truy tìm tung tích ác quỷ, ở gần thôn Kiều gia thôn của phàm nhân, lúc đó tuyết lớn phủ kín núi, ác quỷ bị vây khốn trong núi sâu, vì quá đói mà bộc phát hung tính, đúng lúc đụng phải nữ tử sống ở trên núi này, liền định ra tay." Tiết Cảnh Lam giải thích, "Ta cứu nàng, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh, ta phát hiện linh căn của nàng rất đặc thù, nên dẫn về tông môn xem sao."
"Kiều gia thôn." Cho Chân khẽ nói, nàng nhớ tới trong sách tên của nữ chính là Kiều Tuyết Tung, xem ra mọi chuyện đã khớp.
Tiết Cảnh Lam đặt nữ tử này lên giường, trong phòng có trận pháp bảo hộ, rất ấm áp, nhưng nàng vẫn nhắm chặt hai mắt.
Cho Chân nhìn khuôn mặt của nàng, băng cơ ngọc nhan, dung mạo xinh đẹp phi thường.
"Kiều gia thôn hẻo lánh, không biết đến sự tồn tại của tu sĩ, nàng hẳn là từ khi còn bé đã bộc lộ năng lực tu sĩ, bị người trong thôn sợ hãi, đuổi nàng lên núi sống một mình." Tiết Cảnh Lam nhìn nàng, sờ lên cằm nói.
"Chắc là vậy." Cho Chân khẽ gật đầu.
"Khi bị đuổi ra ngoài, nàng còn chưa có tên." Tiết Cảnh Lam tiếp tục nói, "Nếu ta thu nàng làm đồ đệ, thì phải đặt cho nàng một cái tên mới."
Cho Chân khẽ đảo mắt, nhìn chăm chú tiểu cô nương xinh đẹp đang nằm trên giường: "Nàng họ Kiều."
"Đúng vậy, người Kiều gia thôn đều họ Kiều." Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu.
"Sư phụ tìm được nàng lúc tuyết lớn phủ kín núi, chi bằng gọi nàng là Tuyết Tung, thấy thế nào?" Cho Chân nghĩ dù sao kịch bản nàng cũng không ngăn được, dứt khoát sao chép nguyên đáp án trong sách cho xong.
"Kiều Tuyết Tung, tên này không tệ." Tiết Cảnh Lam nheo mắt, rất hài lòng.
Cho Chân thở dài ở nơi hắn không nhìn thấy, Kiều Tuyết Tung còn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể tỉnh lại.
Nàng đi theo sau Tiết Cảnh Lam, ra ngoài điện.
"Hai người đến Thiên Lam Môn, một người là Diêu tông chủ của Bích Nguyệt Tông, một người là Diêu tiểu cô nương, đúng không?" Tiết Cảnh Lam khẽ giọng hỏi Cho Chân.
"Là các nàng." Cho Chân đem những chuyện xảy ra mấy ngày nay kể cho Tiết Cảnh Lam, bao gồm cả chuyện nàng muốn luyện chế Chuyển Hồn Đan để ngăn chặn Thủy Nguyệt Các bán giá cao, cũng đều thông báo hết.
"Diêu tông chủ là người tốt, ngươi luyện chế Chuyển Hồn Đan cứu tính mạng của nàng, không có gì sai." Tiết Cảnh Lam khẽ gật đầu, hắn cũng quen biết với Diêu Nhất Nhu, mới có thể ở nhờ Bích Nguyệt Tông.
"Thủy Nguyệt Các à..." Tiết Cảnh Lam thở dài một tiếng, "Ngươi đã để Diêu tiểu cô nương ra mặt bán Chuyển Hồn Đan, thì không có vấn đề gì lớn."
Hắn gật đầu với Cho Chân, đi về phía nơi ở của Diêu Nhất Nhu, chắc là để hàn huyên tâm sự.
Cho Chân một mình đứng tại chỗ, ngoái đầu vụng trộm liếc nhìn Kiều Tuyết Tung đang hôn mê.
Quả nhiên, kịch bản vẫn đúng hẹn mà tới.
Nàng rót một chén nước nóng đặt trước giường của Kiều Tuyết Tung, dùng tay dò xét mạch của Kiều Tuyết Tung, mạch rất ổn định, không đáng lo ngại.
Cho Chân nhìn gương mặt say ngủ lúc hôn mê của nàng, lặng lẽ nghĩ, đây chính là sư muội của nàng, là nữ chính trong truyện, hết thảy những chuyện xảy ra mấy ngày nay phảng phất như một giấc mộng.
Xác nhận Kiều Tuyết Tung không có gì trở ngại, Cho Chân ra khỏi điện, đang chuẩn bị về tiểu viện của mình, thì nhìn thấy Diêu Thanh Lộ đi về phía này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận