Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo

Chương 229

"Nàng chưa tỉnh lại, nghĩ đến linh hồn đã bị cánh hoa kia thôn phệ một phần." Chân Thật sờ lên cằm, lẩm bẩm nói, "Nếu như có thể làm nàng tỉnh lại, có lẽ ta có thể lấy được rất nhiều tin tức mấu chốt."
Dù sao, từ trong thế giới trong gương trực tiếp bắt đi một hắc bào nhân tới tra hỏi cũng không hiện thực, bởi vì việc này sẽ gây nên sự chú ý của thành chủ, nhưng Đại Hoa không giống, nàng đã là người tiếp nhận thẩm phán, hẳn là đã biến mất, nàng đem Đại Hoa mang đi, sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.
Nhưng bây giờ, nàng nên làm thế nào để tỉnh lại Đại Hoa đây? Tình huống của nàng bây giờ, giống như bị ác quỷ trong ngục Cửu Uyên tập kích, linh hồn thiếu mất một phần, lại không bàn đến việc chuyển hồn đan đối với người trong phương bí cảnh treo có hữu dụng hay không, trên người nàng cũng không có dư thừa tài liệu luyện chuyển hồn đan.
"Nhưng hồn phách của nàng đã bị tổn hại, ta phải làm thế nào chữa trị?" Chân Thật lại tự hỏi mình một vấn đề.
A Huyền vẫn như cũ duy trì thân hình to lớn của hắn —— năm cánh hoa Bỉ Ngạn Hoa ở gần nhau sinh ra ảnh hưởng đối với hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn tạm thời còn không cách nào biến trở về bộ dáng một con mèo nhỏ, hắn cụp đầu xuống, đường cong phần cổ ưu nhã, cái đuôi chậm rãi ung dung vung vẩy.
Hắn nghĩ, Chân Thật thật quá ngu ngốc, chính nàng rõ ràng rất am hiểu tu bổ linh hồn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mượn miệng cánh hoa nói chuyện: "Chính ngươi không thể chữa trị hồn phách của nàng sao?"
"Ta?" Chân Thật chỉ chỉ mình, "Ta chỉ phục hồi thú loại thôi, bác sỹ thú y và đại phu con người sao có thể giống nhau?"
"Không thử một chút làm sao có thể biết, lấy ngựa c·h·ế·t làm ngựa sống." Cánh hoa bảo Chân Thật thử một chút.
"Tốt." Chân Thật siết chặt cẩm nang không gian của mình, nàng tựa hồ nhớ ra điều gì đó, "Ngươi có biết bí mật liên quan đến Không Cảnh Thành không?"
Dưới cái nhìn của nàng, cánh hoa này là thánh vật của Không Cảnh Thành, hẳn là biết rất nhiều tin tức?
Thế nhưng, cánh hoa chỉ là một phần lực lượng của A Huyền, nó căn bản không có ý thức của riêng mình, mà A Huyền cũng chưa xác minh bí mật của thế giới này, hơn nữa, hắn đã nói cho Chân Thật toàn bộ tin tức có thể chia sẻ.
Vì vậy, A Huyền chỉ có thể hắng giọng một cái nói: "Ta đây làm sao biết, có đồ ăn tới cửa, ta liền ăn, chẳng lẽ còn phải hỏi nguyên do?"
"Ngươi sao linh hồn nào cũng ăn?" Chân Thật vô thức trách cứ.
"Ta ăn ngươi sao?" A Huyền dùng giọng điệu cánh hoa mở miệng nói.
"Không có." Chân Thật lắc đầu, nhưng lông mày nàng vẫn như cũ khóa chặt.
Tựa hồ là nhìn ra Chân Thật còn có nỗi lo không nói ra, A Huyền cũng thông minh cảm giác được tâm tư của Chân Thật, hắn lại dùng giọng điệu cánh hoa nói một câu: "Bất luận là Không Cảnh Thành phía trên, hay là thế giới trong gương, ta đối với bọn hắn mà nói, chỉ là tiện tay một cây đao mà thôi."
"Ta có thể thẩm phán, thôn phệ linh hồn nhân loại, đây là phương pháp hiệu suất cao để bọn hắn g·i·ế·t c·h·ế·t một số người, dù sao linh hồn tiêu vong so với thân thể biến mất càng thêm triệt để." A Huyền thong dong nói, "Không đi trách cứ người cầm đao, ngươi lại vì sao trách cứ cây đao này?"
Chân Thật sau khi nghe xong, nàng hít một hơi thật sâu, nàng đặt tay lên trên cẩm nang không gian: "Thật xin lỗi, ta đã biết."
Nàng sau khi nói xong, cánh hoa trong cẩm nang không còn phát ra âm thanh, A Huyền cũng vẫn như cũ ngồi ở một bên, con ngươi màu vàng óng nửa khép, nhìn như đang nghỉ ngơi.
Chân Thật nghe xong đề nghị của cánh hoa, quyết định tự mình thử chữa trị linh hồn Đại Hoa, nhưng nơi này mỗi một chỗ đều là xa lạ, nếu nàng muốn nhập định, nhất định phải ở trong hoàn cảnh vô cùng an toàn mới được.
Nàng bày ra nhiều đạo trận pháp phòng ngự xung quanh, sau đó đặt Đại Hoa ở trước mặt, sắc mặt tiểu cô nương này vẫn tái nhợt như cũ, hô hấp của nàng đều đều, nhưng linh hồn vẫn như cũ bị tổn hại.
Chân Thật nghĩ bên cạnh mình còn có A Huyền, vì vậy nàng trực tiếp nhảy vào trong ngực A Huyền, chà xát đầu lông xù của hắn nói: "A Huyền, hộ pháp cho ta."
A Huyền dùng mặt lưỡi thô ráp l·i·ế·m l·i·ế·m gương mặt của nàng xem như đáp lại —— động tác l·i·ế·m láp thân mật như vậy, là hắn vô ý thức làm ra, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, Chân Thật đã nhào tới, đáp lại hắn một cái hôn thật vang.
"Thật ngoan." Chân Thật khích lệ hắn.
A Huyền may mắn hắn hiện tại không phải hình thái nhân loại, nếu hắn hiện tại là hình người, hẳn là mặt hắn đã đỏ bừng?
Việc này đều do Chân Thật hôn thật sự quá dùng sức.
A Huyền cúi đầu, cọ xát cổ Chân Thật, tựa hồ để che giấu tâm tình của mình, mà Chân Thật sau khi sờ soạng da lông của hắn, rất nhanh nhắm mắt lại, đi vào trạng thái nhập định, thần trí của nàng ly thể, tiến vào thế giới ý thức.
Mà A Huyền muốn hộ pháp cho nàng, liền không cùng tới, Chân Thật một mình thăm dò trong thế giới ý thức, nàng nhìn thấy trước mắt đoàn linh hồn màu xanh biếc của Đại Hoa, nó quả thật thiếu mất một phần, hẳn là đã bị cánh hoa kia thôn phệ.
Bởi vì vừa rồi đã đối thoại với cánh hoa, Chân Thật biết không thể trách cứ cánh hoa, bởi vì có lẽ Đại Hoa này thật sự đã làm một số chuyện sai trái, mà cánh hoa chỉ là tuân theo thiên tính của mình, người luôn luôn phải trả giá đắt vì sai lầm của mình, nhưng bây giờ nàng cần thu hoạch tin tức từ trong miệng Đại Hoa, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm nàng tỉnh lại.
Chân Thật thử chạm vào đoàn linh hồn Đại Hoa, khí tức của nàng bình thản vô hại, vậy mà không bị đoàn linh hồn này bài xích, điều này khiến nàng hết sức bất ngờ, bởi vì đoàn linh hồn nhân loại sẽ mẫn cảm hơn nhiều so với đoàn linh hồn thú loại, đây cũng là nguyên nhân trước đó nàng không dám bất cẩn dùng thần thức tới gần đoàn linh hồn nhân loại trong thế giới.
Chắc hẳn là tu vi của nàng tăng lên, cho nên tính tương thích với các đoàn linh hồn khác cũng cao hơn, có lẽ nàng bây giờ thật sự có năng lực chữa trị đoàn linh hồn Đại Hoa!
Chân Thật phân ra lực lượng linh hồn của mình, công việc chữa trị khác với tịnh hóa vết lốm đốm trên linh hồn, nàng cần tạm thời tiêu hao năng lượng của mình, vừa vặn, nàng chứa đựng rất nhiều năng lượng ở bên trong phủ, từng tia từng sợi lực lượng linh hồn bay về phía đoàn linh hồn Đại Hoa, chúng phảng phất như xe chỉ luồn kim, ôn nhu và kiên nhẫn tu bổ lại đoàn linh hồn bị tổn hại.
Toàn bộ quá trình này rất dài, cần tu sĩ hết sức tập trung, tiêu hao tâm thần cực lớn, cho nên, A Huyền dùng thân thể bao quanh Chân Thật, phát hiện trên trán Chân Thật đang nhắm hai mắt dần toát ra mồ hôi mịn, cái đuôi hắn vẫn luôn rủ xuống đất cuộn tới, chóp đuôi thay nàng lau sạch mồ hôi trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận