Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo

Chương 164

Nói thật ra, cho dù nàng có thể đối thoại cùng một con Linh thú cường đại như thế, quả thực không thể tưởng tượng, nhưng Sở Hoành vậy mà bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, đồng thời ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Tốt."
Cho Thật nhắm mắt, thần thức rời khỏi cơ thể, tiến vào thế giới ý thức, A Huyền cũng đi theo, nhưng hôm nay hắn cách Cho Thật hơi xa, bởi vì vừa rồi Cho Thật vội vàng nói chuyện cùng Sở Hoành, hoàn toàn quên mất hắn!
Bình thường khi Cho Thật - cái nhân loại đáng ghét này đang suy nghĩ vấn đề, đều sẽ đem hắn từ trên vai ôm xuống, nhét vào trong ngực sờ tới sờ lui, vậy mà vừa rồi nàng lại không hề đụng đến hắn!
A Huyền đuổi theo vạt áo Cho Thật chạy tới, hắn mặc dù tức giận, nhưng chẳng thể làm gì.
Trong hoàn cảnh khẩn trương thế này, Cho Thật không hề chú ý tới cảm xúc nhỏ bé của A Huyền, chỉ là vừa rồi mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nàng lại bị đám tu sĩ tụ tập kia làm cho tức giận, cho nên mới tạm thời quên đi A Huyền.
Nàng tiện tay sờ lên đầu A Huyền, sau đó liền hướng luồng sáng linh hồn khổng lồ dưới chân lướt tới, trên hòn đảo này, ngoại trừ chính nàng, còn có bảy luồng sáng linh hồn khác và tám luồng sáng linh hồn Linh thú.
Lúc này, trên luồng sáng linh hồn màu xám của cá voi, còn có một luồng sáng linh hồn màu xám đậm nho nhỏ khác đang chạy nhanh - Đây là Hôi Thử của Sở Hoành.
Cho Thật dự định đến giao lưu cùng luồng sáng linh hồn của cá voi trước, đây là lần đầu tiên nàng giao lưu cùng luồng sáng linh hồn Linh thú cường đại như thế, lấy tu vi của con cá voi này, trí lực của nó hẳn là đã bắt kịp loài người.
Nhưng bất luận trí lực cao thế nào, Linh thú đều càng thêm đơn thuần, cho nên Cho Thật mới có gan dùng thần trí của mình tới gần nó, luồng sáng linh hồn thuần bạch của nàng và luồng sáng linh hồn màu xám chạm vào nhau.
Trong khoảnh khắc chạm nhau, âm thanh ngột ngạt của cá voi vang vọng bên trong thần thức của Cho Thật.
Nó vậy mà nói: "Ha ha ha, đừng cào, đừng cào, ngứa quá, a ha ha ha!"
Cho Thật: "?" Xin hãy giữ lấy tôn nghiêm của một con Linh thú cường đại.
Nàng ý đồ giao lưu với cá voi: "Ngươi khỏe chứ."
Cá voi vậy mà trả lời nàng: "Ngươi khỏe, nhân loại, ha ha ha."
Cho Thật đã không thể nhìn thẳng con Linh thú cường đại này, nàng cố gắng làm cho mình bỏ qua âm thanh ha ha kỳ quái kia, và tiếp tục nói chuyện với nó.
"Tại sao ngươi lại phun ra hải hồn ngọc?" Cho Thật hỏi.
"Ha ha ha, ta tại sao phải nói cho ngươi, ngươi sẽ không tự mình nghiên cứu sao, ha ha ha!" Cá voi trả lời nàng.
Cho Thật: ......"Đừng mà."
"Ta chỉ hỏi một chút thôi, ngươi có khó khăn gì ta cũng có thể giúp đỡ ngươi, ha ha ha." Nàng ý đồ hòa nhập vào không khí mà cá voi tạo ra.
"Ngươi đừng 'a' nữa, ta thật sự ngứa, mau đem con chuột nhỏ đáng chết này lôi ra cho ta, ha ha ha!" Cá voi trả lời Cho Thật.
Đến tận giờ phút này, nó mới phân ra tâm thần để quan sát Cho Thật, kết quả vừa nhìn, liền làm nó kinh ngạc, bởi vì trên thân Cho Thật nhiễm một luồng khí tức quen thuộc, năng lượng màu xanh thẳm này, giống y hệt như tôn thượng hải chi vực của bọn hắn.
Cho Thật trong thời gian dài lợi dụng kén hồn kia tu luyện, khi tiếp thu năng lượng linh hồn, khó tránh khỏi sẽ nhiễm phải khí tức của vị tu sĩ cường đại kia, khí tức này qua vài ngày sẽ tiêu tán, nhưng lúc này, luồng khí tức này lại cung cấp cho nàng sự tiện lợi cực lớn.
Cho dù con cá voi này đã rời khỏi hải chi vực rất lâu, cũng theo đuổi chủ nhân mới, nhưng đối với tôn thượng hải chi vực, nó vẫn mang theo sự tôn kính đến từ huyết mạch, tăng thêm khí tức quanh thân Cho Thật nhu hòa, không làm nó cảm thấy địch ý, thậm chí còn khiến nó cảm thấy muốn thân cận, cho nên cá voi vậy mà trả lời vấn đề của Cho Thật.
"Ngươi đáp ứng ta, giúp ta bắt con chuột hôi thối này ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật ta phun ra hải hồn ngọc, ha ha ha." Cá voi nói với Cho Thật, "Đáng chết, chủ nhân của ta không cho phép ta ra tay, nếu không ta chỉ cần xoay người một cái, đem toàn bộ đám nhóc các ngươi hất văng xuống biển!"
"Được, a ——" Cho Thật trả lời cá voi, suýt chút nữa lại bị tiếng cười của nó đồng hóa.
"Ha ha ha, phương pháp làm ta phun ra hải hồn ngọc rất đơn giản, chỉ cần làm ta vui vẻ, làm cho ta cười là được, kỳ thật ta rất thích có người gãi phần đuôi nhọn của ta, hoặc là mang đến cho ta loại tôm đặc biệt sinh trưởng trong ao núi tuyết, hoặc là ngâm nga vài khúc ca." Cá voi nói với Cho Thật, "Nhưng mà —— thả con chuột nhỏ vào trong thân thể ta để nó đào thịt ngứa của ta, là hành vi gian lận, ta chỉ có lúc ban đầu không nhịn được nôn ra chút hải hồn ngọc, hiện tại ta cho dù có cười cũng sẽ không nôn nữa, ha ha ha!"
Cho Thật: ......"Thì ra là vậy, nhưng bọn hắn cũng không phải cố ý, là do Hôi Thử tự mình rơi vào, ai bảo khe đá ngầm quá lớn nữa nha."
"Vậy ta đi đem con Hôi Thử kia ra." Nàng nói lời cáo biệt với cá voi.
"Được, ha ha ha, con Hôi Thử này rời khỏi thân thể ta, ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ, đến lúc đó ta sẽ phun ra mười viên hải hồn ngọc, nhớ kỹ đi lấy." Cá voi nói với Cho Thật.
Cho Thật đồng ý, thần trí của nàng dần dần bay lên, khi đi ngang qua bên cạnh A Huyền, nàng nhịn không được sờ lên đầu hắn: "A Huyền, ha ha ha...... Ta hình như đã bị nó lây bệnh rồi."
A Huyền lấy đầu ủi ủi tay Cho Thật, mũi của hắn tại trên thân Cho Thật đụng đụng, cuộc đối thoại vừa rồi giữa cá voi và Cho Thật làm hắn mười phần cảnh giác, khí tức gì, cái kén hồn kia thế mà lại lưu lại khí tức trên thân Cho Thật sao? Tu sĩ nhân loại đáng ghét, chờ hắn tỉnh lại, hắn nhất định nghĩ biện pháp đi đem linh hồn hắn nuốt!
Cho Thật căn bản không biết A Huyền trong bóng tối mưu tính những chuyện gì, thần trí của nàng trực tiếp trôi dạt đến bên cạnh Hôi Thử, nàng dùng linh hồn chi lực dẫn dắt Hôi Thử, mang theo nó bò lên trên hòn đảo.
Thực lực Hôi Thử này không mạnh, cho nên tư duy cũng cực kỳ đơn giản, Cho Thật từ luồng sáng linh hồn của nó tiếp thu được thông tin, lặp đi lặp lại cũng chỉ có một câu: "Nơi này tối quá ta sợ quá, ta phải mau mau chạy, rời khỏi nơi này, ô ô ô!"
Nhưng mà phương hướng chạy trốn của Hôi Thử rõ ràng sai, nó một đường hướng sâu trong hòn đảo mà chạy như điên, Cho Thật chỉ có thể cẩn thận an ủi tâm tình của nó, dùng linh hồn chi lực chậm rãi dẫn dắt nó leo lên trên, Hôi Thử cũng rất tín nhiệm Cho Thật, bởi vì nó biết chủ nhân của nó và Cho Thật là đồng đội cùng đội.
Cuối cùng, chuyến thần thức ly thể lần này của Cho Thật, không chỉ tìm được đáp án về việc xuất hiện hải hồn ngọc từ cá voi, còn cứu được Hôi Thử, có thể nói nhất tiễn song điêu.
Rất nhanh, thần thức của nàng quy vị, thân thể của nàng bỗng nhiên nhào về phía trước một chút, mở mắt, ánh nắng sáng tỏ trên biển làm nàng có chút không thích ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận