Nữ Đế: Cẩu Tại Thâm Sơn, Nữ Nhi Đem Ta Thổi Thành Thần

Chương 480: Euclid tâm tính nổ

Chương 480: Euclid tâm tính nổ 【 đinh, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, lựa chọn một: Cự tuyệt đối phương thỉnh cầu, lấy vững vàng phát dục làm chủ, ban thưởng: Tôn cấp áo giáp chống đạn *1000 cái 】【 lựa chọn hai: Dũng cảm Linh Nhi không sợ khó khăn! Tiến về hắc ám vực sâu thăm dò, đồng thời tìm kiếm hộp ma, nhiệm vụ ban thưởng nửa Đế cấp pháo hỏa tiễn *10 bệ 】Nghe được thanh âm trong đầu, Sở Linh Nhi không cần nghĩ ngợi lựa chọn cái thứ hai. Gatling còn cuồng bạo như vậy, pháo hỏa tiễn ở phía trên nó... hẳn là nổ tung thế nào nhỉ?
Hơn nữa trang bị nửa Đế cấp và Tiên Tôn cấp khác nhau một trời một vực. Đạt tới nửa Đế nàng có thể dùng Tiên Đế tẩm bổ dịch, đem nó bồi dưỡng thành trang bị Tiên Đế, tương đương với có được 10 tôn Đế khí! Cái này chẳng phải tốt hơn 1000 cái áo giáp chống đạn sao? Phòng ngự tốt nhất chính là tiến công!
"Hộp ma? Nghe có vẻ thú vị, nhưng mà Tiên Đế hậu kỳ đi vào còn không ra được, ngươi bảo ta đi?"
"Mạo hiểm lớn như vậy, hơn nữa ngươi toàn đưa ngân phiếu khống, đối với ta chả có tí sức hút nào!"
Sở Linh Nhi cố ý xoa xoa hai bàn tay, dáng vẻ cáo già kia khiến khóe miệng Euclid giật giật. Nha đầu này... đúng như tư liệu, không thấy thỏ không thả ưng. Xem ra tay không bắt cướp là không được, quá tinh ranh rồi!
"Khục, thực ra ta rất muốn xem bên trong có gì, tìm kiếm mấy vạn năm mà không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, cảm giác này thật tra tấn."
"Chỉ cần tiểu thư nguyện ý tiến về, ta có thể đem toàn bộ tích góp trong bảo khố phủ thành chủ cho tiểu thư ngài!"
Loại người như Euclid vô cùng cố chấp, một khi đã quyết định làm việc gì thì chín trâu cũng không kéo lại được. Vì thăm dò vực sâu hắc ám này, hắn phái không biết bao nhiêu người vào trong, thấy sắp có kết quả lại bỏ dở nửa chừng sao?
Nghe vậy, Sở Linh Nhi mừng rỡ ra mặt gật đầu quả quyết: "Được! Ta đi! Chỉ là tài liệu này phải giao cho ta! Bảo khố ngươi cũng phải đưa trước cho ta!"
Euclid khẽ thở phào, gật đầu: "Được! Người đâu, đi lấy hết đồ trong bảo khố đến đây!"
"Vâng! Thành chủ đại nhân, nhưng mà sau khi dọn sạch đồ vật trong bảo khố thì phủ thành chủ chúng ta lấy gì chi tiêu?"
Người hầu hành lễ, nghi ngờ hỏi. Euclid nhếch mép: "Đương nhiên là lừa gạt hù dọa rồi, báo cáo Thần đình là chúng ta kiến thiết thành trì, sửa đường sá... trồng hoa... giúp đỡ người nghèo, tiêu tốn quá nhiều, cần tài chính cấp phát."
"Hạ cáo mấy quý tộc kia, muốn an ổn ở lại thì quyên tiền cho phủ thành chủ, chuyện đơn giản vậy còn cần ta dạy sao?"
Người hầu bừng tỉnh, quay người rời đi. Khóe mắt Sở Linh Nhi giật giật: "Thành chủ, ngươi hiểu tham ô đấy!"
"Này! Cơ thao chớ sáu, không tham thì không phải thành chủ tốt, ta ngàn dặm làm quan chính là vì tham mà!" Euclid xua tay, không để ý chút nào.
Nói xong, liền đem toàn bộ tài liệu trước mặt giao cho Sở Linh Nhi để đối phương quan sát. Phải biết mời một Tiên Đế đến nơi nguy hiểm như vậy thì chỉ riêng chút dự trữ của phủ thành chủ hắn là không đủ. Sở Linh Nhi chịu đi là tốt lắm rồi, phải hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Sở Linh Nhi cầm lên xem, bên trong ghi chép giản lược về cửa vào ở đâu, thăm dò ra những nguy cơ nào. Sau khi xem xong liền đưa cho Phệ Thiên Hổ và Hồ Đồ Đồ xem.
"Đồ ta xem xong rồi, không vấn đề gì, ngươi định khi nào cho chúng ta lên đường?"
"Ừm... Hôm nay cũng không còn sớm, mà ta cũng cần chuẩn bị chút, sáng mai thì sao?" Euclid thăm dò hỏi.
Sở Linh Nhi gật đầu, coi như tiếp nhận đống tích trữ bảo khố người hầu đưa tới, chuẩn bị về Mã Nhân Nhà nghỉ ngơi. Chợt phát hiện Euclid đặt trên bàn mấy món đồ chưa nghiên cứu ra.
Tập trung nhìn vào, Sở Linh Nhi kinh ngạc hỏi: "A? Ngươi đang nghiên cứu bảng cửu chương biểu à?"
"Ừm? Ngươi biết đây là phép nhân?" Euclid lập tức ngẩn người, kinh ngạc vô cùng.
Sở Linh Nhi đắc ý hếch mặt lên: "Ta đương nhiên biết, cha ta bồi dưỡng ta cộng trừ từ năm ba tuổi, năm tuổi đã dạy nhân chia pháp rồi."
"Cái bảng cửu chương này, ta thuộc làu từ lâu!"
Lời này vừa ra, sắc mặt Euclid lập tức trở nên nghiêm túc. Đôi mắt già nua nhưng đầy trí tuệ nhìn chằm chằm đối phương mấy giây. Lúc này mới chém đinh chặt sắt phất tay: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Bảng cửu chương này là ta phát hiện trong một di tích, sau đó ta dựa vào nó mà suy diễn không ngừng mới nghiên cứu ra."
"Nhưng ngươi nói cha ngươi dạy ngươi cái này từ năm năm tuổi rồi? Sao có thể? Ngươi tưởng đây là bảng cửu chương thông thường à? Trong này ẩn chứa quy tắc chi lực đấy!"
Euclid thân là Tiên Tôn, tự nhiên biết đạo lý "Đường nào cũng về La Mã"! Tu luyện cũng vậy, dù tu luyện nhánh nào, chỉ cần đăng phong tạo cực thì đều có thể đột phá Tiên Đế. Hắn, Euclid, là người có hy vọng nhất trở thành Đại học sĩ Số Đế!
Hắn không tin một cô bé mười tuổi biết bảng cửu chương, chắc chắn đã nghe phong phanh ở đâu đó. Nếu lời cô bé là thật thì chẳng phải lộ ra ta, vị thành chủ Đại học sĩ, rất quê mùa sao?
Marco Polo cười giải thích: "Tiểu thư, thành chủ là một trong những Đại học sĩ nổi tiếng nhất Thần đình phương Tây chúng ta, đặc biệt là đối với số học cực kỳ tinh thông."
Euclid nhân cơ hội ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt mang nụ cười cao thâm mạt trắc. Thấy bộ dạng đó, Sở Linh Nhi nhếch mép.
"Biết các ngươi vực ngoại toàn là bọn tu luyện thô thiển, không để ý kiến thức văn học, nhưng không ngờ đối với nhân chia pháp mà các ngươi nghiên cứu còn lạc hậu thế?"
"Cha ta đã sớm nghiên cứu triệt để rồi nha! Không tin ta đọc cho ngươi nghe…"
"Một một là một, một hai là hai…"
Sở Linh Nhi lưu loát đọc xong bảng cửu chương, còn tiện thể đọc luôn định lý Pitago nữa. Nghe xong, nụ cười trên mặt Euclid, vị Đại học sĩ, lập tức cứng đờ.
Trở nên ngây như phỗng, không thốt nên lời. Chỉ thấy môi run rẩy không ngừng, hai tay cũng run rẩy không thôi!
"Sao… Sao có thể! Ngươi… Ngươi thật sự thuộc?"
"Đây không phải thật! Đây không phải thật!"
"Đây chính là thật, cha ta bảo bảng cửu chương chỉ là cơ bản, sau còn có cái gì kỷ nguyên mấy lần phương trình, khó lắm đó! Dù sao ta không làm được." Sở Linh Nhi nói một cách chân thành.
Euclid thất vọng mất mát, cả người bị rút sạch sức lực, mắt không còn ánh sáng. Chỉ còn lại… mờ mịt. Công trình nghiên cứu khổ tâm ngàn năm, tri thức mà mình vẫn tự hào, ở chỗ người khác đã sớm được nắm giữ?
Vậy mình nỗ lực còn có ý nghĩa gì? Từng con đường đều thông về La Mã thì không sai, nhưng có người vừa sinh ra đã ở La Mã rồi, thế này chơi kiểu gì?
Nỗ lực của mình bao lâu nay, hóa ra chỉ là điểm khởi đầu của người khác? Giờ khắc này, tâm thái Euclid nổ tung.
"Ta không tin! Ta không tin ngươi hiểu mấy thứ này, ta muốn thi tiểu thư Linh Nhi một chút, được không?"
"Đừng khó quá nha, ta là trẻ con, khó quá ta không làm được." Sở Linh Nhi cười ngọt ngào, ngồi nghiêm chỉnh.
Euclid híp mắt, mình bị đối phương phá tâm tính, vậy mình cũng phải phá nát tâm thái của ngươi! Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau! Không khó thì sao được?
"Nghe kỹ đây, nếu ba ba mụ mụ đi mua dưa hấu, ba ba mua thiếu 6 khối Linh Tinh, mụ mụ mua thiếu 4 khối Linh Tinh, hai người mua chung vẫn thiếu một khối Linh Tinh."
"Hỏi, quả dưa hấu này có giá bao nhiêu Linh Tinh?"
Vừa ra câu hỏi, mấy người đều chìm trong trầm tư. Phệ Thiên Hổ vò đầu, chém tới chém lui mà không ra cách giải. Marco Polo sờ cằm, suy tư không ngừng. Hồ Đồ Đồ chớp mắt ngạc nhiên, đếm trên đầu ngón tay mà luống cuống tay chân.
Trái lại Sở Linh Nhi ngẩn người một giây rồi nhếch mép: "Hai vợ chồng còn không góp nổi tiền mua dưa hấu, mua làm gì?"
Mặt Euclid cứng đờ: "... Nghe cũng có lý!"
"Chờ một chút… Chuyện này có liên quan đến câu hỏi của ta sao?"
Sở Linh Nhi không muốn phí thời gian với hắn vào những câu hỏi toán học nhàm chán này, phủi mông đứng dậy. Quay tay lấy ra một chồng bài tập cao như núi nhỏ từ trong nhẫn chứa đồ bày ra trước mặt Euclid.
"Đi mà không trả lễ thì không hay, chẳng phải ngươi thích tri thức cùng bí tịch toán học sao?"
"Đây... Chồng bài tập này là cha ta giao cho ta, ta giao lại hết cho ngươi nghiên cứu!"
"Ngoài ra chỗ này có bút ký của ta, nhớ theo bút tích của ta phỏng theo mà viết, chờ ngươi ngộ ra thì chắc chắn nhập môn!"
"Tốt, chúng ta đi trước, mai gặp! Chờ ta thám hiểm về, ta sẽ hỏi lại ngươi đống bài tập này!" Sở Linh Nhi tiêu sái rời đi, về phần đối phương có làm ra được hay không... Chuyện đó có liên quan gì đến nàng? Dù sao cũng là đi hại cha nàng!
Nhìn bóng lưng đối phương, Euclid chìm vào im lặng. Cửa phòng đóng lại.
Euclid nhìn đống bài tập trước mặt, chìm vào trầm tư, càng xem càng chấn động!
"Trên đời lại có những đề mục cao thâm đến vậy?"
"Mỗi chữ ta đều biết, nhưng tại sao bọn chúng hợp lại với nhau thì ta lại không nhận ra ý nghĩa?"
Đống bài tập này khiến hắn trăm mối vẫn không có cách giải, đặc biệt là chồng bài tập «năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng», có thể nói khiến hắn vắt óc suy nghĩ.
Hắn cảm thấy thời gian tới sẽ chìm trong nỗi sợ hãi bị bài tập chi phối. Euclid bất đắc dĩ đứng dậy từ trong tủ bảo hiểm, lấy ra một quyển da cừu ố vàng không trọn vẹn. Bên trên... còn mơ hồ viết một vài chữ, có vẻ rất xa xưa.
«Tu La chắc chắn cơ sở chi bảng cửu chương»
"Haiz… Ta vốn tưởng rằng sau khi ta nhận được truyền thừa của Tu La chúa tể thì sẽ có thể đạt tới đỉnh phong của cơ sở tri thức."
"Không ngờ... hôm nay lại có người còn mạnh hơn ta? Nàng rốt cuộc là con gái của ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận