Nữ Đế: Cẩu Tại Thâm Sơn, Nữ Nhi Đem Ta Thổi Thành Thần

Chương 469: Ly biệt cùng đi xa

Chương 469: Ly biệt cùng đi xa
"Bàn giao? Tại sao phải bàn giao? Các ngươi cùng ta cùng nhau đi du lịch chẳng phải xong?"
"Chúng ta mang theo mười mấy Yêu Đế này, cùng đi phương Tây cướp sạch, há chẳng phải quá đẹp đẽ sao?"
Sở Linh Nhi xoa xoa đôi bàn tay, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Nghe vậy, Vệ Thăng Kim cùng Bạch Thất Thất mấy người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mấy người lắc đầu.
"Tiểu thư, lần này chúng ta có lẽ không đi phương Tây được, chúng ta nghe không hiểu tiếng bên kia, đi qua cũng không có ý nghĩa gì."
"Hơn nữa... Ta và Thất Thất nhập tông cũng đã một thời gian, cũng nên đi bái kiến tông chủ đại nhân."
"Thuận tiện... Hai ta đang tính chuyện kết làm đạo lữ, sau đó mua một căn nhà, mua một chiếc xe, sinh con trai, nuôi một con cún con, rồi trồng rau... Từ nay về sau liền sống những ngày vô tư vô lo."
Vệ Thăng Kim một tay kéo Bạch Thất Thất lại, đối phương cũng tựa đầu vào vai hắn.
Trải qua những ngày quấn quýt lấy nhau, Bạch Thất Thất chung quy không thoát khỏi đống cao da chó này, nhận thua.
Tình cảm hai người ngược lại càng ngày càng tốt.
"Tiểu thư, lão Vệ hắn cũng sắp đột phá rồi, có lẽ gần đây sẽ đột phá đến Bán Đế, thêm vào việc hắn hiện tại đã là người có gia đình, thật sự không nên đi khắp nơi được."
Sở Linh Nhi nhón chân lên, vỗ vỗ ngực Vệ Thăng Kim.
Nàng không hề tức giận, khẽ chúc phúc.
"Vậy chúc hai ngươi sớm sinh quý tử! Chờ ta du lịch trở về, ta sẽ mang đặc sản về cho các ngươi!"
"Chúng ta Linh Nhi nói đều đội, vĩnh viễn là hảo huynh đệ!"
Vệ Thăng Kim cùng vợ, lộ ra ánh mắt cảm kích.
Hai người trịnh trọng gật đầu.
"Vậy xin cảm ơn tiểu thư trước, được cùng tiểu thư xông xáo giang hồ những ngày này, là quãng đời vạn năm của ta, Vệ Thăng Kim, có ý nghĩa nhất!"
"Trước kia ta, nào dám phách lối như vậy chứ, ha ha ha!"
Đi theo Sở Linh Nhi, hắn mới hiểu được thế nào là ngang ngược không sợ, thế nào là càn rỡ ngông cuồng.
Kỳ thật không phải là hắn không muốn đi phương Tây, mà là... Cảnh giới không theo kịp, khiến hắn có chút tự ti.
Tiên Tôn hậu kỳ, hắn không giúp được gì cho Sở Linh Nhi nữa, gặp nguy hiểm có lẽ sẽ trở thành vướng víu.
Từng là người có cảnh giới cao nhất trong đội ngũ, luôn xông lên đầu khi chiến đấu, nhưng bây giờ...
Hắn tận mắt thấy Sở Linh Nhi từ một Tiên Cảnh nhỏ bé, tấn cấp lên Tiên Đế chỉ trong một năm ngắn ngủi.
Hắn cần bế quan đuổi kịp bước chân của Sở Linh Nhi, để phát huy nhiệt huyết còn lại!
Linh Nhi nói đều đội của bọn họ, không có phế vật!
"Hơn nữa... Gần đây ta càng ngày càng suy yếu, dường như bị sắc đẹp và rượu móc rỗng cả thân thể!"
"Cho nên trong khoảng thời gian này, ta muốn kiêng rượu!"
"Ha ha! Ngươi không hề đả động gì đến hai chữ giới sắc a!" Sở Linh Nhi không nhịn được trêu chọc một câu.
Vệ Thăng Kim vẻ mặt kiêu ngạo, nắm chặt Bạch Thất Thất trong ngực.
Có một thú tai nương xinh đẹp rung động lòng người như vậy, ai có thể giới sắc cho được?
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!
Sở Linh Nhi tâm tư linh lung, nhìn ánh mắt khát vọng lại có chút tự ti không cam lòng của đối phương, nàng dường như đã hiểu ra điều gì.
Không hề cưỡng cầu, ngược lại lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ngực, đưa cho Vệ Thăng Kim.
"Đây, lão Vệ... Những ngày này ngươi kiếm được đồ gì ta đều giữ lại cho ngươi hết rồi!"
"Chắc là đủ cho hai người các ngươi tiêu cả đời đó, giữ gìn cẩn thận nhé! Chờ ta trở lại rồi lại tìm ngươi khoác lác chém gió!"
Vệ Thăng Kim không muốn nhận, lại bị Sở Linh Nhi cứng rắn nhét vào ngực.
Nắm chiếc nhẫn trong tay, lão nam nhân mấy ngàn tuổi này thế mà lại cảm động đến mức oa oa khóc lớn!
"Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn? Đừng khóc, đàn ông con trai khóc lóc sướt mướt như đàn bà!"
"Nhìn Điêu gia xem, bình tĩnh biết bao! Đúng không Điêu gia, ngươi có phải là sẽ đi phương Tây không?"
Sở Linh Nhi nhếch miệng, hỏi Kim Điêu.
Kim Điêu bất đắc dĩ: "Ta muốn đi chứ, nhưng lão chủ nhân truyền tin muốn ta áp giải đám Tiên Đế này về tông môn báo cáo."
"Lão chủ nhân và chủ mẫu sớm đã đoán được ngươi sẽ không thành thật về nhà, còn nói nhiều Tiên Đế như vậy nếu chạy loạn, rất dễ bị Đông Hoàng Thái Nhất phát hiện, từ đó bị mai phục đánh lén."
"Vì không tổn thất chiến lực cấp cao, ta chỉ có thể lấy đại cục làm trọng nghe theo lão chủ nhân thôi!"
Kim Điêu định vị bản thân rất rõ ràng, dù sao nó không phải chủ lực, cũng không nghĩ đột phá gì, chỉ cần làm tốt vai trò sủng vật là được.
Chủ nhân nói gì, nó làm nấy!
Hơn nữa cây to đón gió, nhiều Tiên Đế mục tiêu quá lớn.
Sở Linh Nhi hết hứng khoát tay.
"Vậy được rồi, ai nguyện ý đi phương Tây chơi với ta không? Ta bao ăn bao ở nha!"
Phệ Thiên Hổ lắc lư đầu hổ: "Ta đi!"
Hồ Đồ Đồ cũng liếm môi: "Nếu tiểu thư không chê ta vướng víu, vậy ta cũng đi! Ta muốn cùng ngươi ăn hết cả thế giới."
"Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem! Nếu không đi theo bên cạnh tiểu thư, với tư chất của ta thì cả đời cũng không thể bước ra Đạo Tông, càng không thể kiến thức thế giới bên ngoài."
Đối với một người thích ăn uống, không gì bằng vừa ăn vừa du lịch.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng và Sở Linh Nhi có chung tiếng nói.
Sở Linh Nhi gật đầu, đưa tay nắm chặt tay đối phương, cười hì hì nói:
"Chúng ta là hảo tỷ muội mà, sao lại ghét bỏ ngươi chứ!"
"Đã vậy thì quyết định thế đi, ba chúng ta cùng đi thế giới phương Tây! Xem xem có khuấy đục được không!"
Bây giờ nàng đã là Tiên Đế, muốn tiếp tục đột phá thì phải tìm kiếm thêm nhiều cơ duyên và địch nhân.
Trong Đạo Tông đều là người một nhà, hơn nửa tiên tông cũng thành người một nhà, chắc chắn không thể động thủ.
Cho nên phương Tây... chính là nơi tốt nhất để nàng đi.
Gặp ai nàng còn có thể nói một câu, ta đến từ Đông Thổ Kháo Sơn Tông mà tới...
Dưới sự quyết đoán của Sở Linh Nhi, đội ngũ chia làm hai nhóm.
Vệ Thăng Kim cùng Kim Điêu mang theo đông đảo Yêu Đế, cùng với các thành viên chủng tộc kia, tiến về Kháo Sơn Tông.
Còn Sở Linh Nhi mang theo những người còn lại, đi cùng Marco Polo giao nhiệm vụ, để lấy được khoản tiền đầu tiên do chính mình cố gắng kiếm được trong cuộc đời hắn.
Cầm Linh Tinh, mấy người ngồi trên lưng Phệ Thiên Hổ, cưỡi ngựa xem hoa tiến về phương Tây.
Điểm dừng chân đầu tiên của mấy người là thành Peter, thành trì phía đông nhất dưới trướng Thần Đình, nơi gia tộc Marco Polo sinh sống!
Trong cảnh nội Thần Đình có 72 tòa thành lớn, địa vực không bằng Đạo Tông rộng lớn, thực lực cũng yếu hơn Đạo Tông một chút.
"Ôi... Không có tiền thì phiền, có tiền lại càng phiền!"
"Cầm nhiều Linh Tinh như vậy trong tay, ta phải tiêu như thế nào đây? Linh Nhi tiểu thư, cô nói xem, vì sao con người lại có nhiều phiền não như vậy?"
Trên đường đi, Marco Polo xoắn xoắn mấy viên Linh Tinh trong tay, chìm vào suy tư.
Sau khi quen thuộc với mọi người trong đội ngũ, hắn cũng không còn gọi là anh hùng anh hùng nữa, đi theo Hồ Đồ Đồ và những người khác gọi là tiểu thư... Như vậy thân thiết hơn, cũng phù hợp với lễ nghi phương Tây của bọn họ.
Sở Linh Nhi liếc mắt: "Ngược lại ta thật ra có cách có thể khiến ngươi hết phiền não, khiến cuộc sống của ngươi trở nên vui vẻ."
Marco Polo nhướng mày, đứng dậy làm một lễ thân sĩ phương Tây.
"Tiểu thư! Xin chỉ giáo!"
"Đơn giản thôi, ngươi đó... Hãy ăn ít đi!"
"Người khi đói bụng, thường chỉ có một nỗi phiền não, đó là làm sao ăn cho no bụng. Nhưng một khi đã no rồi, thì sẽ có vô số nỗi phiền não khác!"
"Cho nên rất nhiều phiền não, đều là do ăn no mà ra..."
Sở Linh Nhi liếc nhìn đối phương, ánh mắt lộ vẻ xem thường.
Gã này chẳng phải là ăn no rửng mỡ? Thế mà còn ghét bỏ tiền mình nhiều.
Nghe vậy, Marco Polo suy nghĩ mấy giây, như thể bừng tỉnh.
Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt sùng bái!
"Tê, tiểu thư nói chí lý!"
"Tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói đều rất có đạo lý nhân sinh, xin hỏi ngài là nhà triết học sao?"
Sở Linh Nhi lắc đầu, hơi nghi hoặc.
"Nhà triết học? Ta không hiểu triết học là gì, có lẽ đợi ta già sẽ trở thành lão nhân gia."
"Ngươi nhìn xem... Đồ Đồ nàng có phiền não gì đâu."
"Bởi vì mỗi ngày phiền não lớn nhất của nàng, là điểm tâm ăn gì, cơm trưa ăn gì, cơm tối và ăn khuya ăn gì, xưa nay không nghĩ chuyện khác."
Nghe vậy, trên khuôn mặt thanh thuần ngây ngô của Hồ Đồ Đồ, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Nụ cười vô cùng đơn thuần!
Marco Polo nhìn hồi lâu, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì.
Phiền não đều là do ăn no mà ra?
Vậy ta về nhà thừa kế gia nghiệp, ta sẽ đem gia tộc quyên góp hết, không có tiền thì ta sẽ không phiền não nữa...
Nếu như người cha bệnh nguy kịch, sắp buông tay trần thế biết được quyết định anh minh của ta, nhất định sẽ vui mừng đến mức bệnh tình thuyên giảm ngồi dậy cho mà xem?
Sau đó... khen ta hết lời!
Marco Polo như có điều suy nghĩ sờ cằm, càng nghĩ càng thấy hành động này đáng tin cậy!
"Chỉ là tiểu thư, nếu con người chỉ có mỗi dục vọng ăn uống, liệu cuộc sống có quá tẻ nhạt không?"
Sở Linh Nhi cười nhạo, đảo mắt đưa cho đối phương một ý kiến hay.
"Nhàm chán tẻ nhạt? Không bằng như vậy đi, ngươi đem hết tiền của ngươi đưa cho ta giữ."
"Sau đó mỗi ngày ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế tìm ta đòi tiền, như vậy... cuộc sống chẳng phải sẽ có niềm vui hay sao?"
"Ngươi thấy sao? Thử nghĩ xem?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận