Nữ Đế: Cẩu Tại Thâm Sơn, Nữ Nhi Đem Ta Thổi Thành Thần

Chương 170: Đầu giường cãi nhau cuối giường cùng

Chương 170: Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa"
"Vạn Kiếm Tông? Đây là tông môn gì vậy? So với Dược Vương Cốc thì thế nào?"
Sở Linh Nhi chớp mắt to, trên mặt viết đầy vẻ mơ mang.
Trung Vực này thật sự quá rộng lớn, một cái Trung Vực chống đỡ bốn phương đông tây nam bắc, mà tông môn cũng nhiều vô kể.
Ít cũng vài trăm cái, không giống như bọn hắn Nam Vực lớn nhỏ chỉ có mười mấy tông môn.
Diệp Phi Vân run lên áo choàng, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một tờ tập hợp tông môn Trung Vực, đưa cho Sở Linh Nhi.
"Vạn Kiếm Tông này, cũng là một đại tông môn ở khu vực này, toàn tông tu luyện công pháp hạo nhiên chính khí, đệ tử tông môn đều dùng trường kiếm."
"Là một tông môn quang minh lẫm liệt, hàng năm đều sẽ tự phát phái đệ tử xuống núi, đi khắp đại lục trảm yêu trừ ma, có công lao không thể xóa nhòa trong việc giữ gìn hài hòa đại lục."
"Hơn nữa s·á·t phạt chi lực của tông môn bọn họ, đứng đầu toàn bộ Trung Vực, tông chủ Vạn Kiếm Tông cũng rất mạnh, là cường giả Trụ cấp hậu kỳ, so với Dược Vương Cốc chúng ta mạnh hơn không ít."
"Trong tay còn có tru yêu bốn kiếm, có thể tạo thành tru yêu kiếm trận, dù là nửa bước Vũ cấp tới cũng có thể c·ứ·n·g rắn!"
Sở Linh Nhi nhẹ gật đầu, ghi Vạn Kiếm Tông này vào lòng.
Đợi làm xong chuyện Dược Vương Cốc, lại làm khách mấy ngày, đến lúc đó nàng sẽ đi dạo chơi.
Xem thử chiêu Thảo Tự kiếm Quyết của cha nàng lợi h·ạ·i, hay là Vạn Kiếm Tông lợi h·ạ·i.
"Được rồi, ta đi khuyên Lạc Ảnh a di trước đây, nữ nhân này thật là hẹp hòi, còn phiền phức nữa chứ!"
Sở Linh Nhi kéo Mạc t·h·i Nhi đang sa sút tinh thần, quay người rời đi, tìm kiếm tung tích của Diệp Lạc Ảnh trong Dược Vương Cốc.
Nhìn bóng lưng hai người, Diệp Phi Vân cùng một đám trưởng lão lắc đầu cảm thán, tựa hồ cũng đau đầu vì chuyện của vợ chồng Mạc t·h·i·ê·n Tinh.
"Tiểu Linh Nhi nói đúng, nữ nhân này thật phiền phức! Vợ chồng có gì đâu mà gây nhau, cứ cãi nhau mấy ngày không nói lời nào, chẳng phải khổ đêm hôm sao?"
"Thái Thượng trưởng lão nói phải, ngươi ngủ một mình, hắn ngủ một mình, nằm riêng lãng phí!"
"Đúng đó đúng đó, vợ chồng mà, đầu giường c·ã·i nhau cuối giường làm hòa! Tiểu t·h·i·ê·n Tinh con thật sự là không hiểu chuyện, tắt đèn ban đêm, hòa khí vuốt ve, mâu thuẫn vặt vãnh nào mà không giải quyết được?"
"Không sai! Cứ dừng lại thì hai bữa, c·ô·n bổng dưới đáy ra hiền thê! Chúng ta đều từng trải, ngươi phải nghe lời lão nhân... Ai ai ai, ngươi đi đâu vậy?"
Gân xanh trêи trán Mạc t·h·i·ê·n Tinh nổi lên, không quay đầu lại rời khỏi luyện đan thất, thẳng đến hậu viện động phủ của mình, tới ngôi mộ kia.
Rót rượu ngon, tựa vào ngôi mộ phần, nhỏ giọng nói chuyện....
Một bên khác, Sở Linh Nhi thành công tìm được Diệp Lạc Ảnh đang ngồi bên vách núi, một mình khóc thút thít.
"A di, thật đó! Mạc thúc thúc vì cứu s·ố·n·g ngươi, đã nửa năm không ngủ, ngày đêm luyện đan, thật sự là khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ!"
"Hắn cho dù không là gì của ngươi, ngươi cũng phải xem sự nỗ lực của hắn dành cho ngươi chứ, phải không?"
Sở Linh Nhi già đời, nghiêm túc khuyên nhủ đối phương.
Diệp Lạc Ảnh đã biết được từ cha mình, biết tiểu cô nương trước mắt là ân nhân cứu m·ạ·n·g của Dược Vương Cốc, cũng là ân nhân của Diệp Lạc Ảnh nàng.
Thái độ với Sở Linh Nhi, tự nhiên vô cùng tốt.
"Nhưng mà... Ta hôn mê có nửa tháng thôi, chứ không có nửa năm!"
Ánh mắt Diệp Lạc Ảnh q·u·á·i ·d·ị, nhún vai.
Sắc mặt Sở Linh Nhi trì trệ: "Thật sao? Chắc... Có lẽ... Vậy nửa tháng cũng mệt mỏi lắm rồi, mà Mạc thúc thúc còn chuẩn bị tự đốt t·h·u·ố·c thể luyện dược trị thương cho ngươi đó!"
Lời này vừa ra, Diệp Lạc Ảnh bắt đầu động dung.
"Thật ư? Hắn thật sự chuẩn bị tự đốt t·h·u·ố·c thể để cứu ta sao?"
"Đúng thế! Ta Sở Linh Nhi chưa bao giờ nói d·ố·i, hơn nữa ngươi không p·h·át hiện tóc Mạc thúc thúc bạc trắng rồi sao? Ta nghe T·h·i Nhi nói trước kia tóc hắn đen nhánh mà."
Sở Linh Nhi nghiêng đầu, khuyên.
Nghe vậy, Diệp Lạc Ảnh ngây người, nhíu mày suy tư.
Lúc trước tỉnh lại tràn đầy tức giận, căn bản không để ý điểm này, bây giờ nghĩ lại hình như đúng là vậy.
Phu quân mình không chỉ tràn đầy mỏi mệt trêи trán, nhìn người cũng già đi không ít.
"Vậy... Chẳng phải trong lòng hắn chỉ có vong thê thôi sao? Mà ta chỉ là vật thay thế, sao hắn phải t·h·iêu đốt t·h·u·ố·c thể vì ta?"
"Để ta c·hết chẳng phải tốt hơn sao?"
Diệp Lạc Ảnh khẽ cắn môi dưới.
Nghĩ đến bao năm nay mình thực lòng nỗ lực, nước mắt tràn mi.
Sở Linh Nhi thở dài: "Ta tuy nhỏ tuổi, không hiểu tình yêu, nhưng ta nghe mấy lão gia gia kia nói, a di thích Mạc thúc thúc ở điểm trọng tình cảm đó thôi."
"Hắn kỷ niệm vong thê, chẳng phải chứng minh mắt nhìn của a di không sai sao? Đánh một so sánh, nếu a di là vong thê của hắn, a di c·hết hắn quay đầu tìm niềm vui mới, trực tiếp quên a di, a di trêи trời có linh t·h·i·ê·ng nghĩ thế nào?"
"A di có muốn thấy người mình yêu sâu đậm lại bạc tình bạc nghĩa như vậy không?"
Diệp Lạc Ảnh bị nói hoàn toàn không còn gì để nói: "Vậy... Đương nhiên ta không muốn hắn là người như vậy, nhưng mà..."
"Nhưng mà hắn ở bên ta, lẽ nào không nên bận tâm đến cảm xúc của ta hơn sao? Chẳng lẽ ta Diệp Lạc Ảnh thua Cửu Phượng lúc trước, giờ ngay cả lúc nàng c·hết ta cũng không sánh bằng sao?"
Nhìn bộ dáng không cam lòng của Diệp Lạc Ảnh.
Sở Linh Nhi lắc đầu, bĩu môi, thâm trầm nhìn đối phương.
"A di, sao a di lại so đo với một người đã c·hết?"
"Cửu Phượng a di cũng là tình cảm chân thành của Mạc thúc thúc, nàng yêu Mạc thúc thúc cũng không kém gì a di, a di là người không thể thay thế trong lòng thúc thúc, tương tự, Cửu Phượng a di cũng vậy!"
"Một năm 365 ngày, a di có 364 ngày chiếm giữ Mạc thúc thúc, vậy thì cho nàng một ngày đi!"
"Nàng... Đến trước a di mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận