Ngự Thú: Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 806: Địa phương xa lạ không được chạy loạn a ~

**Chương 806: Ở những nơi xa lạ, đừng chạy lung tung nhé ~**
Bí cảnh thành lũy.
Một tia sáng vàng lóe lên, truyền kỳ Hoàng Kê bỗng nhiên xuất hiện. Vừa đặt chân xuống đất, hắn đã nhận ra cảnh vật chung quanh có gì đó khác thường.
Nơi hắn đang đứng tựa hồ là một cái hồ nước. Mặt nước phẳng lặng như gương, không một gợn sóng.
Trên đầu hắn là vầng Thái Dương chói lóa, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nhưng dưới chân hắn, hay chính là đáy hồ nước kia, lại phản chiếu một bầu trời đầy sao lấp lánh. Trong đó còn có một vầng trăng tròn cùng với Thái Dương trên đỉnh đầu, tạo thành một sự kết nối kỳ lạ.
"Cảm giác này... Là bí cảnh sao? Là lũ nhân loại nuôi dưỡng truyền kỳ sinh vật?"
Truyền kỳ Hoàng Kê hơi nhíu mày. Tin tức về việc loài người có thể khống chế siêu phàm sinh vật đã sớm lọt vào tai hắn. Nhưng Hoàng Kê không ngờ rằng, mình tùy tiện đi vào một nơi, lại trực tiếp đụng phải một con truyền kỳ sinh vật như vậy?
Dường như để chứng minh cho phỏng đoán của Hoàng Kê, mặt nước vốn tĩnh lặng bỗng nổi lên gợn sóng. Tiếp theo đó, một con cự mãng tám đầu chậm rãi hiện lên từ dưới nước, phát ra những tiếng gầm rú về phía Hoàng Kê.
"Bát Kỳ? Ngươi cũng bị khuất phục ở đây sao?"
Hoàng Kê thoáng kinh hãi. Bản năng lùi lại một bước, nhưng rất nhanh hắn nhận ra có gì đó không đúng.
"Bát Kỳ không thể xuất hiện ở đây... Đây là ảo giác?"
Hoàng Kê cảnh giác quan sát con cự mãng tám đầu vài lần. Cuối cùng xác định rằng nó không phải con hung thú trong ký ức của mình. Tâm trạng hắn cũng dịu xuống phần nào.
"Còn muốn dùng thủ đoạn này để dọa ta chạy trốn? Ngươi sẽ phải hối hận."
Trong mắt Hoàng Kê lóe lên một tia sáng. Mấy trăm phân thân liền xuất hiện bên cạnh hắn, vừa gầm rú vừa lao về phía con cự mãng tám đầu.
Nhưng cự mãng tám đầu không hề lùi bước. Nó há miệng phun ra một ngọn lửa, nuốt chửng tất cả các phân thân.
"Không phải ảo giác?"
Hoàng Kê có chút bất ngờ khi thấy cảnh này. Nỗi sợ hãi vừa lắng xuống lại trỗi dậy. Nhất là khi đối mặt trực tiếp với con cự mãng tám đầu, nỗi sợ ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Không thể nào... Lãnh địa của Bát Kỳ cách nơi này cả vạn dặm. Đây chắc chắn là ảo giác!"
Hoàng Kê lắc đầu. Một bước chân mạnh mẽ tiến lên. Đôi cánh sắc bén như dao găm chém con cự mãng tám đầu làm đôi.
Nhìn thấy con cự mãng tám đầu dễ dàng bị đánh bại như vậy, Hoàng Kê cười đắc ý. Nhưng chưa kịp hả hê, hắn đã thấy ở một hướng khác, một con cự mãng tám đầu khác lại xuất hiện.
"Dám giở trò trêu đùa ta như vậy, ngươi muốn c·hết!"
Hoàng Kê nổi giận. Lại lần nữa tấn công về phía con cự mãng tám đầu kia. Nhưng lần này, đòn tấn công của hắn đã bị chặn lại.
Rống! ! !
Hai cái đầu của con cự mãng tám đầu cắn chặt lấy cánh của Hoàng Kê. Các đầu còn lại thì chậm rãi tiến lại gần. Mùi tanh hôi nồng nặc khiến Hoàng Kê không thể không tin rằng tất cả những gì đang diễn ra đều là thật.
"Ngươi đừng qua đây! ! !"
Nhìn con cự mãng tám đầu không ngừng tiến lại gần mình, Hoàng Kê phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Toàn thân khí tức bộc phát, cố gắng thoát ra.
Nhưng sức mạnh của con cự mãng tám đầu dường như vô hạn. Dù Hoàng Kê có giãy giụa thế nào, hắn vẫn không thể thoát khỏi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn con cự mãng tám đầu nuốt chửng mình.
"Không tệ không tệ... Đem 'Kính hoa thủy nguyệt', 'Huyền Nguyệt chi mâu' cùng các kỹ năng dung hợp lại. Lợi dụng nỗi sợ hãi của địch nhân để không ngừng cường hóa bản thân... Epsilon, ngươi lĩnh ngộ p·h·áp tắc càng ngày càng cao đấy."
Thanh âm của Bạch Khải vang lên trên mặt hồ ảo diệu. Tiếp theo đó, một bóng hình Trùng Long to lớn xuất hiện giữa không trung, chính là Trùng Thảo.
"Đa tạ thủ lĩnh khen ngợi. Không ngờ gia hỏa này lại mang nỗi sợ lớn đến thế với loại sinh vật này. Nếu không, thuộc hạ đã không thể dễ dàng giải quyết hắn như vậy."
Trùng Thảo đắc ý nhặt xác Hoàng Kê lên, kiểm tra kỹ lưỡng rồi thu vào kho vật liệu của Bạch Khải.
"Dự đoán của Shuke và Cửu Đỉnh vẫn là chính x·á·c nhất. Ngươi cứ tiếp tục trấn thủ ở đây, đề phòng hung thú khác xông vào."
Bạch Khải vẫn đang ở trong Ngự Thú không gian, hài lòng gật đầu. Sau đó, hắn nhìn về phía một hình ảnh khác.
Khác với cảnh tượng mộng ảo trong bí cảnh Nhật Nguyệt, khung cảnh trong hình ảnh này có vẻ nguy hiểm hơn nhiều.
Lôi bão, mưa đá, gió lốc, động đất, núi lửa...
Các loại t·ai n·ạn ập đến liên tục, như thể ngày tận thế đã giáng lâm.
"Loại bí cảnh này, thật sự có sinh vật nào có thể sinh tồn được sao?"
Truyền kỳ Đầu Trâu với thân hình to lớn nhưng lại có tốc độ linh hoạt, né tránh một viên t·h·i·ê·n thạch đang bay tới. Hắn cảnh giác quan sát xung quanh.
Quả nhiên, giữa tiếng cười sặc sụa của một ngọn núi lửa, một luồng năng lượng mạnh mẽ xuất hiện trên bầu trời. Truyền kỳ Ngưu Thú lập tức bộc phát sức mạnh, với tốc độ kinh người lao về phía đối thủ của mình.
Hắn có lẽ không phải kẻ mạnh nhất trong số những hung thú đến đây lần này, nhưng chắc chắn là kẻ quyết đoán nhất. Vừa p·h·át hiện đ·ị·c·h nhân là lập tức muốn hạ gục hắn ngay tại chỗ, nói nhiều làm gì, c·hết sớm là tốt nhất.
Nhưng chưa kịp áp sát luồng năng lượng kia, Ngưu Thú đã cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng từ phía dưới xộc thẳng lên mặt. Ngẩng đầu nhìn lại, hắn kinh hoàng thấy một dòng nham thạch đang lao về phía mình.
Ngưu Thú định né tránh, nhưng một đạo lôi đình tráng kiện lại đột ngột giáng xuống từ trời, rơi trúng người hắn.
bò....ò...! ! !
Ngưu Thú phát ra một tiếng kêu đau đớn. Thân thể hắn bị điện giật tê liệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nham thạch nuốt chửng mình.
Lôi Hỏa đan xen. Lớp vỏ ngoài c·ứ·n·g cỏi của Ngưu Thú bị t·h·iêu đốt đen kịt một mảng. Thậm chí còn có thể ngửi thấy một chút hương vị t·h·ị·t nướng quyến rũ.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc. Ngay khi Ngưu Thú đang tìm mọi cách để thoát khỏi sự bao phủ của nham thạch, thời tiết xung quanh đột ngột trở nên lạnh lẽo. Sự biến đổi khí hậu đột ngột khiến Ngưu Thú, vốn đang nóng bỏng vô cùng, bị đông c·ứ·n·g thành một khối băng. Bên ngoài thân hắn xuất hiện những vết nứt lớn.
Cùng lúc đó, từng mảnh từng mảnh đ·a·o gió vô hình xuất hiện, chuẩn x·á·c c·ắ·t vào những cái khe đó.
Tức khắc, m·á·u tươi tuôn trào. Ngưu Thú phát ra một tiếng kêu đau đớn, không kịp lo đến việc tấn công đ·ị·c·h nhân trước mắt, liền trực tiếp ngã xuống đất.
Hắn vốn thuộc tính đại địa. Chỉ cần chân chạm đất, hắn có thể nhanh c·h·óng khôi phục.
Nhưng ngay khi hắn chạm đất, mặt đất dưới chân đột nhiên phong hóa, trực tiếp biến thành một vùng sa mạc. Ngưu Thú không kịp phản ứng, trực tiếp chìm xuống.
Sau đó, không đợi Ngưu Thú leo lên, mưa to như trút nước đổ xuống. Sa mạc nhanh ch·óng biến thành vũng bùn, nuốt chửng Ngưu Thú vừa mới thò đầu ra.
Ngay sau đó, bùn nhão bao vây lấy Ngưu Thú, bay lên. Ngọn lửa m·ã·n·h l·i·ệ·t bọc lấy nó, rất nhanh nấu nướng ra một khối lập phương xi măng khổng lồ.
Sột soạt sột soạt ~
(Thật là ngu ngốc... Ngay cả cái này cũng không tránh được ~)
Jetta vừa uống dược tề, vừa khinh bỉ nhìn khối lập phương nơi Ngưu Thú đang bị nhốt. Hắn đang định báo c·ô·ng với Bạch Khải thì một chiếc sừng trâu màu vàng đất đột ngột bắn ra từ bên trong khối lập phương, trực tiếp đ·á·n·h vỡ bình dược tề của Jetta.
Oanh! ! !
Khối lập phương n·ổ tung. Một bóng hình cự ngưu với đôi mắt đỏ rực lao ra từ đó. Những nơi nó đi qua, bất kể là lôi điện hay hỏa diễm, đều bị đ·á·nh tan sang hai bên.
"Cảm giác này... Là sức đẩy?"
Bạch Khải rất nhanh nhận ra năng lực của Ngưu Thú. Hắn đang định nhắc nhở Jetta cẩn thận thì nghe thấy Ngưu Thú rít lên một tiếng.
"Chỉ là một tên nhóc con... Dám giở trò trêu đùa ta như vậy, ngươi muốn c·hết!"
Ngưu Thú hiển nhiên không thể chấp nh·ậ·n việc mình bị một sinh vật mới chỉ là Quân Vương cấp trêu đùa. Dưới sự p·h·ẫ·n nộ m·ã·n·h l·i·ệ·t, Ngưu Thú bắt đầu p·h·át huy sức mạnh thực sự của mình.
Nhưng chưa kịp chính thức p·h·át động c·ô·ng kích, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ đối diện truyền đến.
Sột soạt sột soạt!
(Không được... Gọi ta... Nhóc con! )
Thanh âm của Jetta như sấm rền, vang vọng toàn bộ bí cảnh nguyên tố. Sau đó, cơ thể Jetta nhanh ch·óng k·é·o dài. Từ một đứa trẻ, hắn trực tiếp biến thành một thanh niên cao lớn.
Không hề báo trước, môi trường xung quanh đột nhiên thay đổi. Vô số lôi đình từ trên trời giáng xuống, đều nhắm về phía Ngưu Thú. Ngay sau đó, nó lại biến thành hỏa diễm, nuốt chửng Ngưu Thú.
Tiếp theo, các loại c·ô·ng kích nguyên tố khác nhau rơi xuống người Ngưu Thú. Môi trường xung quanh cũng không ngừng thay đổi theo đòn c·ô·ng kích của Jetta.
Và khi Jetta dừng lại, không còn nhìn thấy nửa dấu vết nào của Ngưu Thú nữa.
"Đứa trẻ này vẫn lãng phí như vậy. Dù sao đó cũng là một con hung thú truyền kỳ mà."
Bạch Khải có chút đau lòng khi thấy cảnh này. Nhưng xét đến thói quen ra tay của Jetta, hắn chỉ có thể coi như thôi.
Thằng bé này, dạo gần đây càng ngày càng cảm xúc hóa... Thôi vậy, không thể trêu vào.
"Tiếp theo, đến lượt ai đây?"
Bạch Khải đ·ả·o mắt một vòng, lần nữa khóa được một con hung thú, chính là Bạch Đầu Ưng chủ trương dùng Sơ Thủy chi thành để lập uy.
Khác với hai con hung thú kia, Bạch Đầu Ưng rõ ràng cảnh giác hơn nhiều. Khi p·h·át hiện mình đang ở trong một thế giới vô tận, hắn không tùy tiện hành động, mà tĩnh tâm cảm ứng.
"Không tệ, gia hỏa này khá tỉnh táo. Đáng tiếc, chọn sai đối thủ."
Bạch Khải nhếch miệng cười. Lúc này, Bạch Đầu Ưng mở to mắt. Một đôi mắt ưng bắn ra hai tia sáng, đ·â·m thẳng về phía hư không trước mặt.
Chịu ảnh hưởng của tia sáng này, trong hư không n·ổi lên một gợn sóng. Mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng hình Thần Long đang cuộn mình.
Nhưng Thần Long này dường như không để ý đến ý định của Bạch Đầu Ưng. Nó vẫn cuộn mình ở đó nghỉ ngơi, chỉ dùng một đôi mắt như ánh nến nhìn Bạch Đầu Ưng.
"Đông phương Long? Đám rắn đó lại chạy đến từ biển cả?"
Bạch Đầu Ưng hơi nghi hoặc, nhưng không vội vàng tấn công. Toàn thân hắn rung lên, vô số lông vũ từ trên người hắn rơi xuống. Sau đó, chúng hóa thành từng con Bạch Đầu Ưng nhỏ, lao về phía Delta.
"Kỹ năng này... Sao nhìn giống Hoàng Kê vậy? Chẳng lẽ hai người này là người t·h·í·c·h nhau?"
Bạch Khải lập tức nghĩ đến chuyện bát quái. Nhưng Delta hiển nhiên không có tâm trạng cho việc đó. Ngay khi Bạch Đầu Ưng triệu hồi ra phân thân, một cơn bão không gian đã bao vây tất cả các Bạch Đầu Ưng nhỏ, xé chúng thành mảnh nhỏ.
Nhưng Bạch Đầu Ưng dường như không hề bận tâm đến tình huống này. Thậm chí trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười đắc ý.
"Phân thân của ta... Không dễ dàng bị hủy diệt như vậy đâu."
Vừa dứt lời, những sợi lông vũ bị nát bấy kia lại một lần nữa tái tạo, biến thành hình dáng Bạch Đầu Ưng như cũ. Đồng thời, chúng phun ra từng đạo dịch nhờn về phía Delta.
"Dù ngươi là Thần Long phương đông, thậm chí còn có thuộc tính không gian, cũng không phải đối thủ của dịch nhờn mục nát này của ta đâu."
Trong mắt Bạch Đầu Ưng tràn đầy đắc ý. Hắn nói: "Tất cả sợ hãi đều là do hỏa lực không đủ. Còn ta, thì không bao giờ t·h·iếu hỏa lực!"
Quả nhiên, những dịch nhờn này khi tiếp xúc với bức tường không gian của Delta, đã thực sự ăn mòn ra từng cái hố nhỏ. Rất nhanh, chúng phá hủy một mảng lớn bức tường.
Nhưng sau khi đ·á·n·h vỡ bức tường, Delta vẫn không xuất hiện trước mặt Bạch Đầu Ưng như hắn đoán. Ngược lại, nó trở nên càng thêm xa vời.
"Nhóc con, lần sau nhớ kỹ. Ở những nơi xa lạ, đừng chạy lung tung."
"Sẽ c·hết đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận