Ngự Thú: Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 754: Khách tới ngoài ý muốn

**Chương 754: Khách đến ngoài ý muốn**
"Bạch Khải, kia là... dòng sông thời gian?"
Nhìn thấy dị tượng xuất hiện trên bầu trời, Gia Cát Thần đột nhiên trở nên kích động.
Hắn đến đây cũng là vì dòng sông thời gian này, hiện tại nó lại xuất hiện, chẳng phải là bọn họ có thể trở về rồi sao?
"Đừng mừng vội, dòng sông thời gian đến, ôn thần cũng đến."
Sắc mặt Bạch Khải ngưng trọng, nắm lấy vai Trương Hữu Nhân, nghiêm mặt nói: "Hữu Nhân, Bạch lão sư và Gia Cát lão sư có lẽ sẽ rời đi một thời gian rất dài, không thể tiếp tục học tập cùng ngươi."
"Lão sư đang nhìn cái gì? Còn có rời đi? Lão sư muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi!"
Trương Hữu Nhân vừa nghe liền đòi đi theo, nhưng bị Bạch Khải từ chối thẳng thừng.
"Đây là việc riêng của các lão sư, ngươi không tiện tham dự."
Bạch Khải trịnh trọng lắc đầu, nói: "Huống hồ ngươi cũng có trách nhiệm của mình, còn nhớ rõ mộng tưởng ngươi vừa nói với ta không? Cố gắng tu luyện, nỗ lực hoàn thành nó, lão sư sẽ chờ xem thành quả của ngươi!"
"Mộng tưởng của ta..."
Trương Hữu Nhân nghe vậy ngẩn người, chìm vào trầm tư, khi hắn hoàn hồn lại thì Bạch Khải và Gia Cát Thần đã cưỡi Delta, cấp tốc rời đi phương xa.
"Giúp ta nói với Bạch đại ca bọn họ một tiếng, chúng ta đi trước, nhớ kỹ, tuyệt đối không được đến tìm chúng ta..."
Bạch Khải nói với Trương Hữu Nhân câu cuối cùng, sau đó biến mất trên bầu trời, dòng sông thời gian trên đỉnh đầu cũng biến mất theo, trang viên lại lần nữa khôi phục nguyên trạng.
"Lão sư..."
Trương Hữu Nhân ôm lấy ảnh, ngơ ngác nhìn phương xa, hồi lâu mới phản ứng lại.
"Hữu Nhân, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Ta hình như cảm ứng được một cỗ khí tức rất mạnh!"
Đúng lúc này, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, là Bạch Vô Kiệt cùng những người từ hiệp hội chạy tới.
"Là sủng thú của lão sư đột phá truyền kỳ."
Trương Hữu Nhân ngẩn người, có chút chất phác đáp lời.
"Lại có một con tấn thăng truyền kỳ?"
Hai mắt Bạch Vô Kiệt sáng lên, cười ha hả: "Ta đã nói mà, sao thằng nhóc này muộn như vậy còn chưa đến, ra là đột phá. Đúng rồi, nó ở đâu? Mau cho ta xem thử là con sủng thú nào tiến hóa vậy?"
Bạch Vô Kiệt đảo mắt một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Khải đâu, còn Tiêu Hoàng thì lại nhìn thấu dị thường qua nét mặt của Trương Hữu Nhân.
"Trương công tử, Bạch Khải bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Xảy ra chuyện?"
Nghe Tiêu Hoàng nói vậy, sắc mặt Bạch Vô Kiệt cũng biến đổi.
Vừa rồi hắn còn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng cường đại, nhưng khi hắn đến gần thì cỗ khí tức kia đã biến mất tăm hơi.
Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sự cường đại của đối phương, nếu đối phương nhắm vào Bạch Khải, thì Bạch Khải thật sự nguy hiểm.
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng Bạch lão sư và Gia Cát lão sư hình như nhìn thấy cái gì đó, sau đó liền vội vã rời đi."
Trương Hữu Nhân lắc đầu, nói: "Bạch lão sư bảo họ sẽ rời đi rất lâu, còn bảo ta chào tạm biệt với mọi người, đồng thời tuyệt đối không được đi tìm bọn họ."
"Xem ra bọn họ đã gặp phải địch nhân cường đại rồi."
Tiêu Hoàng vuốt tóc, nhìn Bạch Vô Kiệt, Bạch Vô Kiệt hiểu ý, hỏi: "Ngươi còn nhớ bọn họ đi đâu không?"
"Ừm... Thật xin lỗi, ta không thể nói!"
Trương Hữu Nhân do dự một lát, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên nghị.
"Lão sư nói, bảo mọi người ngàn vạn lần không được đi tìm họ, ta không thể trái lời lão sư."
"Ngươi tên nhóc này, sao lại cổ hủ thế!"
Thấy Trương Hữu Nhân như vậy, Bạch Vô Kiệt càng thêm sốt ruột, hận không thể chui vào đầu Trương Hữu Nhân để tìm đáp án.
"Thực lực lão sư mạnh như vậy còn khẩn trương như thế, Bạch thúc thúc đi cũng chỉ thêm phiền thôi."
Trương Hữu Nhân đột nhiên biểu hiện sự tỉnh táo không nên có ở độ tuổi này, tay phải nắm chặt mặt dây chuyền Bạch Khải tặng.
"Lão sư đã hứa với ta, họ sẽ dõi theo ta ở nơi khác, nên ta nhất định phải hoàn thành mộng tưởng, biết đâu lão sư thấy được sẽ trở về."
Thấy Trương Hữu Nhân như vậy, Bạch Vô Kiệt cũng bình tĩnh lại, sau khi đối mặt với Trương Hữu Nhân một hồi, bất đắc dĩ thở dài.
"Cái thằng Bạch Khải này, dạy ra một đồ đệ bướng bỉnh như thế."
"Bạch Khải đã dặn dò như vậy, sợ là chúng ta thật sự không thể nhúng tay vào chuyện họ gặp phải."
Trong mắt Tiêu Hoàng lóe lên một tia tinh quang, nói: "Việc chúng ta có thể làm bây giờ là tranh thủ thời gian phát triển Ngự Thú Sư hiệp hội, biết đâu có một ngày sẽ giúp được Bạch Khải."
"Đúng, cứ làm vậy đi!"
Bạch Vô Kiệt gật đầu, nói: "Vốn định thả nốt mấy cái cứ điểm còn lại của Minh Phủ, xem ra tình hình hiện tại là không thể lưu lại!"
"Ừm, ta đi sắp xếp nhân thủ ngay."
Một đoàn người lần lượt rời đi, Trương Hữu Nhân sau một hồi im lặng ngắn ngủi, liền đi thẳng đến phòng của Trương Phú Quý.
"Lão ba, con có chuyện muốn thương lượng!"
Một bên khác.
"Delta, có thể thoát khỏi không?"
Bạch Khải nhìn dòng sông thời gian vẫn bám theo sau lưng, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Từ khi rời trang viên, Delta đã tiến hành mấy chục lần không gian khiêu dược, nhưng dòng sông thời gian vẫn treo trên đầu họ, khoảng cách không hề rút ngắn.
Ngược lại, ảo ảnh Cự Long bên trong nó ngày càng rõ ràng.
Róc rách róc rách.
(Xin lỗi chủ nhân, Delta đã sử dụng đồng thời kỹ năng thời không, nhưng chỉ sợ vẫn không thể thoát khỏi.)
"Không thoát được... vậy không trốn nữa!"
Bạch Khải nhìn khu rừng rậm không một bóng người dưới chân, đột nhiên bảo Delta dừng lại, đồng thời triệu hồi toàn bộ sủng thú.
"Alpha, Beita, lát nữa lấy các ngươi làm chủ, những người khác phụ trợ, lần này chúng ta quyết một trận sống mái với Tử Vong Chi Dực!"
"Hắn không phải thích truy sát sao, vậy thì ở đây phân thắng bại đi!"
Vừa nghe Bạch Khải nói vậy, các sủng thú đều phấn khởi lên, Alpha và Beita càng tùy ý giải phóng khí tức.
Bọn họ hiểu rõ thực lực của Tử Vong Chi Dực, e là với lịch duyệt hiện tại của họ vẫn không phải là đối thủ.
Nhưng giờ họ không trốn thoát được, lựa chọn duy nhất là liều mạng một phen!
"Ai đó, dám xâm nhập Thiên Lang bộ lạc chúng ta!"
Đúng lúc này, một con cự lang màu bạc dẫn đầu đàn sói xuất hiện từ trong rừng cây, bay lên không trung gầm thét về phía Bạch Khải.
Thiên Lang bộ lạc của họ là bộ lạc mạnh nhất vùng này, bình thường những bộ lạc khác còn không dám lảng vảng gần đây, vậy mà giờ lại có kẻ dám bay thẳng trên đầu bộ lạc họ, thật là chán sống.
Nhưng chưa kịp Thiên Lang nhìn rõ hình dạng địch nhân, một thanh trường kiếm màu đen đã chắn ngang trên đầu nó.
Mà trên không của chúng còn xuất hiện một tinh cầu kim loại khổng lồ, phía trên cắm đầy những ống tròn kim loại đen ngòm, chĩa thẳng xuống toàn bộ đám cự lang.
Nó không biết đây là cái gì, nhưng cũng cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ phát ra từ đó.
Ken két ken két.
(Không muốn chết, cút xa ra.)
Giọng Alpha bình thản, nhưng khiến Thiên Lang cảm nhận được nguy cơ tử vong mãnh liệt.
Nhưng là một thế hệ bá chủ nhiều năm, Thiên Lang không thể kéo mặt xuống mà rời đi, đang định buông vài lời hung ác thì đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, rồi mất đi ý thức.
"Linh hồn truyền kỳ... Vừa hay, cho ta cứ điểm nạp năng lượng."
Shuke vừa tiếc của vừa thu dọn tàn cuộc, nhìn Thiên Lang bị Alpha một kích giết chết, duỗi người máy ra tiếp lấy thi thể Thiên Lang, nhẹ nhàng kéo một phát, liền lôi linh hồn ra ngoài.
Linh hồn truyền kỳ so với những sinh vật khác rõ ràng mạnh hơn nhiều, tỏa ra ánh sáng chói mắt, chỉ là thiếu mất đầu lâu, trông vô cùng quỷ dị.
"Quả nhiên, tạo vật máy móc của Shuke cũng có thể sử dụng Vạn Linh Phệ Hồn!"
Bạch Khải khẽ vuốt cằm, Ba Sói tuy thường phân chia kỹ năng rất rõ ràng, nhưng chung quy vẫn là một thể, kỹ năng vẫn thông dụng.
Thiên Lang bị giết, đàn sói cũng tan tác bỏ chạy, sợ Bạch Khải ra tay với chúng.
Nhưng lúc này Bạch Khải không có tâm trí đâu mà quản mấy con tép riu này, mà chăm chú nhìn chằm chằm dòng sông thời gian trên không ngày càng rõ ràng.
"Alpha, Beita, lại ngưng tụ như lần trước, có hai con truyền kỳ, chiến lực chắc chắn mạnh hơn trước, có lẽ có hi vọng thắng."
Bạch Khải không ngừng nghĩ cách chiến thắng, Alpha và Husky thì đã bắt đầu dung hợp.
Thậm chí, Gia Cát Thần cũng phóng xuất toàn bộ sủng thú, cố gắng kích hoạt ràng buộc chú ấn.
Đối mặt Tử Vong Chi Dực, nếu còn giữ lại thì thật sự muốn chết.
Có lẽ phát giác động thái của Bạch Khải, bóng dáng Cự Long trong dòng sông thời gian đến nhanh hơn mấy phần, mơ hồ có thể thấy rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng lúc này, Alpha vẫn chưa hoàn thành dung hợp!
"Đáng ghét, vì thêm một con truyền kỳ mà tốc độ dung hợp chậm lại sao?"
Bạch Khải nghiến răng, thầm cầu nguyện Tử Vong Chi Dực đến chậm một chút.
Nhưng lời cầu nguyện của Bạch Khải rõ ràng không được thế giới ý chí lắng nghe, dòng sông thời gian rung chuyển, một cái đầu rồng khổng lồ chui ra từ bên trong, đôi mắt dọc lạnh băng nhìn thẳng Bạch Khải.
"Bạch Khải, ngươi liệu thần hồn cho kỹ, ta câu giờ cho các ngươi!"
Gia Cát Thần thấy thế liền muốn dẫn sủng thú xông lên, nhưng Bạch Khải kéo tay lại. Gia Cát Thần đầy vẻ khó hiểu, đang định nói gì đó thì khi nhìn thấy chân dung Cự Long chui ra từ dòng sông thời gian cũng ngẩn người tại chỗ.
Thân rồng to lớn như Tử Vong Chi Dực, vảy rồng màu thanh đồng, cùng với cái đuôi như châm độc.
Đây không phải Tử Vong Chi Dực, rõ ràng là Ngưu Bì Xà biến thành Giám Hộ Thời Gian - Thanh Đồng Cự Long!
Hai người ngơ ngác nhìn Thanh Đồng Cự Long trên đầu, hồi lâu Bạch Khải mới hoàn hồn, xác nhận mình không nhìn lầm liền mắng to.
"Mẹ kiếp con Ngưu Bì Xà, không thèm kêu một tiếng đã ném bọn ta vào dòng sông thời gian, mày muốn chơi bọn ta đấy à!"
"Còn nữa, mày đẩy tao vào thì thôi đi, cuốn Gia Cát Thần và A Trà vào làm gì, muốn để bọn họ chết à?"
"Tử Vong Chi Dực nguy hiểm như vậy, mày không cùng quần lên công thì thôi, còn tạo điều kiện cho nó tăng lên, mày..."
Bạch Khải lốp bốp mắng chửi một tràng, Thanh Đồng Long thì im lặng nhìn Bạch Khải, không hề phản bác.
Cuối cùng, Bạch Khải dừng lại, nhìn Thanh Đồng Long hoàn hảo không chút tổn hại, thở ra một hơi.
"Thôi được, mày không sao là tốt rồi."
Nghe Bạch Khải nói, trong mắt Thanh Đồng Cự Long lóe lên một tia nhu hòa.
"Xin lỗi, tất cả đều là an bài của thời gian, ta không thể sửa đổi."
"Hơn nữa, chúng ta tốt nhất nên tranh thủ rời khỏi đây."
"Hắn, sắp đuổi đến rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận