Mù Lòa Tróc Đao Nhân: Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công

Chương 215: Giết Thanh Diệp đường chủ (2)

Chương 215: Giết Thanh Diệp đường chủ (2)
Cố Mạch nhất thời cảm khái trong lòng, hai cha con Lâm Cố và Lâm Hướng Tây kia thật đúng là đáng thương, từ đầu đến cuối chỉ là con tốt thí trong tay Lâm lão thái quân và Lâm Xuyên. Nhìn thì như là bọn họ hợp tác cùng Thanh Diệp đường để hãm hại Lâm Xuyên, nhưng thực tế đó chỉ là một mắt xích trong kế hoạch do Lâm lão thái quân sắp đặt nhằm tẩy sạch hiềm nghi, đồng thời thuận lợi đổ tội cho Tống Đan Dương về Thanh Diệp đường mà thôi. Từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng thắng, nói đúng hơn, từ đầu đến cuối bọn họ còn không có tư cách ngồi vào bàn cờ.
"Khôi Lỗi Đan cũng là giả à?" Cố Mạch hỏi.
Lâm lão thái quân khẽ cười nói: "Có vật kia, ta làm sao đến mức phải thiết kế phiền toái như vậy, trực tiếp khống chế Tống Đan Dương không phải đơn giản hơn sao?"
Đến lúc này, đám người Cố Mạch đã sắp xếp rõ ràng ngọn nguồn sự việc.
Lâm gia từng cực thịnh một thời trong tay Lâm lão thái quân, thế nhưng, đám con cháu hậu bối không có người kế tục nổi, khiến Lâm gia không cách nào hoàn thành việc chuyển mình, chẳng những không thể từ một võ lâm thế gia chuyển thành thế gia triều đình, mà thậm chí còn có thể dần dần suy tàn.
Lâm lão thái quân hẳn là đã đạt thành hợp tác với vị đại nhân vật nào đó trên triều đình, hoặc nói đúng hơn là đầu nhập vào dưới trướng của một đại nhân vật nào đó, cho nên mới sáng lập ra Thanh Diệp đường, trong bóng tối từng bước khống chế các thế lực khắp Thương Châu để Thanh Diệp đường sai khiến.
Những tử sĩ kia hẳn là do vị đại nhân vật đó phái tới trợ giúp, dù sao thì, loại tử sĩ này không giống như thứ mà một võ lâm thế gia mới hưng thịnh mấy chục năm có khả năng bồi dưỡng ra được.
Mà bây giờ, có lẽ là Thanh Diệp đường đã phát triển đến giai đoạn then chốt, Thuần Dương quan lại là thế lực võ lâm số một Thương Châu, trở thành vật cản đường của Thanh Diệp đường, cho nên, Lâm lão thái quân liền lập mưu hãm hại Thuần Dương quan.
Để không bị phát giác, nàng bắt đầu bằng khổ nhục kế, trước hết để cho Lâm Xuyên và Lâm Hướng Đông thất thế, tiếp đó lại dùng Thanh Diệp đường ở Bắc quận làm mồi nhử, rồi để Lâm Cố và Lâm Hướng Tây bại lộ, sau đó từng bước dẫn dắt, đổ cái thân phận Thanh Diệp đường lên người Tống Đan Dương.
Chuyện này hẳn là đã được mưu đồ từ mười năm trước, khi mua chuộc Huyền Tùng tử. Tất nhiên, cũng có khả năng Huyền Tùng tử ngay từ đầu đã là nội gián do Lâm lão thái quân cài cắm ở Thuần Dương quan từ trước.
Huyền Tùng tử khi đó đã giấu Thái Hư Thần Giáp giả vào bên trong tượng thần, cũng không loại trừ khả năng là trong những năm này, y đã lén lút, từ từ tìm cơ hội giấu nó vào.
Đây là kế hoạch đã được vạch ra từ nhiều năm trước, có lẽ là từ trước khi Thanh Diệp đường thành lập và chưa xuất hiện trên giang hồ, bởi vì địa vị của Thuần Dương quan ở Thương Châu, Thanh Diệp đường muốn triệt để khống chế võ lâm Thương Châu thì sớm muộn cũng có ngày cần phải hủy diệt Thuần Dương quan.
Kế hoạch thực ra rất tốt đẹp, Nếu mọi việc diễn ra theo từng bước, Tống Đan Dương sẽ thân bại danh liệt, bị người người kêu đánh, Thuần Dương quan cũng không thoát khỏi liên lụy, sẽ bị Lục Phiến môn điều tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, thanh danh lụi bại, uy vọng rớt xuống ngàn trượng. Như vậy, kế hoạch khống chế võ lâm Thương Châu của Thanh Diệp đường sẽ tiến thêm một bước.
Chỉ là, có lẽ vì mọi chuyện trước nay quá thuận lợi, khiến Lâm lão thái quân có chút tự mãn, mất đi lòng kính nể.
Sau khi nhìn thấy Cố Mạch tới Thương Châu, bà ta lại tạm thời thay đổi kế hoạch, dùng dâm ma Thượng Quan Thượng làm mồi nhử để giữ Cố Mạch ở lại. Việc Thượng Quan Thượng bị bắt cũng nằm trong kế hoạch của Lâm lão thái quân. Nếu hắn không bị bắt, chắc chắn bà ta sẽ sắp xếp một người khác, không làm ảnh hưởng đến kế hoạch, miễn là thành công giữ được Cố Mạch.
Lợi dụng sự cố chấp của Cố Mạch trong việc truy bắt tội phạm bị truy nã, từng bước dẫn dụ hắn đến Thủy Nam sơn.
Đồng thời, bà ta còn sắp xếp cho Huyền Thành Đạo Nhân xuất hiện ở Liễu thành, tạo ra tình tiết Tống Đan Dương phá hoại kế hoạch của Lục Phiến môn, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ đối với Tống Đan Dương.
Trong kế hoạch của Lâm lão thái quân, Sự có mặt của Cố Mạch là có cũng được, không có cũng chẳng sao, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của bà ta. Suy cho cùng, nếu Cố Mạch thật sự mắc bẫy, hắn sẽ trở thành một con dao trong tay bà ta, có thể giúp một tay giết Tống Đan Dương. Bà ta và Lăng Hư Chân Nhân rất thân quen, biết Lăng Hư Chân Nhân chắc chắn sẽ bảo vệ Tống Đan Dương, chỉ dựa vào bà ta và Triệu Tùng Nhạc thì không giết được Tống Đan Dương, có thêm Cố Mạch thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nếu Cố Mạch không mắc bẫy mà rời khỏi Thương Châu, kế hoạch của bà ta cũng không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua là không hoàn toàn chắc chắn có thể giết được Tống Đan Dương dưới sự bao che của Lăng Hư Chân Nhân, nhưng vẫn có thể hủy hoại Thuần Dương quan.
Thế nhưng, điều bà ta vạn vạn không ngờ tới chính là, chính cái mắt xích mà bà ta cho là không quan trọng, cái kẻ mà bà ta nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch là Cố Mạch, cuối cùng lại khiến kế hoạch của bà ta sụp đổ toàn diện.
Nếu không phải vì Cố Mạch, cho dù cuối cùng Tống Đan Dương trốn thoát, tìm được quốc sư Trương Đạo Nhất ra mặt bảo vệ, rửa sạch được hiềm nghi, cũng sẽ không ai nghi ngờ đến bà ta. Ai mà ngờ được Lâm gia, nơi liên tiếp có hai vị gia chủ bị hạ bệ vì Thanh Diệp đường, cơ hồ sắp suy tàn đến nơi, lại chính là kẻ đứng sau lưng khống chế Thanh Diệp đường chứ?
. . .
"Haizz!"
Lúc này, Lăng Hư Chân Nhân lại thở dài một hơi, hỏi: "Đại muội tử à, đến đây dừng tay đi, ngươi có ngự tứ kim giản, có lẽ vẫn còn một con đường sống!"
Lâm lão thái quân lắc đầu nói: "Đã từng này tuổi rồi, chẳng lẽ còn phải đến Lục Phiến môn chịu nhục sao? Mũi trâu, nếu là ngươi rơi vào bước đường này của ta, liệu có chấp nhận sống tạm bợ mà chịu cảnh lao tù nhục nhã không?"
Lăng Hư Chân Nhân khẽ thở dài.
Lâm lão thái quân nhẹ nhàng cười cười, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười, mở miệng nói: "Mũi trâu, ngươi ta cùng sống ở một thời đại, nhiều năm như vậy ngươi luôn trên cơ ta, ta cũng tâm phục khẩu phục. Về phương diện võ công, ta đúng là không bằng ngươi, nhưng ta nghiên cứu ám khí nhiều năm, hôm nay cũng muốn xem thử, ám khí của ta có thể bù đắp khoảng cách võ đạo với ngươi không!" Dứt lời, nàng giang hai tay ra, lòng bàn tay đều xuất hiện một tấm bài bằng thanh đồng lớn cỡ bàn tay, trên đó khắc đầy phù văn thần bí, mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, "Vật này tên là Âm Dương Ngư Toa, là tác phẩm đắc ý thứ hai trong đời ta, lão mũi trâu, ngươi có dám tiếp một chiêu này của ta không?"
"Mời!"
Lăng Hư Chân Nhân vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho đám người Triệu Tùng Nhạc cùng các bộ khoái Lục Phiến môn và đông đảo đệ tử Thuần Dương quan toàn bộ tản ra, lùi thật xa, để tránh bị vạ lây.
Thậm chí cả ba vị tông sư Cố Mạch, Tống Đan Dương, Triệu Tùng Nhạc cũng hơi lui về sau một chút, vô cùng cảnh giác. Dù sao, danh tiếng ám khí tông sư của Lâm lão thái quân vang dội phi thường, mấy chục năm nay, toàn bộ Thương Châu cũng chỉ có Lăng Hư Chân Nhân có khả năng đứng trên bà ta một bậc.
Nhưng ám khí tông sư, mấu chốt nằm ở chữ "Ám", không ai biết ám khí của bà ta rốt cuộc quỷ quyệt và mạnh mẽ đến mức nào, đặc biệt là loại ám khí có thể trực tiếp mang ra đối mặt như thế này, đã bỏ qua ưu thế đánh lén mà vẫn dám dùng, chắc chắn phải cực kỳ cường đại.
Cố Mạch trước nay chưa bao giờ coi thường ám khí, bởi vì trong tay Cố Sơ Đông có một món được xưng là ám khí thứ năm thiên hạ - Thiên Cơ Hạp, hắn từng chứng kiến qua, đó tuyệt đối là thứ có được lực lượng đủ để giết chết tông sư.
Người thời nay không hẳn không bằng cổ nhân, Thiên Cơ Hạp tuy lợi hại, nhưng mấy trăm năm qua, kỹ thuật không ngừng tiến bộ, đặc biệt là loại người kinh tài tuyệt diễm như Lâm lão thái quân, kết hợp trí tuệ của tiền nhân, sáng tạo ra những thứ vượt qua tiền nhân là chuyện rất bình thường.
Giống như võ công đương thời, phổ biến là mạnh hơn võ công trước kia, bởi vì võ công được truyền thừa xuống, luôn không ngừng được ưu hóa, kết hợp trí tuệ và tinh hoa kinh nghiệm của hết đời này đến đời khác.
Cùng một môn võ công, chắc chắn là càng ngày càng mạnh, càng ngày càng tiến tới hoàn mỹ. Tất nhiên, nếu nửa đường bị đánh mất hoặc đoạn tuyệt truyền thừa thì lại là chuyện khác.
Giờ phút này, Lâm lão thái quân muốn thi triển ám khí, tất cả mọi người đều nín thở tập trung cảnh giác.
Lăng Hư Chân Nhân ở phía trước nhất tiếp nhận khiêu chiến, Mấy người Cố Mạch cũng không đi quá xa, đặc biệt là Tống Đan Dương, tùy thời chuẩn bị phối hợp tác chiến. Suy cho cùng, tuy Lăng Hư Chân Nhân đã chấp nhận đơn đấu, nhưng cũng không có nghĩa là nếu ông ấy thua thì vẫn phải cứng rắn chịu trận đến cùng.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử Thuần Dương quan cùng bộ khoái Lục Phiến môn đều nhanh chóng lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận