Mù Lòa Tróc Đao Nhân: Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công

Chương 203: Hách Khư di tích cùng đương quy (3)

Tề Diệu Huyền cười cười, nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà, trên giang hồ vĩnh viễn không thiếu kẻ liều mạng, những người kia sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, mặt khác thì... Hắc hắc, khó đảm bảo không phải có người đứng sau lưng thao túng chuyện này, để lời đồn về Hắc Khư di tích cứ kéo dài mãi."
"Mục đích là gì?"
"Ta làm sao mà biết được," Tề Diệu Huyền bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chỉ là đoán thôi mà!"
Dứt lời, Tề Diệu Huyền tiến đến bên cạnh Cố Mạch, cười tủm tỉm nói: "Này, Cố Mạch, Cố đại hiệp, có muốn đi thử xem không, với võ công của ngươi, vẫn là có bảo đảm rất lớn, không chừng bên trong thật sự có bảo tàng phú khả địch quốc cùng thần công bí tịch vô địch thiên hạ!"
"Sao ngươi không đi?"
"Ta võ công thấp mà," Tề Diệu Huyền cười ha hả nói: "Hay là thế này, ngươi đi thì ta đi, thế nào? Ngươi bảo vệ ta, ta đảm bảo trị thương cho ngươi, chỉ cần ngươi không chết ngay lập tức, ta nhất định có thể giữ được mạng của ngươi, hai chúng ta hợp tác!"
Cố Mạch khoát tay áo, nói: "Thôi bỏ đi. Võ công, có của chính ta là đủ luyện rồi, về phần tiền tài bảo tàng, ta người này không có chí lớn, cũng chỉ thích săn bắt đám tội phạm truy nã kiếm tiền thưởng thôi."
Thực ra, độ tin cậy của Hắc Khư di tích kia vẫn rất cao, có bảo tàng phú khả địch quốc hay không thì không rõ, nhưng mà, khả năng có thần công bí tịch bên trong là rất lớn. Bởi vì, lúc trước khi giết Bạch Khí Liệu đã biết được năm đó Hà Trường Thanh rất có thể đã mang bản gốc của Cương thi công ra từ trong Hắc Khư di tích.
Tuy Cương thi công cũng không mạnh như trong tưởng tượng, nhưng phương thức tu luyện bỏ qua kỳ kinh bát mạch của nó quả thực cực kỳ kỳ lạ, phi thường lợi hại. Hơn nữa, việc Hà Trường Thanh chỉ mang ra một bản Cương thi công, cũng không có nghĩa là bên trong chỉ có một môn Cương thi công.
Nhưng mà, Đối với Cố Mạch mà nói thì chẳng có chút sức hấp dẫn nào.
Võ công của hắn nhiều như vậy, toàn bộ đều dựa vào cố gắng của bản thân. Thật sự đưa cho hắn mấy môn thần công bí tịch để tu luyện, hắn ngược lại không thấy hứng thú lắm, hơn nữa, hắn nắm giữ hệ thống - cái kho tàng võ học lớn nhất này, Hắc Khư di tích so ra thì cùng lắm chỉ là cái rương nhỏ, đối với hắn không có chút sức dụ dỗ nào.
Về phần tiền tài, hắn luôn chủ trương đủ dùng là được.
Lập tức, Cố Mạch liền quay người rời đi.
Thấy Cố Mạch quay người rời đi, Tề Diệu Huyền vội vàng đuổi theo, nói: "Này, Cố Mạch, ngươi thật sự không thấy hứng thú à?"
"Ta nói ngươi cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, sao lòng hiếu kỳ vẫn còn nặng như vậy?"
"Thiên hạ đệ nhất, phú khả địch quốc cơ mà?"
". . ."
Theo sau, Đỗ Sát, Lý Lý và những người khác cũng đều bắt đầu quay về.
Lý Lý đi theo bên cạnh Cố Sơ Đông, hỏi: "Sơ Đông, ngươi nghĩ thế nào về Hắc Khư di tích kia?"
"Ta?" Cố Sơ Đông lắc đầu nói: "Ta không có ý kiến gì cả, nếu ca ta muốn đi thì ta đi, ca ta không đi thì ta không đi, còn ngươi?"
Lý Lý suy nghĩ một chút, nói: "Ta là công chúa, ta không thiếu tiền, trong kho vũ khí hoàng gia cũng có rất nhiều thần công bí tịch, nếu ta muốn học, lúc nào cũng có thể học được. Ta chắc chắn không có hứng thú với cái di tích gì đó kia. Hơn nữa, trong truyền thuyết, Hắc Khư di tích kia chỉ là thủ đô của một tiểu quốc, chắc chắn không sánh được với Đại Càn chúng ta, ta ngay cả võ công trong hoàng thành Đại Càn của chúng ta còn không có hứng thú."
Cố Sơ Đông gật đầu, nói: "Giống như ngươi nói vậy đó, những thứ có trong Hắc Khư di tích kia, ngươi cũng có đồ tốt hơn."
"Nếu ngươi thích, ta có thể tặng ngươi." Lý Lý nói.
"Cái gì cơ?" Cố Sơ Đông hỏi.
"Bí tịch võ công, vàng bạc châu báu đó," Lý Lý chắp hai tay sau lưng, nhảy tới trước mặt Cố Sơ Đông, ngẩng đầu nhìn Cố Sơ Đông, nói: "Sơ Đông, ngươi đến kinh thành với ta nhé, ngươi muốn học võ công gì ta liền vào kho vũ khí hoàng gia lấy cho ngươi. Còn nữa nhé, ta lén nói cho ngươi biết, ta có một cái kho vàng nhỏ riêng, bên trong cực kỳ nhiều tiền, ta có thể dẫn ngươi đi dạo kinh thành, muốn mua gì thì mua nấy!"
"Để sau đi!"
Cố Sơ Đông nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ cùng ca ta về nhà đón năm mới rồi, chờ sau này, nếu có cơ hội đến kinh thành, ta sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó ngươi dẫn ta đi chơi."
"Được, vậy quyết định thế nhé!"
Lý Lý nói rất nghiêm túc: "Chờ lần này ta trở về, ta sẽ dặn dò hộ vệ gác cổng trên phủ của ta, đợi sau khi ngươi đến kinh thành, cứ trực tiếp đến phủ công chúa tìm ta. Ta không còn ở trong cung nữa, ta đã mở phủ mấy năm rồi, đến lúc đó ngươi có thể ở trong nhà của ta."
Cố Sơ Đông gật đầu nói: "Được."
...
Đúng như lời Tề Diệu Huyền nói.
Hắc Khư di tích kia xuất hiện không bao lâu thì bão cát liền biến mất, chỉ còn lại một tòa cổ thành trong sa mạc, mà thời gian tòa cổ thành kia hiện diện cũng không kéo dài quá lâu, sáng sớm hôm sau liền biến mất.
Về phần nó sẽ lại xuất hiện ở nơi nào thì không ai biết được.
Cố Mạch cũng không hề để ý, cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ ở lại trong thôn, giúp nhị hoàng tử Lý Trọng Thanh giải độc, đồng thời thỉnh giáo Tề Diệu Huyền một vài vấn đề về y đạo.
Tuy là, Y Kinh và Độc Kinh của hắn đã đại thành, đặt trên giang hồ cũng được xem là cao thủ y đạo, nhưng khoảng cách về y đạo so với Tề Diệu Huyền cũng tương đương với khoảng cách võ đạo giữa Trác Thanh Phong và Tề Thiên Khu.
Vào ngày thứ ba sau khi kết thúc, Mười ba loại phụ độc trong cơ thể Lý Trọng Thanh đã được thanh trừ xong. Tề Diệu Huyền bắt đầu đặc biệt xử lý Bích Linh Tiên độc kia, nên không cần đến chí hàn chân khí của Cố Mạch nữa.
Sáng sớm hôm sau, Cố Mạch và Cố Sơ Đông liền mang theo Trần Tu Viễn rời đi, nói đúng hơn là để Trần Tu Viễn dẫn đường cho bọn họ đến Vân châu.
Cố Mạch và Cố Sơ Đông không có ý định trở về huyện Trường Lĩnh, mà xuất phát ngay từ Thâm Tỉnh Truân, đổi một con đường khác để về Vân châu, theo một lộ trình tương đối gần do Trần Tu Viễn chỉ dẫn.
Về phần việc giết mấy tên tội phạm truy nã kia, tự nhiên cũng không cần bọn họ lo lắng, Lục Phiến môn sẽ không thiếu tiền thưởng của bọn họ đâu.
Sáng sớm, ánh bình minh nhuộm đỏ những cồn cát. Tiếng vó ngựa từ trong thôn vọng ra, làm kinh động mấy con chim Sa Tước lướt qua mảnh vườn hoang tàn, đôi cánh vẽ những đường rạch phá tan những sợi tơ nắng sớm.
Đỗ Sát, Tề Diệu Huyền, Lý Trọng Thanh ba người cùng tiễn Cố Mạch và những người khác ra khỏi thôn trang. Lúc sắp chia tay, Lý Trọng Thanh kéo Cố Mạch lại nói rất nhiều, nhưng đều là những lời cảm kích, không có những lời mời chào như Cố Mạch tưởng tượng.
Bên kia, Lý Lý thì kéo lấy Cố Sơ Đông nói chuyện không ngừng hơn nửa ngày trời, mới chịu buông tay Cố Sơ Đông ra.
Cố Sơ Đông lật mình lên lạc đà, vẫy vẫy tay với Lý Lý, rồi nhanh chóng thúc lạc đà đuổi kịp Cố Mạch.
"Lý Lý nói với ngươi nửa ngày như vậy, rốt cuộc đã nói những gì?" Cố Mạch hỏi.
Cố Sơ Đông nói: "Nàng bảo ta nhớ viết thư cho nàng, gửi đến kinh thành, nàng nói đợi nàng trở lại kinh thành cũng sẽ viết thư cho ta."
Cố Mạch khẽ cười nói: "Ý của nàng là muốn kết bạn thân thiết với ngươi sao?"
Cố Sơ Đông thở dài, nói: "Kết giao bằng hữu, làm bạn thân thì rất tốt, nhưng ta chỉ sợ nàng có ý đồ xấu, là muốn thay nhị hoàng tử Lý Trọng Thanh mời chào ca mà cố tình tiếp cận ta."
"Vậy ngươi cảm thấy có phải không?" Cố Mạch hỏi.
"Khó nói lắm," Cố Sơ Đông nói: "Ta cảm thấy nàng dường như không có nhiều tâm cơ như vậy, nhưng mà, dù sao nàng cũng là người có thể đích thân dẫn người từ kinh thành một mạch chạy tới biên giới để đón Lý Trọng Thanh, có lẽ lại rất có tâm cơ mới đúng. Haizz, thôi bỏ đi, nghĩ mãi không ra, không nghĩ nữa, mau mau về nhà ăn Tết thôi!"
Cố Mạch cười nói: "Lần này trở về, thời gian dư dả, chúng ta có thể tha hồ mua sắm đồ Tết."
"Lâu lắm rồi không gặp Khúc thúc, Khúc thẩm còn có Hiểu Hiểu, đúng rồi, còn có Đường Bất Nghi nữa," Cố Sơ Đông nói: "Trước khi chúng ta đi, Đường gia đang sắp xếp xem mắt cho Đường Bất Nghi, cũng không biết hắn xem mắt thế nào rồi?"
"Còn có chuyện đó à?" Cố Mạch khẽ cười nói: "Nhưng cũng bình thường thôi, Đường Bất Nghi tuổi không còn nhỏ, nhà giàu có như Đường gia kỵ nhất chính là chuyện người nối dõi, nếu hắn cứ kéo dài không thành thân, cha hắn thể nào cũng đánh hắn."
Cố Sơ Đông cười cười, nói: "Hắn bị cha hắn đánh đâu có thiếu, có lẽ chẳng sợ cha hắn đâu."
Cố Mạch nói thêm: "Đúng rồi, Thẩm Bạch có lẽ cũng sắp thành thân rồi, đến lúc đó phải đến uống ly rượu mừng."
Cố Sơ Đông nói: "Thẩm đại ca và tiểu sư muội của hắn là thanh mai trúc mã, sớm muộn gì cũng thành thân thôi."
". . ."
Vừa đi vừa trò chuyện, Cố Sơ Đông đột nhiên nói: "Không biết Yến tỷ tỷ có viết thư cho ta không nữa?"
"Chắc chắn là có, có lẽ lúc này Yến cô nương đã đi thăm Thiên Trụ sơn rồi cũng nên?"
". . ."
Tiếng vó ngựa yếu dần, sóng cát cuồn cuộn, chỉ còn lại cảnh tượng đại mạc cô yên, làn khói đơn độc thong thả lượn lờ.
Ánh bình minh vừa ló rạng trên đại mạc, mấy người cưỡi lạc đà càng đi càng xa, vó lạc đà tung lên cát bụi mênh mông, ánh hồng của triều dương chiếu rọi xuống.
Bóng người đổ dài, con đường lúc tới giờ đã ở lại phía sau.
Các huynh đệ, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, cầu nguyệt phiếu, cầu nguyệt phiếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận