Mù Lòa Tróc Đao Nhân: Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công

Chương 137: Lâm Tê Hà (1)

Chương 137: Lâm Tê Hà (1) Đúng lúc này, Trong góc, một tráng hán chậm rãi đứng dậy, một tay đặt lên chiếc rương lớn giống như quan tài, nhìn Tạ Lưu Huỳnh, sốt ruột nói: "Tiên tử, chiếc rương này không mở được!"
Tạ Lưu Huỳnh cầm trong tay một thanh trường kiếm, tức giận quát lớn: "Có gì mà không mở được, ta thấy rõ ràng là ngươi trộm Tuyết Tằm Y của ta, cho nên mới không dám mở ra để ta kiểm tra!"
Tráng hán kia tuy nhìn thô kệch, nhưng lại là người có tính tình tốt, không hề giận dữ, chậm rãi, vẻ mặt ủy khuất giải thích: "Tiên tử, ta thật không có trộm đồ của cô, ta vẫn luôn ở trong góc này, nửa bước cũng không rời đi, hơn nữa, chiếc rương này của ta cũng dùng xích sắt buộc chặt, ta căn bản chưa từng mở ra. Vừa rồi tuy có một trận tối đen, nhưng mọi người có thể nghe thấy, căn bản không có âm thanh của xích sắt, có đúng không?"
"Bớt nói nhảm!"
Tạ Lưu Huỳnh điêu ngoa tùy hứng vô cùng, nhấc kiếm chỉ vào tráng hán, nói: "Ai biết ngươi có phải giở thủ đoạn gì không, ta không cần biết nhiều, ngươi bây giờ nhất định phải mở rương ra cho ta xem, nếu không, bản tiểu thư sẽ đích thân động thủ."
"Tiên tử," tráng hán kia vẫn ôn hòa giải thích: "Chiếc rương này thật sự không thể mở ra, trong này chứa đồ vật là vật bất tường, sư phụ ta nói. . ."
"Phi, toàn ngụy biện!"
Tạ Lưu Huỳnh hét lớn một tiếng, lập tức chân điểm nhẹ, giống như phi yến lướt trên mặt nước, dáng người nhẹ nhàng mà linh động. Trường kiếm trong tay như rắn rời hang, mang theo kiếm khí lạnh thấu xương, đâm thẳng yết hầu tráng hán, thân kiếm rạch phá không khí, phát ra tiếng rít sắc bén.
Tráng hán kia thân hình khôi ngô, tựa như một ngọn núi nhỏ nguy nga, gặp một kiếm lăng lệ này, chậm rãi, thân thể nghiêng sang một bên, động tác tuy có vẻ vụng về, nhưng lại vừa vặn tránh được một kích trí mạng này.
Tạ Lưu Huỳnh sao có thể tùy tiện buông tha, thừa cơ lấn người mà lên, trong chốc lát, kiếm ảnh lấp lóe, như sao rơi, mỗi một chiêu đều ẩn chứa sát chiêu, mười phần lăng lệ, trực tiếp chém vào xích sắt trên chiếc rương lớn kia.
Tráng hán tay trái nắm chắc chiếc rương đen nặng nề, dùng sức lôi kéo, một tay đem chiếc rương nặng nề kéo ra, tránh được kiếm của Tạ Lưu Huỳnh. Cùng lúc đó, tay phải tráng hán lộ ra, giống như kìm sắt, tay không bắt được trường kiếm Tạ Lưu Huỳnh đâm tới.
Một màn này, khiến tất cả mọi người trong đại sảnh vô cùng chấn kinh.
Ngay cả Cố Sơ Đông, người đã từng chứng kiến nhiều trận chiến của tông sư, cũng tràn đầy kinh ngạc.
Nàng theo Cố Mạch vào nam ra bắc, trải qua nhiều trận chiến lớn, kiến thức qua rất nhiều cao thủ giang hồ bình thường khó gặp, thế nên, nhãn lực và kiến thức của nàng vượt xa tuyệt đại đa số người giang hồ.
Nàng có thể nhìn ra, Tạ Lưu Huỳnh tuy điêu ngoa, nhưng không thể phủ nhận kiếm pháp trên tay tinh diệu lăng lệ, mà thanh kiếm trong tay cũng không phải vật phàm, tuy không sánh được Thu Thủy, Linh Tê hai thanh kiếm trong rương của nàng, nhưng tuyệt đối là bảo kiếm hiếm có trên giang hồ.
Trong tình huống này, tráng hán không rõ tên kia lại tay không đỡ kiếm của Tạ Lưu Huỳnh, không tạo thành một chút vết thương nào.
Mà giờ khắc này, Tạ Lưu Huỳnh cũng mặt mày tràn đầy khó tin, nàng dùng sức kéo, lại phát hiện trường kiếm bị tráng hán kia kìm trong tay không nhúc nhích chút nào.
Không đợi Tạ Lưu Huỳnh kịp phản ứng, tráng hán kia đột nhiên kéo hất lên, một chút sức lực này, tựa như bài sơn đảo hải, Tạ Lưu Huỳnh chợt cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới, thân bất do kỷ, như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Hai đệ tử Huyền Nữ cung vội vàng tiến lên, đồng thời vươn tay vận lực đỡ lấy Tạ Lưu Huỳnh, vững vàng đáp xuống đất.
Cùng lúc đó, có năm đệ tử Huyền Nữ cung đồng thời xuất thủ.
Năm thanh trường kiếm giống như năm con rắn trắng linh động, xuyên qua du tẩu trong màn đêm, kiếm ảnh lấp lóe, khiến người ta không kịp nhìn. Mỗi lần vung kiếm, đều mang theo một trận gió thổi nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn giấu thiên quân chi lực. Kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, một chiêu một thức, hoặc đâm, hoặc gảy, hoặc gọt, phối hợp nhịp nhàng ăn khớp, không chút sơ hở.
Thân thể khôi ngô của tráng hán trong kiếm ảnh có vẻ hơi vụng về, hắn tránh trái tránh phải, tuy có một thân man lực, nhưng khó mà thi triển.
Đối mặt năm người vây công, trong nháy mắt liền rơi vào thế bất lợi, không được bao lâu, đã trúng mấy kiếm, nhưng kiếm chém vào người hắn, lại như chém vào sắt thép, phát ra âm thanh "keng keng" của binh khí va chạm.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, khó trách tráng hán kia trước đó dám tay không tiếp dao sắc, đúng là đã luyện thành một thân công phu khổ luyện cường đại, đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập.
Bất quá, có thể thấy rõ tráng hán kia không muốn làm hại người, xuất thủ khắp nơi đều chừa đường lui, rất nhanh liền bị những người Huyền Nữ cung bức đến mức không chống đỡ nổi.
Trong hỗn loạn, chỉ nghe "rắc" một tiếng giòn vang, xích sắt trói chiếc rương bị lưỡi kiếm sắc bén chém đứt.
Chiếc rương "rầm" một tiếng rơi xuống đất, trực tiếp nện gạch đá trên mặt đất vỡ nát, bắn lên rất nhiều đá vụn.
Cửa rương bất ngờ mở ra.
Mọi người tập trung nhìn vào, trong rương lại cất giấu một hộp sắt, toàn thân đen sẫm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Quanh hộp quấn xích sắt to bằng cổ tay em bé, xích sắt toàn thân đỏ ửng.
Xích sắt đan xen, từng sợi sương mù màu đỏ tươi, như rắn uốn lượn chui ra. Sương mù ban đầu rất nhỏ, nhưng trong chớp mắt, một luồng khí tức nhanh chóng tràn ngập, phảng phất thủy triều mãnh liệt, nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Trong chốc lát, nhiệt độ trong đại sảnh tăng lên kịch liệt, cảm giác nóng bức phả vào mặt.
Ngọn lửa trại đang cháy bùng bùng, bỗng trở nên chập chờn, ngọn lửa nhảy múa dữ dội, giống như bị khí tức quỷ dị này dọa cho hồn phi phách tán.
Mọi người chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, cổ họng khô khốc, làn da phảng phất bị lửa đốt, mỗi một tấc đều nóng rực khó chịu, bất giác bắt đầu cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận