Một Giây Trướng Một Kinh Nghiệm, Ta Tức Là Vong Linh Thiên Tai

Chương 460: Cầu Tô Minh xuất thủ

Chương 460: Cầu Tô Minh ra tay
Nghiêm Phi Hồng mắt thấy hai đồng đội của mình đang phải chịu đủ sự chà đạp của đối phương, hai mắt muốn nứt ra, chỉ muốn xông lên liều mạng.
"Phốc!"
Tả Anh Tuấn và Tạ Mạn Diệu đồng loạt phun ra máu tươi.
"Các ngươi cũng chỉ có chút thực lực ấy?"
"Ta còn tưởng rằng mạnh đến mức nào!"
Bạo Sơn tiện tay ném hai người trong tay xuống đất, nhìn về phía Nghiêm Phi Hồng, trong ánh mắt hiện lên một vòng khinh thường.
Mà Tả Anh Tuấn cùng Tạ Mạn Diệu lúc này cũng đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, bọn họ thân là chức nghiệp viễn trình, lực phòng ngự tự thân vốn đã không mạnh, dưới sự chà đạp của Bạo Sơn có thể sống sót đã là tốt lắm rồi.
"Cái kia...... Bạo Sơn ca, ngài vừa rồi là có chuyện gì vậy nha?"
"Ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi! Làm ta giật cả mình!"
Nửa quái nhân phía sau, rốt cục không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, vọt tới.
"Hừ...... Đây là bản lĩnh đặc thù của cao đẳng nửa quái nhân chúng ta, trạng thái quy tức!"
"Loại nửa quái nhân cấp thấp như các ngươi không cách nào trải nghiệm được."
Bạo Sơn liếc qua nửa quái nhân bên cạnh, dùng một loại ngữ khí ngạo mạn giải thích.
"Ách? Trạng thái quy tức?"
Nửa quái nhân trên mặt đều là vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cái danh từ này đối với hắn mà nói cũng rất xa lạ.
"Ngươi cũng có thể gọi là trạng thái chết giả, nó có thể giúp chúng ta vượt qua hiểm cảnh!"
"Một khi tiến vào loại trạng thái kia, không chỉ có thể làm cho thân thể tiêu hao giảm mạnh, hơn nữa còn có thể làm cho da của mình cứng lại, lực phòng ngự sẽ được tăng lên trên diện rộng!"
Bạo Sơn nhìn về phía Nghiêm Phi Hồng, cười tiếp tục giải thích.
Cũng coi như là muốn cho đối phương chết một cách rõ ràng.
"Tô Minh! Ngươi không phải nói ngươi bảo vệ chúng ta trong phạm vi 50 mét không chết sao?"
"Ngươi mau đem Anh Tuấn và Uyển Diệu cứu khỏi tay đối phương!"
Nghiêm Phi Hồng biết rõ bản thân không phải đối thủ của Bạo Sơn, chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào Tô Minh vừa chạy tới.
"Hừ...... Ngươi là đang trông cậy vào hai người kia có thể đánh bại ta sao?"
Bạo Sơn nhướng mày nhìn về phía Tô Minh cùng Mặc Tà, cười nhạt nói.
"Đây là thái độ ngươi cầu người sao?"
"Ta thế nào cảm giác ngươi là đang dạy ta làm việc vậy?"
Tô Minh không để ý đến sự khiêu khích của Bạo Sơn, hắn không bài xích việc ra tay cứu người, nhưng giọng nói của Nghiêm Phi Hồng làm hắn có chút không thoải mái, phảng phất như đang ra lệnh cho hắn.
"Ngươi......"
Nghiêm Phi Hồng cảm giác Tô Minh đang cố ý làm khó hắn, lập tức tức giận đến mức nổi trận lôi đình, vừa định muốn lên tiếng chỉ trích đối phương, nhưng nghĩ đến hiện tại còn cần Tô Minh hỗ trợ, lời đến khóe miệng, lại nghẹn ngào nuốt trở vào.
"Lời mời còn không biết nói?"
"Một câu khách sáo cũng muốn tỉnh lược?"
"Ra vẻ ta đây, ngươi trông cậy vào ta giúp ngươi?"
Tô Minh mặt không biểu lộ cảm xúc, liếc mắt nhìn về phía đối phương.
"Ta là nói qua trong phạm vi 50 mét bảo các ngươi không chết, nhưng điều kiện tiên quyết là ta tâm tình tốt, nguyện ý ra tay!"
"Các ngươi làm ta không vui, vậy ta liền không muốn ra tay!"
"Hình như cũng không có xung đột a?"
Tô Minh lại tiếp tục nói bổ sung.
Mặc Tà nghe xong, nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Ba người của 【 Phi Long công hội 】 từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình tài trí hơn người, liền ngay cả khi nhờ Tô Minh ra tay cũng là giọng điệu ra lệnh.
Đừng nói Tô Minh, ngay cả hắn nghe cũng không lọt tai.
Nghiêm Phi Hồng tựa hồ có chút mất mặt, ánh mắt do dự bất định, khó mà đưa ra lựa chọn.
Mà nguy cơ đã đến chân lông mày, nếu Tô Minh không ra tay, Tả Anh Tuấn và Tạ Mạn Diệu thật sự sẽ xong đời.
"Tô tiên sinh, xin ngài ra tay cứu bọn họ!"
Nghiêm Phi Hồng sau khi đấu tranh tâm lý phức tạp, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, vứt bỏ thân phận 【 Phi Long công hội 】 của mình, cúi đầu khẩn cầu.
Tô Minh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Van cầu ngài! Chỉ cần ngài có thể cứu hai người bọn họ, sau này ngài nói gì chính là cái đó, chúng ta sẽ không còn dị nghị!"
Nghiêm Phi Hồng thấy đối phương còn chưa có ý định ra tay, lại cúi người thấp hơn mấy phần, ngữ khí cũng càng thêm thành khẩn.
Nhưng Tô Minh vẫn không hề bị lay động, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng dời đi.
"Hừ...... Thật sự là chẳng có chút gan dạ!"
"Mệnh của đồng đội mình, lại phải cầu người khác cứu giúp!"
"Thật sự là phế vật!"
Bạo Sơn liên tục cười lạnh, mỗi chữ mỗi câu đều đâm trúng điểm đau của Nghiêm Phi Hồng.
"Thật ra...... Ngươi cũng không cần cầu hắn!"
"Bởi vì...... Ta giết chết các ngươi xong, ta cũng sẽ giết chết hắn!"
Bạo Sơn nhếch miệng cười, nhấc chân hướng về phía Tả Anh Tuấn hai người tới gần, tựa hồ muốn dành cho đối phương một kích cuối cùng.
Nghiêm Phi Hồng thấy thế, sắc mặt kịch biến, hắn lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Minh, ngữ khí tràn ngập lo lắng, hắn biết thời gian không còn nhiều.
"Tô tiên sinh...... Ta quỳ xuống cầu xin ngài có được không!"
Nghiêm Phi Hồng thực sự không còn cách nào khác, muốn cứu người từ trong tay Bạo Sơn, nhất định phải để Tô Minh bọn hắn ra tay, mới có một chút hi vọng sống sót.
Nói xong, hắn liền khuỵu hai chân xuống, chuẩn bị quỳ!
Nhưng khi đầu gối của hắn chỉ còn cách mặt đất 2.5 centimet, Tô Minh bỗng nhiên ra tay đỡ lấy hắn.
"Ta người này...... Rất dễ gần!"
"Không tự cao tự đại với ta...... Tất cả đều dễ nói chuyện!"
"Ai bảo ta là...... Người lương thiện thích giúp đỡ người khác chứ!"
Tô Minh nhấc lên, trực tiếp làm Nghiêm Phi Hồng đứng thẳng người.
Nghiêm Phi Hồng nghe được đối phương đồng ý ra tay cứu người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, trong ánh mắt càng tràn ngập kích động.
"Tạ ơn Tô tiên sinh, cảm ơn!"
Nghiêm Phi Hồng gấp giọng nói cảm tạ.
Mặc Tà ở một bên thấy trong lòng thầm khen hay, vốn là chuyện trong bổn phận, bị Tô Minh diễn một màn như vậy, trong nháy mắt biến thành Nghiêm Phi Hồng bọn họ thiếu đại ân tình của hắn.
"Này! Động thủ với hai tên thương binh, có gì hay ho?"
"Có bản lĩnh...... Liền nhắm vào ta này!"
Tô Minh gọi lại Bạo Sơn, đồng thời duỗi ngón tay về phía nó, ngoắc ngoắc.
"Hừ...... Tiểu tử thối...... Ngươi còn phách lối hơn cả ta!"
Bạo Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tô Minh, ngữ khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
"Bởi vì ta có tư bản phách lối hơn ngươi......"
Tô Minh cất bước tiến lên, tiếp tục châm chọc.
"Ha ha ha...... Ngươi đã thành công chọc giận ta!"
"Ngươi không phải muốn cứu người sao?"
"Ta liền hết lần này tới lần khác không cho ngươi cứu!"
"Mệnh của hai người bọn họ...... Ta Bạo Sơn thu!"
"Coi như Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được!"
Bạo Sơn nói xong, liền đột nhiên nhấc chân giẫm về phía Tả Anh Tuấn.
Nghiêm Phi Hồng thấy thế, tim cũng không khỏi nhấc lên cổ họng, một cước kia ẩn chứa lực lượng, đủ để đem đầu của Tả Anh Tuấn giẫm nát.
"Xin lỗi...... Hai người kia ta nhất định bảo vệ!"
"Nếu Thiên Vương lão tử không dùng được...... Vậy thì cha của Thiên Vương lão tử!"
Tô Minh hai con ngươi ngưng tụ.
Kỹ năng, 【 Tử Thần Trớ Chú 】!
Kỹ năng, 【 Tử Vong Triền Nhiễu 】!
Một vòng sáng đen lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra, đồng thời còn có vô số cánh tay hư vô từ dưới chân Bạo Sơn nhô ra.
"Ân? Có chút ý tứ......"
"Xem ra, là ta đã xem nhẹ ngươi!"
Bạo Sơn thình lình phát hiện bản thân không chỉ bị cánh tay hư vô ngăn trở, ngay cả thuộc tính tự thân đều trên diện rộng giảm xuống, hắn lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh, cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận