Một Giây Trướng Một Kinh Nghiệm, Ta Tức Là Vong Linh Thiên Tai

Chương 252: Ta liền biết ngươi tại cái này

**Chương 252: Ta biết ngay ngươi ở đây mà**
Tô Minh do dự trong lòng, lời nói của tên đeo khẩu trang rốt cuộc có đáng tin hay không?
Rốt cuộc có nên liều mạng hay không?
Thế nhưng một khi bại lộ, thân phận của mình cũng sẽ bị vạch trần, mà thực lực của hai người trước mặt lại vượt xa mình, kết quả cuối cùng xác suất lớn là một con đường c·h·ế·t.
Nếu như lời của tên đeo khẩu trang là thật, vậy mình có lẽ còn có một tia hy vọng sống sót!
Tô Minh chần chờ một lát, cuối cùng quyết định.
Đó chính là tạm thời tin tưởng đối phương, vạn nhất phát hiện là giả, động thủ lại cũng không muộn, đằng nào thì kết cục cũng là c·h·ế·t!
Tạm thời tin hắn một lần cũng không hề gì.
Theo Lục Thư Văn càng đến gần phòng ngủ của Phi Tuyết, Tô Minh càng thêm lo lắng.
“Két!”
Lục Thư Văn cuối cùng cũng đi tới cửa phòng ngủ, mở cửa phòng ra.
Điều này khiến Tô Minh bất giác nuốt nước miếng.
Lục Thư Văn tiến vào! Đối phương đã vào phòng ngủ!
Lúc này không chỉ Tô Minh cảm thấy khẩn trương, mà ngay cả mấy tên thành viên công hội phía sau cũng nhao nhao thò đầu vào nhìn quanh, bọn hắn cũng muốn biết trong biệt thự rốt cuộc có tồn tại vấn đề hay không.
Sau khi Lục Thư Văn đi vào phòng ngủ, không nhanh không chậm ấn công tắc trên tường.
Trong nháy mắt, căn phòng ngủ vốn mờ tối liền sáng lên.
Lục Thư Văn cất bước đi tới, quan sát hoàn cảnh trong phòng ngủ, rất nhanh liền dừng ánh mắt lại trên giường.
Trên giường có một vị trí bị nhăn, còn có chăn đắp tùy ý bị xốc lên ở một bên, rõ ràng là có người đã nằm ở đây.
Nhưng biệt thự này Tô Minh đang ở, có dấu vết người nằm qua cũng là điều dễ hiểu.
Lục Thư Văn không hề quay người rời đi, mà đi thẳng tới bên giường.
Phi Tuyết trốn trong tủ quần áo, xuyên qua khe hở nhỏ, thấy rõ tất cả.
Khi nhìn thấy Lục Thư Văn đi về phía mình, nàng không khỏi run lên, tim trong nháy mắt treo lên cổ họng.
“Hừ!”
Lục Thư Văn đi tới bên giường, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, hắn đưa tay nhặt một sợi tóc dài trên gối đầu.
Phi Tuyết trong tủ quần áo khi nhìn thấy một màn này, trong lòng đột nhiên lộp bộp, thầm nghĩ hỏng bét.
“Lão hồ ly này......”
Phi Tuyết nhịn không được mắng thầm trong lòng.
Hai mắt Lục Thư Văn lại bắt đầu nhìn quanh bốn phía, lần này hắn khóa chặt ánh mắt vào tủ quần áo.
“Xong rồi xong rồi......”
“Muốn ‘Ba Bỉ q’ rồi!”
Phi Tuyết nhìn thấy đối phương di chuyển về phía mình, toàn thân căng thẳng, không ngừng lo lắng trong lòng.
Một lúc sau, Lục Thư Văn dừng lại trước tủ quần áo.
Thế nhưng hắn lại chậm chạp không mở tủ quần áo ra, điều này tạo áp lực rất lớn cho Phi Tuyết.
Đôi mắt đẹp của nàng mở to trong tủ quần áo tối đen, nhịp tim không ngừng gia tốc.
Bỗng nhiên, Lục Thư Văn lại động.
Khi nhìn thấy đối phương di chuyển, thần kinh căng cứng của Phi Tuyết mới thoáng được thả lỏng, thở ra một hơi thật dài.
Thế nhưng ngay giây sau, ánh mắt Lục Thư Văn liền xuất hiện ở khe hở, đối diện với đôi mắt đẹp của Phi Tuyết.
Lúc này Phi Tuyết sợ hãi, tim đột nhiên run lên, bất giác nín thở, mồ hôi trong khoảnh khắc thấm ướt lưng áo.
Trong lòng nàng có hàng vạn con thảo nê mã lao nhanh qua!
Có ai dọa người như vậy không?
“Ta biết ngay ngươi ở đây mà!”
Lục Thư Văn mở miệng.
Câu nói này khiến cho Phi Tuyết vốn đã căng thẳng lại càng thêm tê dại da đầu.
Ngay khi nàng nghĩ mọi chuyện đã xong, Lục Thư Văn lại đứng thẳng người, quay người rời khỏi phòng ngủ.
“Cái này...... Gia hỏa này rốt cuộc đang làm gì?”
“Hắn không nhìn thấy ta sao? Mù à?”
“Không đúng, hắn đây là...... Phát hiện, nhưng lại cố ý buông tha ta?”
Phi Tuyết xác nhận đối phương đã rời khỏi phòng ngủ, hoang mang suy đoán hành vi dị thường của đối phương.
Theo Lục Thư Văn rời khỏi phòng ngủ của Phi Tuyết, Tô Minh cũng bớt lo lắng.
Xem ra tên đeo khẩu trang không lừa mình, bọn hắn thật sự đang giúp mình.
Phó hội trưởng đã đích thân điều tra qua căn phòng, ai còn dám nghi ngờ?
Sau khi Lục Thư Văn rời khỏi phòng ngủ thứ nhất, hắn không vội rời khỏi biệt thự, mà tiếp tục đi về phía căn phòng thứ hai, căn phòng thứ ba.
Tầng một rồi lại tầng một tiến hành điều tra “cẩn thận”!
Thẳng đến khi lục soát xong tất cả phòng ngủ, hắn mới chậm rãi đi ra khỏi biệt thự!
“Không phát hiện nhân vật khả nghi nào, đi đến nhà tiếp theo!”
Lục Thư Văn trở lại cửa chính biệt thự, đẩy gọng kính vàng, chậm rãi nói.
Lời còn chưa dứt, hắn đã đi về phía biệt thự khác.
“A? Tiểu Quỷ, không có gì, ngươi đang khẩn trương cái gì?”
Tên đeo khẩu trang nghe xong lời của Lục Thư Văn, nhếch miệng cười một tiếng, lúc này mới bỏ tay đang giữ chặt cánh tay Tô Minh ra.
“Khụ khụ khụ.......”
“Ta nói rồi, ta không muốn người khác đụng vào đồ đạc trong phòng ta!”
Tô Minh sau khi được thả ra, không khỏi ho khan vài tiếng, lập tức trầm giọng đáp lại.
“Kiệt Kiệt Kiệt, lần sau chú ý một chút, ngươi như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm......”
Tên đeo khẩu trang nói xong, cũng quay người rời đi, nhanh chân đuổi theo Lục Thư Văn đang đi xa.
Theo hai người bọn họ rời đi, nỗi lòng lo lắng của Tô Minh cuối cùng cũng hoàn toàn được giải tỏa.
Thấy mấy tên thành viên công hội vẫn chưa rời đi, Tô Minh không khỏi nhíu mày, nhìn về phía đối phương, chất vấn: “Sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn lục soát lại một lần nữa?”
“Đi!”
Người dẫn đầu không trả lời Tô Minh, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người rời đi.
Lục Thư Văn vừa mới đích thân lục soát xong, đã xác nhận không có vấn đề, bọn hắn nếu còn đi vào lục soát, chẳng phải là vả mặt đối phương sao?
Cho bọn hắn mười lá gan, cũng không dám đắc tội Lục Thư Văn.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Tô Minh mới nhanh chóng đóng cửa biệt thự lại.
“Sợ c·h·ế·t ta rồi!”
Sau khi Tô Minh đóng cửa lớn, Phi Tuyết cũng từ trong phòng ngủ đi ra, hoảng sợ nói.
Trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
“Hắn có phát hiện ra ngươi không?”
Tô Minh trở lại biệt thự, gấp giọng truy vấn.
“Hẳn là...... Coi như là phát hiện đi?”
Phi Tuyết cảm thấy đối phương đã phát hiện, nhưng đối phương lại không bắt nàng, điều này khiến nàng nhất thời không biết phán đoán thế nào.
“Có ý gì?” Tô Minh nghi hoặc, không biết đối phương nói “hẳn là” rốt cuộc là có hay không có.
Sau khi nghe Phi Tuyết kể lại chi tiết tình cảnh trong phòng ngủ lúc đó, Tô Minh ngưng trọng, dựa lưng vào ghế sofa, trầm giọng nói: “Hắn...... Phát hiện, nhưng hắn không vạch trần chúng ta!”
“Ý ngươi là, hắn đang giúp chúng ta?”
“Ngươi biết hắn?”
Phi Tuyết nghi ngờ nhìn Tô Minh.
“Nhận biết...... Nhưng lại không biết!”
Tô Minh lắc đầu, hắn cũng cảm thấy rất hoang mang, không biết đối phương tại sao lại giúp mình.
Phi Tuyết nghe Tô Minh nói xong thì mơ hồ.
Cái gì gọi là nhận biết, lại không biết?
Nói như không nói.
“Chúng ta đều biết thân phận của đối phương, thế nhưng không hề quen biết!”
Tô Minh giải thích.
Đối phương là phó hội trưởng của 【Kiếm Hổ công hội】, hắn đương nhiên nhận biết!
Mà hắn Tô Minh ở Giang Thành thị này, cũng từng gây chấn động, Lục Thư Văn tự nhiên cũng biết hắn!
“Leng keng...... Leng keng......”
Mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận